*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Nham vọt tới quầy bar, người pha chế đang mặt mày hớn hở thực hiện những màn trình diễn lạ mắt, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, hắn linh hoạt xoay tròn rồi thảy dụng cụ pha chế trong tay, đây có thể xem như một cảnh đẹp, nhưng Lục Nam không có tâm trạng thưởng thức, hắn đang gấp rút muốn tìm người trong lòng.
" Cậu có nhìn thấy người vừa đứng ở đây, thiếu niên trông rất đẹp kia đi đâu không? "
Người pha chế nhìn hắn, thấy hắn chỉ là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, động tác trên tay vẫn không ngừng, không đếm xỉa nói: " Ừm...Cậu nói cậu ta hả, hiện tại không biết đang ở nơi nào vui vẻ rồi, cái loại tư vị dục tiên dục tử này, nếm thử một lần sẽ không thể nào quên được đâu "
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn mặt Lục Nham đã càng ngày càng đen, mang theo một tia chế nhạo cười nói: " Làm sao, cậu không phải tình nhân của thiếu niên kia chứ, ai, như thế nào, tư vị của cậu bé kia hẳn rất không tồi, làn da non mịn, chậc chậc, quả thật có thể sờ đến chảy nước, tên đàn ông kia đúng là có phúc... "
Người pha chế vẫn còn lải nhải cảm thán, Lục Nham nghe được nổi trận lôi đình, đến khi nghe thấy thiếu niên đã bị nam nhân mang đi, hắn nhịn không nổi nữa, dùng tay túm cổ áo người pha chế, một tay khác cầm chai bia bên cạnh, hung hăng đập vỡ một đầu, kề mảnh vỡ lên cổ người pha chế.
" Nói, cậu ấy đi đâu rồi? "
Người pha chế bị hắn túm có chút lảo đảo, nửa thân trên nghiêng về trước tựa vào quầy bar, cảm nhận được mảnh thủy tinh chậm rãi cứa vào da thịt, cắt lên làn da yếu ớt, cảm giác máu chảy ra, khiến hắn sợ đến hít thở không thông.
" Tôi...tôi...tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy cậu ta bị một người đàn ông dẫn đi, sau đó người đàn ông đó đến tìm tôi yêu cầu một viên " một đêm vui sướиɠ " , chỉ có vậy, những thứ khác tôi thật sự không biết... " Người pha chế cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Nham, sợ hắn không cẩn thận sẩy tay, thì hắn xác định là đi đời nhà ma.
" Bọn họ đi hướng nào? "
" Cái kia...Bên kia.... " Người pha chế lạnh run giơ ngón tay chỉ.
Lục Nham buông tay, quay người chạy về hướng người pha chế chỉ, xuân dược, cư nhiên dùng đến xuân dược, toàn thân Lục Nham phát run.
" Một đêm vui sướиɠ " là thuốc mà quán bar hay dùng để gia tăng cảm giác, đại đa số người dùng đến nó đều có quan hệ lưỡng tình tương duyệt (1), dùng để điều hòa không khí, nhưng cũng có không ít kẻ dùng nó để làm một số việc dơ bẩn.
(1): Hai bên đều yêu nhau Chỉ là hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày thứ này lại được dùng trên người bảo bối của mình, vừa nghĩ tới thiếu niên đơn thuần sẽ bị thứ đồ vật ô uế kia làm bẩn, Lục Nham không khỏi cước bộ nhanh hơn.
Chỗ mà nam nhân và đám bạn xấu xa của hắn ở khi nãy, hiện tại đã vườn không nhà trống, thứ còn sót lại chỉ là vỏ chai rượu nằm đầy trên đất, rác rưởi vứt lung tung, trong không khí còn tràn ngập khí tức dâʍ ɭσạи, hai chân như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, Lục Nham ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn qua hết thảy cục diện trước mắt, không biết phải làm sao.
" Em ấy có thể bị đưa đi nơi nào đây, có phải em ấy xảy ra chuyện rồi không, em ấy thuần khiết như vậy, tựa như thiên sứ, tại sao bọn chúng có thể nhẫn tâm ức hϊếp em? Tao nhất định để cho bọn chúng trả giá thật lớn "
Lục Nham giống như một bức tượng điêu khắc bất động, đôi mắt buông xuống, ánh mắt trống rỗng đen tối khiến người khác nhìn vào liền có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng và bi thương của hắn, toàn thân Lục Nham tỏa ra khí tức người khác chớ lại gần, như một ác ma đến từ Địa Ngục, khiến cho người xung quanh nhanh chóng tránh xa.
" Reng...Reng... " Âm thanh chấn động của điện thoại phá vỡ hình ảnh quỷ dị hiện tại, Lục Nham cứng ngắc lấy điện thoại ra, vốn không chú ý là ai gọi.
" Lục Nham, Lục Nham, tụi tao tìm được bảo bối nhà mày rồi, đυ. mẹ nó, cái thằng đưa cậu ấy đi cũng bị tụi tao bắt được. " người nói chuyện là Quý Tắc, hắn và Phạm Nhị ra ngoài, dọc theo ven đường tìm người, lỡ như " chị dâu " bị người đưa đi, nếu đi xa thì coi như khỏi tìm.
Ai biết được vừa ra khỏi quán đã đυ.ng phải tên khốn nạn đó, hắn ôm thiếu niên vào lòng, người kia không phải con mồi của Lục Nham thì còn ai vào đây.
Thiếu niên thoạt nhìn mềm yếu vô lực, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt tràn ngập hơi nước, rõ ràng đã bị hạ thuốc, nam nhân ôm thiếu niên ra ngoài, miệng còn một mực nói " Không có việc gì, anh mang em đi nghỉ ngơi, tìm chị hai cho em, một hồi sẽ không nóng nữa, nghe lời... "
" Mẹ nó, thằng khốn khϊếp " Quý Tắc còn chưa kịp hành động, Phạm Kiệt đã mắng to một tiếng, xắn tay áo, đi tới liền cho nam nhân một đấm.
Nam nhân bị đau, nhẹ buông tay, Quý Tắc vội vàng tiếp nhận thiếu niên, thiếu niên yếu ớt tựa vào lòng Quý Tắc, đôi môi hé mở, nhỏ giọng rêи ɾỉ, lông mi từng phiến từng phiến, như chiếc quạt nhỏ, khuấy động một hồ nước xuân.
Quý Tắc cảm thấy một cỗ khí nóng từ bụng dưới xông thẳng lên não, tay vội vàng đẩy thiếu niên ra, vợ của bạn không thể đυ.ng, nói đùa, nếu hắn dám đυ.ng đến thiếu niên, Lục Nham nhất định sẽ gϊếŧ hắn.
Quý Tắc nhìn Phạm Kiệt bên kia đã đánh nam nhân một trận đau đớn, còn tháo dây thắt lưng của nam nhân, trói tay chân hắn lại, Phạm Kiệt đứng một bên chống nạnh, giống một người phụ nữ chanh chua chửi ầm lên với tên đàn ông đang bị trói thành " bánh quai chèo ".
Quả thực không đành lòng nhìn thẳng, Quý Tắc chẳng muốn chú ý đến tình hình rực lửa bên kia, lấy điện thoại gọi cho Lục Nham, thầm nghĩ mày có thể tranh thủ tới đây đem tiểu yêu tinh này đi không, ông đây cũng không phải thánh nhân, nếu còn tiếp tục như vậy, tao không nhịn được đâu.
" Tụi mày ở đâu? " Lục Nham bên kia đầu dây chờ không được hỏi.
" Cửa quán bar...Tút tút tút.... " Quý Tắc còn chưa nói xong, Lục Nham đã cúp luôn điện thoại, bước đi, chạy như điên ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa chưa kịp thở, Lục Nham đã thấy bóng dáng người hắn thương nhớ cả đêm đang nằm trong lòng Quý Tắc.
Nhìn thấy thiếu niên mềm yếu vô lực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, Lục Nham khồng thể đè né lửa giận và dục hỏa của mình, bước nhanh tới, một tay ôm thiếu niên vào lòng, Qúy Tắc lập tức buông tay, bộ dáng người vô tội sợ bị liên lụy.
Cảm giác khi được ôm lấy cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc (2) của người nọ tốt đẹp vô cùng, Lục Nham không muốn buông tay chút nào, vùi đầu vào cổ Diệp Ly, hít sâu một hơi, hương vị ngọt ngào mang theo mùi sữa, cảm giác quả nhiên giống hệt con người cậu.
(2) : Thường dùng để miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp Lục Nham ôm ngang Diệp Ly, đi về nhà mình, may mắn nhà Lục Nham ở gần đây, thời điểm hắn đi tới chỗ " bánh quai chèo " , mắt nhìn người nọ một cái, sau đó quay đầu nhìn Phạm Kiệt.
" Lục Nham, xin bớt giận, tuy Phạm Nhị không đúng, nhưng nó cũng đã giúp mày tìm được người, còn bắt được thằng khốn nạn kia, xem như lấy công chuộc tội, mày cũng đừng nên tức giận nó nữa. "
Quý Tắc tiến lên một bước chắn trước Phạm Kiệt, nói với Lục Nham.
Phạm Kiệt đứng sau lưng Quý Tắc lộ ra một cái đầu, " Lục ca, tao sai rồi, lần sau sẽ không làm như vậy nữa. . . " Sau đó cười ngây ngô với Lục Nham.
Lục Nham thần sắc không rõ nhìn hai người bọn họ: " Cũng may em ấy không bị sao, bằng không thì. . . "
Lục Nham dừng một chút, tựa hồ đang tự hỏi chính mình đến tột cùng sẽ làm ra sự việc điên cuồng đến cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng không nói tiếp, bởi vì hắn không cách nào tưởng tượng nổi nếu bảo bối gặp phải chuyện gì không may.
" Người này. . . " Lục Nham nhìn " bánh quai chèo ". Đưa đến chỗ anh Cửu, tao muốn đích thân trừng trị nó "
" A. . . " Quý Tắc sửng sốt một chút, " Được, vậy tui tao đi trước, mày vẫn nên tranh thủ nhìn xem mỹ nhân của mình đi , cậu ấy thoạt nhìn không được tốt cho lắm "
Tình huống hiện tại của bảo bối rất không ổn, cơ thể bởi vì tác dụng của thuốc mà trở nên nóng hổi, hai tay mềm mại vòng quanh cổ hắn, hô hấp từ từ trở nên dồn dập , âm thanh " ưm " phát ra như muốn khóc, Lục Nham nhanh chóng quay về nhà.
" Nắm lấy cơ hội nha, chúc các cậu một đêm vui sướиɠ ah...Ô ô.... " Phạm Nhị nhìn bóng lưng Lục Nham hô lên liền bị Quý Tắc dùng tay bịt miệng kéo đi.
" Vui sướиɠ? Có lẽ vậy. . . " Lục Nham nhìn người trong lòng, khóe miệng câu ra một độ cong mang ý tứ thích thú.
Diệp Ly mơ mơ màng màng cảm thấy có người ôm lấy mình, cậu không thích cảm giác bị vuốt ve như con gái.
Từ nhỏ cũng vì lớn lên quá đẹp nên cậu luôn luôn bị nhầm tưởng là tiểu cô nương, còn có nam sinh tặng thư tình cho cậu, khiến cậu bối rối vô cùng, nhưng cậu thật sự là con trai.
Thế nhưng nhiệt độ trên người thực sự rất nóng, người ôm lấy cậu lại một thân lành lạnh, thật thoải mái, cậu không tự chủ được dựa sát vào Lục Nham, thân thể nóng rực trong ngực Lục Nham không ngừng giãy giụa, ý đồ muốn được càng nhiều.
" Bảo bối, em tiếp tục như vậy, tôi thật sự nhịn không được. . . " Hắn vốn dĩ mang rất nhiều ý nghĩ kiều diễm với mỹ nhân trong ngực, hắn cũng không giống Liễu Hạ Huệ (3) được mỹ nhân ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn, người trong ngực chủ động câu dẫn như vậy, Lục Nham cảm thấy hạ thân đã cứng rắn sắp nổ tung, một cổ nhiệt lưu từ bụng dưới tản ra xung quanh.
(3) : Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. ( nếu muốn hiểu rõ mọi người có thể tìm điển tích " Tọa hoài bất loạn " trên google ) Nhưng ý thức của Diệp Ly hiện tại vẫn còn mơ hồ, cậu không nghe hiểu Lục Nham nói gì, hết thảy đều cư xử theo bản năng, cọ lên người Lục Nham, vùi mặt vào hõm vai Lục Nham cọ lung tung, muốn để cho bản thân thoải mái hơn một chút.
Ngay khi bờ môi Diệp Ly ma xát vào xương quai xanh của Lục Nham, hô hấp Lục Nham nháy mắt nặng nề thêm vài phần, bước chân loạng choạng vài bước, sau lại vội vàng ổn định lại.
"Chết tiệt. . . " Lục Nham trầm thấp mắng một tiếng, bước đi nhanh hơn, nếu không phải đang trên đường lớn, hắn thật rất muốn hành quyết người trong ngực ngay tại chỗ, ăn sạch sành sanh.
Trải qua thiên tân vạn khổ, xem như về đến nhà, vừa vào cửa liền không chờ được áp Diệp Ly lên cửa, cắn một ngụm lên cánh môi anh đào nhỏ nhắn hắn mơ ước cả đêm.
Diệp Ly bị đau, thò tay muốn đẩy người cắn cậu ra, thế nhưng lực sát thương của sự kháng cự đó chả là gì với Lục Nham, thậm chí còn dẫn ra loại hương vị " đã nghiện còn ngại ".
Lục Nham nghiền nát môi cậu, mυ"ŧ vào, ăn tủy trong xương mới biết nhấm nháp nó ngon đến cỡ nào, sau đó tiến dần từng bước, đem lưỡi vói vào trong, chiếm đoạt không khí trong miệng cậu, hấp thụ nước bọt ngọt ngào của cậu, vạch ra cái lưỡi trốn tránh, dây dưa.
Diệp Ly cảm giác mình sắp thở không ra hơi, chưa từng trải qua chuyện như vậy, cảm giác rất kỳ quái, cậu thậm chí còn cho rằng một giây sau mình sẽ ngất đi.
" Ô...Ô... " Miệng bị Lục Nham ngăn chặn, Diệp Ly chỉ có thể mơ hồ phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, ngay khi ý thức Diệp Ly sắp mơ màng, Lục Nham rốt cục buông cậu ra.
Bị Lục Nham khơi dậy ham muốn, cộng thêm tác dụng của thuốc kí©h thí©ɧ, không được giải quyết, khiến cho Diệp Ly cảm thấy khó chịu, hơn nữa chưa bao giờ trải qua những việc đáng sợ như vậy, Diệp Ly sau cùng nhỏ giọng khóc lên, nước mắt đồng dạng như những hạt trân châu theo khóe mắt chảy xuống, tạo nên bức tranh mỹ nhân rơi lệ.
Diệp Ly điềm đạm đáng yêu như vậy ở trong mắt Lục Nham lại có lực hấp dẫn chí mạng, hận không thể lại khiến cho cậu càng thêm yếu ớt, càng rơi lệ.
" Bảo bối, em đúng thật là muốn mạng của tôi. . . " giọng Lục Nham khàn khàn nói bên tai Diệp Ly, nghiêng đầu liền cắn lên vành tai hồng hồng của cậu, không ngừng liếʍ láp, nghe thấy Diệp Ly khó chịu rêи ɾỉ, thầm nghĩ: Nếu có thể ăn hết xương cốt của người này vào trong bụng, sẽ thật tốt biết bao.
Lục Nham trực tiếp ôm Diệp Ly vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, phảng phất như đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, kỳ thật ví cảnh tượng hiện tại giống một tác phẩm nghệ thuật cũng không đủ.
Diệp Ly khó chịu vặn vẹo bên trong bộ đồng phục rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt hồng nhuận, tràn ngập hơi nước, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, hai tay nắm chặt lấy ga giường, nhỏ giọng rêи ɾỉ: " Ân...Nóng quá... "
Lục Nham dạng chân ngồi lên người Diệp Ly, không ngừng hôn khóe mắt đuôi mày của cậu, hôn hôn xương quai xanh hoàn mỹ, biếи ŧɦái lưu lại dấu ấn của mình trên người Diệp Ly, mυ"ŧ vào làn da non nớt, lưu lại một dấu hôn, một tay đưa đến trước ngực, xoa nắn hai điểm đỏ thẫm, tay còn lại thuận thế cởϊ qυầи Diệp Ly, để lo hai chân thon dài.
" Ân...Ah....Nóng.... " Diệp Ly khó nhịn phát ra kêu rên, vô ý chuyển động phần eo mảnh khảnh, khát vọng giảm bớt du͙© vọиɠ của chính mình.
" Đừng nóng vội, bảo bối, rất nhanh sẽ không nóng, tôi sẽ để em thoải mái. . . " Lục Nham nhẹ giọng an ủi Diệp Ly đang bất an, tay lập tức vói vào trong đồ lót, cầm chặt thứ nóng rực non nớt của Diệp Ly, cảm nhận nhiệt độ nóng đến bỏng tay cùng với mạch đập nhảy lên, lòng Lục Nham một mảnh thỏa mãn.
Lục Nham vừa an ủi tiểu Diệp Ly , đồng thời ngậm mυ"ŧ điểm đỏ thẫm trước ngực cậu, khẽ cắn, tay còn lại đặt lên vuốt ve thân thể bóng loáng, cơ thể Diệp Ly đẹp đẽ khiến lòng người mê muội.
Lục Nham trăm công nghìn việc dành chút thời gian mở tủ đầu giường, lấy bαo ©αo sυ và dầu bôi trơn.
Thân là một người trẻ tuổi còn là một nam sinh khí thịnh, hắn hiển nhiên cũng có nhu cầu sinh lý, Lục Nham đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình, từ lúc biết rõ mình thích đàn ông, hắn có dẫn vài thiếu niên về, nhưng chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng.
Nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, Lục Nham thở dài.
" Mà thôi, ai kêu tôi vừa thấy đã yêu em, không nỡ để em nhận chút đau đớn nào. . . "
Lục Nham cúi đầu, hôn hít bắp đùi ấm nóng của Diệp Ly, bóp một đống dầu bôi trơn lên tay, chậm rãi duỗi vào phía sau mình.
Quá trình khuếch trương quả thật rất khó chịu, nhất là khi tự khuếch trương, không chỉ tư thế bất tiện, mà còn có cảm giác ngượng ngùng khó hiểu, Lục Nham nghĩ mình đại khái là yêu tha thiết người trước mắt rồi. Nhìn thấy Diệp Ly khó chịu nhỏ giọng nức nở, Lục Nham chậm chạp vịn lấy nam căn của cậu ngồi xuống.
Dù sao hắn cũng là lần đầu, vẫn còn quá chặt, khiến cho cả hai đều không mấy dễ chịu.
" Ô ô...Đau.... " Diệp Ly vô lực nắm tay Lục Nham, không biết là muốn kéo hắn vào càng sâu hay là đẩy ra.
" Bảo bối ngoan, rất nhanh sẽ thoải mái. . . " Lục Nham càng không ngừng hôn môi Diệp Ly, hai tay châm lửa trên người cậu, kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm của cậu, chậm rãi nuốt toàn bộ tiểu Diệp Ly nóng rực vào.
Diệp Ly cảm nhận được thứ nóng rực của mình được một địa phương căn mịn ấm áp bao lấy, du͙© vọиɠ trong phút chốc được giải phóng, cảm giác khó chịu do thuốc cũng nhanh chóng bị một làn sóng tìиɧ ɖu͙© thay thế, Diệp Ly cảm giác mình hệt như đang ngâm mình trong ôn tuyền, thoải mái vô cùng.
Đợi sau khi Diệp Ly đã thích ứng, Lục Nham bắt đầu động, cao thấp lên xuống, phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ nóng rực, sự vui sướиɠ khi chiếm được Diệp Ly khiến hắn hoàn toàn không khống chế được, hai tay nắm eo cậu, hạ thân đẩy nhanh tốc độ, kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến hắn trầm luân.
" Ân...Đừng...Ô ô...Không được.... " Diệp Ly đã sớm bị động tác điên cuồng của Lục Nham bức điên, kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến cậu chịu không nổi, muốn trốn tránh, rồi lại bị người gắt gao giam cầm, không đường trốn chạy.
" Ân ah. . . " Lục Nham đột nhiên thít chặt huyệt động, một tia sáng hiện lên trước mắt cậu, ý thức trong nháy mắt trở nên mơ hồ, dưới sự chiếu cố của Lục Nham đạt tới cao trào, dược tính qua đi, Diệp Ly có chút buồn ngủ.
Lục Nham cảm nhận được dịch thể của Diệp Ly bắn vào trong cơ thể mình, càng thêm hưng phấn, không ngừng động tác dưới thân, tiếp tục khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của cậu.
" Không...Đừng....Không được....Van xin cậu...Tôi không thể...Ô ô... "
Tuy rằng tác dụng của thuốc trên người Diệp Ly đã hết, nhưng cậu làm sao có thể là đối thủ của Lục Nham, Lục Nham vươn tay áp hai tay cậu lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại nắm chặt eo cậu, cấp tốc rung động
" Bảo bối, em thoải mái rồi, còn tôi thì sao, em không thể dùng xong liền ném ah. . . " Lục Nham kề sát môi Diệp Ly, cười nói.
" Ô ô....Ân...Ah... " Diệp Ly bị kí©h thí©ɧ nói không nên lời, chỉ có thể vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ
Đêm còn rất dài, Lục Nham liên tục di chuyển trên người Diệp Ly, đợi đến lúc Lục Nham rốt cục cũng thấy thỏa mãn, Diệp Ly đã sớm ngủ đến mê mang, Lục Nham ôm Diệp Ly vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, nằm trên giường, Lục Nham ôm Diệp Ly vào lòng, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cậu .
" Ngủ ngon, bảo bối của tôi. . . "
Hết chương 2.
Bánh quai chèo
Mới chương 2 mà đã có H hót hòn họt rồi , dự là công còn bị thụ nhún dài dài. Thụ trước khi gặp công cũng là một tay chơi, nhưng theo như đã nói ở trên thì không có làm đến bước cuối ( xem như là cúc vẫn còn khiết ) , với lại thụ đối với người khác có thể là " công " nhưng vì sợ công chịu đau nên mới chấp nhận làm thụ ( cưng chiều người ta quá rồi ).