Chương 4: Nụ hôn

Đôi mắt chị gái vì uống rượu mà ửng hồng, nét mặt thanh tú tuyệt mỹ giờ phút này trông càng xinh đẹp hơn.

Tống Sơ Du đứng dậy khỏi ghế sofa, chạy tới đỡ Tống Duyệt vào phòng. Thời điểm đặt chị gái lên giường vô tình trượt chân khiến cả hai hoàn toàn ngã xuống giường.

"Muộn vậy rồi mà sao A Du còn chưa ngủ?" Một bàn tay lạnh lẽo đột ngột chạm vào má Tống Sơ Du.

"Em đợi chị về."

"Bé ngốc."

Bàn tay từ má dần di chuyển xuống môi, chăm chú nhìn rồi ôn nhu vuốt ve qua lại. Mặt Tống Sơ Du tức khắc đỏ bừng, bí mật sâu kín trong lòng như muốn tràn ra.

Không được. Chị gái đang không tỉnh táo, nàng không thể chìm đắm, nếu khi chị tỉnh lại sẽ tức giận thì sao. Tống Sơ Du rất sợ hãi mất đi chị gái, đẩy người phụ nữ ra chạy trối chết về phòng mình.

Nở nụ cười tự giễu, Tống Duyệt thầm mắng bản thân không biết xấu hổ.

Sau buổi xem phim ngày hôm đó, Tống Duyệt ý thức được gì đó. Cả đêm suy nghĩ về phản ứng cơ thể của mình khi ở chung với Tống Sơ Du. Tuy đã biết xu hướng tính dục của mình từ sớm, nhưng vẫn thật bệnh hoạn khi nảy sinh tình cảm không thể kiểm soát với chính em gái ruột của mình.

Nằm trên giường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tống Sơ Du chìm vào giấc ngủ.

Vài phút sau một người phụ nữ mở cửa bước vào. Bước đến bên giường Tống Sơ Du, thấy nàng đang ngủ yên bình liền thở phào nhẹ nhõm.

Đầu ngón trỏ điểm ở trên trán nàng, có lẽ do rượu quấy phá, động tác cô chậm chạp ngón tay đưa dọc một đường từ trán xuống cái mũi cao thẳng, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống đôi môi đỏ hồng mềm mại.

"Chị xin lỗi, A Du của chị."

Trong lòng Tống Sơ Du không ngừng giãy giụa khi nghe thấy lời thì thầm của chị gái. Nàng đã tỉnh lại, nhưng không dám mở mắt, sợ đây chỉ là giấc mộng mà thôi.

Nụ hôn của cô từ nhẹ nhàng dần trở nên mạnh mẽ. Lưỡi mềm của nàng bị lưỡi của chị gái cuốn lấy, đuổi theo từng ngóc ngách trong miệng, cẩn thận liếʍ láp như muốn tước đoạt mọi thứ trong miệng Tống Sơ Du.

Nụ hôn đầu tiên trong hai mươi mốt năm cuộc đời, Tống Sơ Du gần như không thở nổi. Chất dịch ngọt ngào từ khóe miệng chảy ra nhìn vô cùng da^ʍ mỹ. Tống Duyệt không để lãng phí liếʍ hết, nuốt vào trong bụng.

Nụ hôn kết thúc, cô hài lòng cắn nhẹ môi em gái một cái, mặc kệ nàng có bị cắn tỉnh hay không rồi rời khỏi phòng.

Chừng tám giờ tối, bên trong một quán cà phê gần bệnh viện S, phi thường an tĩnh. Quán cà phê có vẻ rất tốt, có một dãy giá sách, một số đồ trang trí thủ công đều bày biện tinh xảo.

Tống Duyệt tóc dài tùy ý buộc, một thân quần áo màu trắng đơn giản, gọi một tách Latte ngồi đọc tạp chí. Chốc lát sau người cô chờ đã tới.

"Ngại quá, để em đợi lâu." Người đến gượng cười xin lỗi rồi ngồi xuống.

"Tôi cũng mới đến, chị muốn uống gì?"

"Americano."

Người đến là một phụ nữ tóc xoăn màu nâu tây, mang một cặp kính mắt.

"Em so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn."

"Cảm ơn." Tống Duyệt mỉm cười.

Gần đây cô bị phó viện trưởng làm phiền muốn chết, muốn cô đi xem mắt em họ người. Bà nhiều lần giới thiệu các chàng trai nhưng đều bị cô từ chối, nói rằng mình thích nữ nhân. Nên lần này nhất quyết muốn cô gặp bằng được, nói không chừng gặp sẽ có hứng thú tìm hiểu.

Tống Duyệt ban đầu cũng không có ý định xem mắt, nhưng từ sau lần vào phòng em gái cô đã thay đổi suy nghĩ. Có lẽ nên tiếp thu một người thử xem, biết đâu buông bỏ được tình cảm không nên có kia.

Vừa về đến nhà, mở cửa ra đập vào mắt là đôi mắt em gái khóc đến sưng đỏ đứng bên cửa sổ, cô liền bước nhanh tới ôm Tống Sơ Du vào lòng, nàng nghiêng đầu nhìn chị gái, sau đó mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay Tống Duyệt.

"Có ai bắt nạt A Du sao?"

"Là chị."

Tống Duyệt không nghĩ đến em gái sẽ nói vậy, ngẩn người chốc lát. Dùng ánh mắt chân thành nhìn Tống Sơ Du.

"Vậy A Du đừng giận chị được không?"

Biết em gái giận dỗi vô cớ nhưng vẫn nuông chiều. Chính vì chị gái tốt như vậy Tống Sơ Du mới không cam lòng. Nàng đứng trước cửa sổ, thấy được sự tương tác giữa chị gái và người phụ nữ xa lạ đưa chị về tối nay.

Chị gái bỏ chạy khi người phụ nữ đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi bay của chị. Những suy nghĩ đen tối trong lòng như đạt đến giới hạn, bất kể dùng phương pháp nào đi chăng nữa thì chị gái chỉ có thể là của mình.

Tống Sơ Du đứng đối mặt với Tống Duyệt rồi trực tiếp đè cô chặt vào tường.

"A Du, em..."

Cô gái dần đưa khuôn mặt gần hơn với Tống Duyệt, hơi thở ấm áp khiến Tống Duyệt không thể trốn tránh.

"A Du, buông chị ra, em muốn làm gì..ưmm."

Tống Sơ Du trực tiếp hôn lên môi cô, Tống Duyệt hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

"Chị gái chân trước vừa trêu chọc em, chân sau liền tìm người khác là tại sao?"