- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mượn Đến Hạnh Phúc
- Chương 23: Quanh co (3)
Mượn Đến Hạnh Phúc
Chương 23: Quanh co (3)
Tình yêu của Tiếu Lâm Lâm, đó là toàn bộ sinh mạng của cô, mất đi người đàn ông cả đời cô yêu nhất, cô đã chọn phương án cực đoan là lấy chồng tha hương nơi đất khách.
Ngược lại, thời gian mấy tháng Tiếu Lâm Lâm rời đi, cuộc sống của Thẩm Gia Hạo cũng không có phát sinh biến hóa gì mới, anh ngày ngày vẫn như trước bôn ba bận rộn vì công ty, số lượng công việc ngập đầu chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của anh, khiến anh không có thời gian dư thừa để tang tình yêu đã mất của mình.
Đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.
Hạo Thiên mới thành lập, Thẩm Gia Hạo bận rộn xác định tiềm năng của các công ty nhỏ và vừa trong nước, và xem xét những vấn đề nội bộ của công ty đó, và tiến hành mua lại, sau đó xử lý các vấn đề của công ty, điều chỉnh hình ảnh rồi bán lại cho các tập đoàn lớn toàn cầu. Với tình hình đất nước ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong nền kinh tế thế giới, các tập đoàn lớn toàn cầu đều tranh nhau đến đây đầu tư, vì vậy, họ cần tìm một điểm đứng ở đây, Thẩm Gia Hạo nắm bắt cơ hội này để củng cố sức mạnh của Hạo Thiên, Hạo Thiên kinh doanh từ từ mở rộng sang các lĩnh vực khác nhau. Bất động sản là mục tiêu đầu tiên của nó.
“A Lượng, mảnh đất phía tây thành phố tiến hành thế nào rồi?”
“Rất nhiều người đều để ý đến nó như hổ rình mồi, nghe nói Tiết Cường cũng rất có hứng thú với khối này.”
“Tiết Cường? Hừ, từ nhỏ đã ăn chơi trác táng.”
Tiết Cường gần như là cùng Thẩm Gia Hạo, Chu Lượng lớn lên, nhưng người này tính tình không tốt, không thích học hành, thích dựa vào quan hệ của ba để gây chuyện thị phi, ai cũng không muốn gặp phải hắn ta.
“Người này là một tên tiểu nhân, trước đây vài năm cùng cậu của hắn ta mở một công ty, được cậu giúp đỡ, công ty kinh doanh cũng được coi là tốt. được như thế hắn càng thêm kiêu ngạo.”
Chu Lượng báo cáo với Thẩm Gia Hạo tình hình người này gần đây, dù sao Thẩm Gia Hạo du học hai năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
“Tiếp tục nói đi.”
“Người này lòng dạ hẹp hòi, từ nhỏ đã thích đối nghịch với cậu, trước kia đánh không lại cậu, hắn ta chỉ sợ vẫn còn nhớ. Cậu nên đề phòng hắn.”
Chu Lượng không nói tới, Thẩm Gia Hạo thật đã sớm quên, anh cùng Tiết Cường thù oán có lẽ do chuyện kia? Năm đó Tiết Cường thầm mến một bạn học nữ đã nhiều năm, người đó từ chối Tiết Cường xong, nhưng lại chạy tới thổ lộ với anh, từ đó, Tiết Cường mới kết thù với anh.
“Ý của cậu là hắn ta lần này là cố ý tìm đến?”
“Rất có thể. Hơn nữa mấy năm nay hắn ở thương trường học được không ít thủ đoạn, chúng ta muốn… hay không?”
Thẩm Gia Hạo hiểu được ý của Chu Lượng.
“Cứ theo ý của cậu làm đi. Đây là phát súng đầu tiên của Hạo Thiên ở lĩnh vực bất động sản, cho nên, mảnh đất kia nhất định phải lấy được.”
Thẩm Gia Hạo không bao giờ đánh một trận chiến không chắc chắn, anh nếu chọn nơi đó vào tay, sẽ không có chuyện để mất. Anh muốn Hạo Thiên ở lĩnh vực bất động sản này một lần là nổi tiếng. Chỉ một Tiết Cường thì tính làm cái gì, mặc cho tên đó ở thành phố A từng hô phong hoán vũ như thế nào, gặp gỡ Thẩm Gia Hạo anh, thì nhưng ngày tháng huy hoàng của anh ta đã đến lúc kết thúc. (^o^)’
Đã muốn lăn lộn trong giới điền sản nhà đất,thì nhất định phải đi bái kiến quan thổ địa một chút, tục ngữ có câu rất hay: Vào miếu, bái thần! Tất cả đều thuận lợi.
“Tìm thời gian thích hợp, hẹn bọn họ đi Long Phúc Hội.”
Long Phúc Hội là một tòa nhà kiểu Pháp nằm trên sườn núi Long Tuyền ngoại ô phía đông thành phố, trước kia nơi này từng được đại sứ Pháp và gia đình dùng để nghỉ hè, sau được một thương nhân mua lại mở ra Long Phúc Hội này, trở thành một câu lạc bộ nơi tụ tập tất cả doanh nhân hàng đầu của thành phố,thành viên của hội này có yêu cầu rất nghiêm ngặt, vì vậy nơi đây được biết đến như một nơi rất cao quý và huyền bí. Ngoài ra, Long Phúc Hội tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của khu vực đô thị, ẩn cư trong sự yên tĩnh của rừng núi, hơn nữa bốn phía được bao quanh bởi những bức tường cao chót vót làm tăng thêm một chút bí ẩn ở đây. Vì nơi đây đầy cao quý và thần bí nên trở thành nơi quan to quyền quý muốn chen chân vào.
Nơi này, không phải ai có quyền thế thì có thể đến.
Chu Lượng lấy danh nghĩa Hạo Thiên mời một số nhân vật quan trọng, anh lựa chọn nơi này để chiêu đãi các vị khách, vì để thỏa mãn lòng hư vinh bon chen của bọn họ.
Hạo Thiên mời khách, Thẩm Gia Hạo làm chủ, anh ở thành phố B gấp gáp trở về để tham gia. Đi vào phòng VIP Chu Lượng đã đặt trước, bữa tối đã xong, giờ đang tiến hành tăng hai. Có người uống rượu, có người đánh bài, nơi này cũng không có karaoke nhạc cổ để chơi.
Chu Lượng không biết từ đâu mời đến mấy cô tiếp viên trẻ, cho mấy vị khách của Hạo Thiên mỗi người một cô, ngồi bên cạnh bọn họ cùng đánh bài. Đều nói xã giao thiếu người đẹp khó nói chuyện, đã có luật bất thành văn như vậy, bọn họ cũng chỉ nghe theo.
Vừa thấy người đẩy cửa vào là Thẩm Gia Hạo, mọi người đều từ vị trí đứng lên, có mấy quan viên vội vàng chạy lại bắt tay cùng Thẩm Gia Hạo, thân thiện không còn thấy bộ dạng làm quan vốn có.
“Tào bí thư, xin lỗi, xin lỗi, tôi đã tới chậm, tới chậm.”
“Không sao không sao, chủ tịch Thẩm trăm công nghìn việc vẫn chọn thời gian để tới, chúng tôi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Muốn đánh giá một người thì phải mắt nhìn bốn phương, tai phải nghe tám hướng. Tào Chí Kiên mặc dù không rõ lắm gia cảnh thật sự của người này, nhưng thông qua những người giới thiệu anh ta, người này tuyệt không đơn giản. Làm quan nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút kinh nghiệm ấy đều không có, vậy ông mấy năm nay thật sự là quá lãng phí.
“Tào bí thư khách khí, có thể mời được ngài là vinh hạnh của Hạo Thiên chúng tôi mới đúng.”
“Chủ tịch Thẩm, anh đến muộn, phải phạt rượu.”
Một giọng nói nũng nịu muốn làm cho Thẩm Gia Hạo uống rượu, anh cũng không phiền, đến đây này khẳng định là phải uống rượu. Nhìn ra được vài người đối với anh có chút sợ hãi, mời rượu không dám mở miệng, khi cô gái mở miệng đã tạo được không khí tự nhiên uyển chuyển.
Đây là vai trò của phụ nữ trong xã giao, là một tác dụng không thể thiếu.
“Tôi muộn, tôi chịu phạt, tôi tự phạt ba chén.”
Thẩm Gia Hạo cầm chiếc ly dài trước mặt, một hơi uống hết ba chén XO. Cô gái vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí ngay lập tức sôi nổi hẳn lên. Thẩm Gia Hạo bắt đầu kính rượu từng người, mỗi người cũng đều đến kính anh, một hơi uống một ly, một vòng xong xuôi, anh cũng không đếm được chính mình rốt cuộc uống bao nhiêu ly? Chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu có chút choáng váng, anh cần đi ra ngoài hít thở không khí, tìm đại một cớ đi khỏi phòng.
Trong phòng riêng đêm nay lúc này đúng là một thế giới khác, rượu một ly lại tiếp một ly uống, một chai lại tiếp một chai mở. Rượu ngon như thế, để cho trâu bò uống, thật đúng là lãng phí.
Sân của Long Phúc Hội có đủ loại kiểu dáng cây xanh, cũng không có cắt tỉa, cây cối tự nhiên sinh trưởng, thân cây phát triển tùy ý, và một số nhánh leo lên ban công trên tầng hai. Thẩm Gia Hạo dưới tàng cây tùy tiện chọn một ghế mây ngồi xuống, ban đêm gió lạnh mang bầu không khí trong lành, đầu óc hỗn loạn đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều.
Lúc này, hành lang của một phòng truyền đến tiếng nói chuyện của một đôi nam nữ.
“Không được, anh nói kỳ nghỉ dài hạn này anh muốn đi với em đến suối nước nóng, anh không thể nuốt lời.”
Giọng nói cô gái nhõng nhẽo uốn éo, ngấy ngấy đã quấy rầy sự thanh tịnh của Thẩm Gia Hạo, làm anh thật không thoải mái, anh đứng dậy muốn thay đổi nơi khác để nghỉ. Khi đứng dậy, đủ khiến anh nhìn rõ người đó là ai.
Chỉ thấy một cô gái đang ôm cánh tay Liêu Hiểu Bân, cả người dường như toàn bộ dính ở trên người Liêu Hiểu Bân, thân mật không thể tách rời.
Tránh cho xấu hổ, Thẩm Gia Hạo đứng sang một bên thân cây, đằng sau một gốc cây đại thụ, thân cây to lớn đủ để che chặn cơ thể anh.
Liêu Hiểu Bân cũng không nhìn thấy Thẩm Gia Hạo cho nên rất kiên nhẫn xoa dịu cô gái kia.
“Anh gần đây có mấy vụ kiện, thật sự không đi được. Tuyết Nhi ngoan, anh lần sau sẽ tìm thời gian đi cùng em.”
“Em sẽ nói chuyện này cho bác, để bác cho anh nghỉ, được không? Được không đây?”
“Tuyết Nhi, em đừng làm như vậy, em cũng hy vọng anh có thể làm việc tốt, đúng không?”
“Điều này cũng đúng, nhưng mà anh luôn bận rộn, không có thời gian để đi cùng với em.”
“Anh hiện tại không phải đang ở cùng em sao?”
“Ah! Ba nói, muốn tìm một thời gian để hẹn ba mẹ anh để đến nói chuyện của chúng ta”
“Chuyện này có phải hơi vội vàng hay không, dù sao ba mẹ anh không ở thành phố A, đến đây cũng cần thời gian.”
“Đừng lo, anh hôm nay gọi điện thoại cho họ luôn, ngày mai lên đây, rất nhanh sẽ đến.”
“Tuyết Nhi, chuyện này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, dù sao đây cũng là chuyện lớn. Em để cho anh an bài mọi chuyện đã, ngoan, anh hứa với em, anh sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt.”
“Thật không?”
“Ừ.”
“Vậy được rồi!”
“Em vào phòng trước đi, hình như anh để quên di động trên xe.”
“Được rồi! Vậy anh nhanh chút nhé.”
“Được rồi.”
Nghe thấy tiếng giày cao gót bước dần dần đi xa, Thẩm Gia Hạo biết cô gái kia đã rời đi. Cuộc đối thoại vừa rồi, cũng khiến anh nhận ra đại khái. Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Liêu Hiểu Bân cùng cô gái kia ở cùng một chỗ, nhưng đây là lần anh nghe rõ ràng nhất. Anh nhiều lần nhắc nhở Nghiêm Di Nhiên, nhưng cô gái ngu ngốc kia xem ra vẫn không đem lời của anh nói vào tai.
Thẩm Gia Hạo từ mặt sau thân cây đi ra, không nghĩ tới Liêu Hiểu Bân còn chưa rời đi, đứng ở đó không biết nhìn cái gì ngẩn người, cảm giác được có bóng người, Liêu Hiểu Bân quay đầu, cùng ánh mắt Thẩm Gia Hạo vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Giật mình, Liêu Hiểu Bân không biết Thẩm Gia Hạo là tình cờ đi ngang qua, hay là đã đứng ở bên kia lâu rồi? Đoạn đối thoại vừa rồi anh nghe được bao nhiêu?
“Tôi đã nghe thấy tất cả.”
Thẩm Gia Hạo thấy được trong mắt Liêu Hiểu Bân khϊếp sợ, anh cũng không muốn vòng vo, hai người đàn ông nói chuyện thì không cần để ý quá nhiều, đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất.
“Thẩm Gia Hạo, cậu…”
Liêu Hiểu Bân sắc mặt trắng bệt, không có một chút huyết sắc, làm một luật sư anh lần đầu tiên nói chuyện ấp úng như vậy.
“Tôi sẽ không nói cho Nghiêm Di Nhiên. Đây là vấn đề giữa hai người.”
Thẩm Gia Hạo nói xong, cất bước rời đi, khi đi ngang qua bên cạnh Liêu Hiểu Bân, không kìm lòng lại nói thêm một câu.
“Loại chuyện này giấu không được bao lâu, cậu tốt nhất suy nghĩ cho rõ ràng.”
Liêu Hiểu Bân suy nghĩ đã lâu, cuối cùng không dám nói cho Nghiêm Di Nhiên.
Mặt khác, ba của Kiều Tuyết, Kiều Khải Dương gọi điện thoại cho anh.
“Hiểu Bân, bác và bác gái đều muốn hẹn gặp ba mẹ cháu một bữa, dù sao cháu cùng Tuyết Nhi cũng quen nhau gần một năm, quan hệ cũng rất ổn, cũng đã đến lúc nên nói chuyện. Cháu xem khi nào thì gọi ba mẹ, để xem bọn họ có tiện đến thành phố A này một chuyến không, nếu thật sự không tiện, thì bác với bác gái đi xuống thành phố Y một chuyến cũng được!”
Kiều Khải Dương nói rõ ràng như thế, rõ ràng khiến Liêu Hiểu Bân không có đường lui, không thể nào cự tuyệt.
“Kiều viện trưởng, thật khéo mẹ cháu cũng muốn trở lại thành phố A một chuyến cho biết, không có gì bất tiện cả.”
“Được, vậy quyết định như thế nhé. Hiểu Bân, bác rất coi trọng cháu, cho nên, con gái bảo bối của bác giao cho cháu, bác cũng yên tâm.”
Kiều Khải Dương làm viện trưởng tòa án tối cao của thành phố, chỉ có Kiều Tuyết là con gái bảo bối duy nhất, nên với con gái đương nhiên là yêu quý có thừa, yêu cầu của con gái đương nhiên không thể không đáp ứng, không bao giờ cự tuyệt. Mà con gái yêu thích vị con rể quý này cũng rất hợp ý nguyện của ông, ông cũng thấy rõ Liêu Hiểu Bân người trẻ tuổi này là một nhân tài hiếm có, rất có tiền đồ!
Cúp điện thoại, Liêu Hiểu Bân suy sụp ngồi trên ghế, thất vọng kéo tóc. Thậm chí chính anh cũng không biết, khi nào thì mình bắt đầu biến thành như vậy, vì thành công không từ thủ đoạn, không tiếc hy sinh những gì mình ấp ủ trước đây.
Anh thật sự muốn hy sinh Nghiêm Di Nhiên vì thành công trong sự nghiệp hay sao?
Không, anh tuyệt đối không làm, anh không buông tay. Có lẽ tất cả mọi thứ cũng không đến nỗi đi vào bế tắc, anh cùng Nghiêm Di Nhiên cũng không đi đến đường cùng, miễn là anh vẫn yêu cô, cô chắc sẽ tha thứ và thông cảm cho anh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mượn Đến Hạnh Phúc
- Chương 23: Quanh co (3)