Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 21: Quanh co (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước kia vẫn không rõ, hai người rõ ràng yêu nhau tại sao lại có thể làm được cái việc là chẳng quan tâm tới nhau, rõ ràng chú ý tới tất cả của đối phương, lại có thể giả bộ không thèm để ý, hoặc lại là từng đêm đều nhớ đến mất ngủ, nhưng cũng có thể ban ngày khôi phục như thường, cứ rối rắm như vậy, mặc cho trong lòng thống khổ lan tràn tới thế nào, cuộc sống suy sút tới thế nào, cũng không chịu bước ra một bước.

Có người nói, đó là bởi vì yêu không đủ.

Nhưng cũng có thể là, bởi vì quá yêu, yêu đến không biết nên làm thế nào để tiếp tục.

Đang lúc mọi người đều cho rằng kế hoạch hòa giải thất bại, gần như hoàn toàn bỏ qua đối với chuyện tình cảm của Thẩm Gia Hạo và Tiếu Lâm Lâm, thì tới khai giảng lại gặp được một phen cảnh tượng khác.

Khai giảng học kỳ mới, Nghiêm Di Nhiên và Hà Phi Thiến hẹn nhau cùng về trường học, vốn định cùng nhau tìm Tiếu Lâm Lâm, mới biết được cô ấy sớm đã tới trường trước. Trở lại trường học, mới đẩy cửa ký túc xá ra, đã thấy Tiếu Lâm Lâm đang ở ký túc xá nhanh nhẹn lau sàn, miệng còn giống như nhẹ nhàng ngâm nga hát. Nghiêm Di Nhiên, Hà Phi Thiến đi vào ký túc xá, thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, ngơ ngác đứng ở cửa, không dám tiến lên trước một bước, sợ làm bẩn mặt sàn Tiếu Lâm Lâm vừa lau tới lấp lánh tỏa sáng.

“Đây là có chuyện gì?”

Hà Phi Thiến vụиɠ ŧяộʍ hỏi nhỏ bên tai Nghiêm Di Nhiên, Nghiêm Di Nhiên ngơ ngác lắc đầu, hoàn toàn không hiểu.

“Kế hoạch hòa giải của cậu không phải thất bại sao?”

Nghiêm Di Nhiên gật gật đầu, lấy ngay tình trạng lúc đó đến xem, thì đúng vậy.

“Nhiên Nhiên, tại sao tớ có loại dự cảm điềm xấu.”

” Đừng có nói hươu nói vượn.”

Trong lời nói của Hà Phi Thiến, Nghiêm Di Nhiên nghe được trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ.

Muốn biết chân tướng, không có phương pháp nào tốt hơn so với tìm chính đương sự.

“Lâm Lâm?”

“Hửm, các cậu tới rồi hả? Tại sao lại đứng cửa? Mau vào đây. Ký túc xá tớ đã quét tước qua một lần, phòng tắm tớ cũng cọ rửa, sạch sẽ như mới. Mời nhị vị lãnh đạo kiểm tra chỉ bảo.”

Quả nhiên, không chỉ sàn gạch men sứ sạch sẽ lấp lánh tỏa sáng, mà ngay cả từng giường riêng của các cô, bàn học, bàn máy tính đều sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, nghiễm nhiên trở thành một ký túc xá mới, nếu bây giờ dì quản lý ký túc xá đến kiểm tra, ký túc xá của các cô tuyệt đối nhận thưởng đơn vị tiên tiến.

Hai người nhìn quanh ký túc xá sạch sẽ chỉnh tề một chút, sau đó lại nhìn nhau một chút, đưa ra kết luận: người này nhất định có vấn đề.

Hà Phi Thiến trước đoạt được cây lau nhà trong tay Tiếu Lâm Lâm, phất tay quăng ra, ánh mắt chuẩn xác, một tay tóm lấy nó ném vào góc ban công,

“Ai, các cậu làm gì vậy? Tớ còn chưa lau xong đâu!”

“Không cần lau, sạch sẽ rồi, nào nào nào, chúng ta ngồi tán gẫu một lát.”

Hai người một trái một phải kéo Tiếu Lâm Lâm ngồi xuống, Tiếu Lâm Lâm cũng không phản kháng, thuận theo ngồi xuống ghế.

“Lâm Lâm, cả một kỳ nghỉ này cậu đi đâu vậy?”

“Không có, luôn ở nhà thôi!”

“Vậy gặp chuyện vui gì vậy?”

Bộ dạng sáng sủa Tiếu Lâm Lâm hiện giờ so với Tiếu Lâm Lâm sống như vô tri vô giác năm ngoái quả thực giống như hai người khác nhau, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không thể chuyển biến lớn như thế.

Rốt cục tiến vào vấn đề chính, chỉ thấy vẻ mặt Tiếu Lâm Lâm đối với vấn đề này của các cô mặt mày hớn hở, mang theo hạnh phúc, người mù đều nhìn ra được đây là một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.

Ngẫm lại, Tiếu Lâm Lâm trước kia có tươi cười như vậy, đã là chuyện từ hơn một năm trước, lúc ấy các cô chỉ cảm thấy cô ấy quá khoa trương chẳng khác nào Quỳnh Dao FU, nhưng đã không có dáng vẻ tươi cười kia một năm, cô cũng sẽ không lại là Tiếu Lâm Lâm.

“Tớ nói cho các cậu biết, tớ với Gia Hạo hòa hảo rồi.”

Hòa hảo? Làm sao có thể? Hà Phi Thiến mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Nghiêm Di Nhiên, chính Nghiêm Di Nhiên cũng mù mờ chẳng hiểu nổi chuyện gì xảy ra (1) , nhìn sang Hà Phi Thiến rất vô tội lắc đầu: đừng nhìn tớ, tớ cái gì cũng không biết!

Hà Phi Thiến lại quay đầu kéo Tiếu Lâm Lâm,

“Nói mau, nói mau, rốt cuộc sao lại như vậy?”

“Tớ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc tớ đã gần như sắp tuyệt vọng về tình cảm của chúng tớ, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Gia Hạo từ Mỹ gọi về, sau đó…”

“Sau đó hai người liền hòa giải?”

Cái này không cần Tiếu Lâm Lâm nói, các cô cũng đã hiểu.

“Ừm!”

“Cứ như vậy?”

Dễ dàng như vậy? Lúc ấy hai người chia tay huyên náo long trời lở đất, gần như cả đời sẽ không qua lại với nhau, nay hòa hảo, đơn giản đến ngay cả nói một câu đã có thể khái quát?

“Đúng vậy.”

“Anh ta không nói xin lỗi cậu?”

Tiếu Lâm Lâm lắc đầu,

“Không có, tớ cũng biết lúc ấy mình rất cố tình gây sự.”

Hà Phi Thiến liếc xéo một cái xem thường.

“Vậy dù sao cũng phải có một hai câu lời ngon tiếng ngọt chứ!”

“Cũng không có.”

“Cậu đúng là con bé không có tiền đồ.”

Hà Phi Thiến hoàn toàn bị thu phục, chịu thua sát đất, cũng không biết Thẩm Gia Hạo cho Tiếu Lâm Lâm ăn thứ mê dược gì, hay là hạ cái gì xuống đầu, bằng không cô ngốc này làm sao có thể mê mệt anh ta đến như vậy.

Thật sự là ai kỳ bất hạnh, giận kỳ bất tranh! (2)

“Thiến Thiến, cũng không thể nói như vậy, Thẩm Gia Hạo ở trong chuyện này lựa chọn là không sai, anh ta chỉ sai ở thái độ đối với Lâm Lâm, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc.”

Nghiêm Di Nhiên ở một bên trầm mặc hồi lâu rốt cục lên tiếng, cô cũng không phải muốn nói đỡ cho Thẩm Gia Hạo, chỉ là trong chuyện này cô thực sự ở trung lập.

“Nhưng mà, Gia Hạo vốn là không phải người dịu dàng, mà tớ cũng thích anh ấy nhất ở điểm này.”

Nghiêm Di Nhiên lúc này cũng chịu không nổi, tuy rằng hẳn đã sớm thành quen với sự cuồng nhiệt của Tiếu Lâm Lâm, nhưng cô vẫn nhịn không được liếc xéo một cái xem thường.

“Thích nhất? Thẩm Gia Hạo toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có điểm nào mà cậu không thích, nào có điểm gì là nhất.”

“Chính là vì Gia Hạo tốt mà thôi!”

“Ọe…” Câu này không phải chỉ xem thường là có thể giải quyết, hai cô gái đồng thời đều có cảm giác muốn nôn, trước đây phản ứng cũng không lớn đến mức như vậy, xem ra một năm này “Luyện tập sơ sài”, các cô cần trải qua quá trình chậm rãi thích ứng.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt hạnh phúc say mê quen thuộc kia của Tiếu Lâm Lâm, hai cô gái bên cạnh đồng thời khẳng định, Tiếu Lâm Lâm đã khỏi hẳn bệnh.

“Chúng ta rất có trách nhiệm tuyên bố, Tiếu Lâm Lâm trước kia đã về rồi!”

Từ đầu tới đuôi, Tiếu Lâm Lâm cũng không biết có thứ nhạc đệm kế hoạch hòa giải kia, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua vì sao một năm này không hề gọi điện thoại cho cô, cũng không hỏi qua Thẩm Gia Hạo vì sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô, cô chỉ biết là, Thẩm Gia Hạo của cô đã trở lại, đây mới là điều quan trọng nhất.

Quanh co như thế, Nghiêm Di Nhiên cũng không muốn biết có phải công lao của mình hay không, chỉ là cô nghĩ muốn nháo cho rõ ràng Thẩm Gia Hạo là vì cái gì đột nhiên tâm tính chuyển biến, mà cô trước giờ lại là người không giỏi nín nhịn chuyện gì, vì thế gửi một phong bưu kiện sang nước Mỹ xa xôi cho Thẩm Gia Hạo. Qua thật lâu, cũng không thu được hồi âm, ngay lúc cô bận rộn chuyện thực tập, cũng sắp đem chuyện phong bưu kiện này quên sạch, lại thu được hồi âm, là một hàng chữ rất ngắn gọn: Táo này ăn hết rồi, bên này không mua được.

Nhìn một câu như chẳng hề liên quan, Nghiêm Di Nhiên hiểu ý cười, nhợt nhạt mà còn mang theo đắc ý, có vài thứ đáng giá quý trọng gì đó đều là độc nhất vô nhị.

Cuối cùng, Nghiêm Di Nhiên trả lời trong bưu kiện: Thẩm Gia Hạo, anh chính là một tên siêu cấp vô địch chết vì sĩ diện.

Mọi chuyện nếu định trước nhất định sẽ quanh co, vậy sẽ không chỉ xoay chuyển một lần, tính bi hài trong cuộc sống cũng chưa bao giờ ngừng lại, chúng ta ở nơi này sống quanh đi quẩn lại tới đầu óc choáng váng mà tiếp tục tồn tại trong cuộc đời, khi làm xoay tròn đình chỉ, ta sẽ phát hiện ra phía trước là một phương hướng hoàn toàn xa lạ so với trước kia, quay đầu nhìn lại, đã không còn tìm lại được phương hướng khi đó nữa.

Chẳng mấy chốc, lại tới mùa hoa phượng đua nở, đây như một câu ca từ, đại biểu cho mùa tốt nghiệp lại đến, hoa phượng đẹp đẽ như thế, nhưng cũng là đại biểu cho ly biệt, thứ gì đó xinh đẹp vẫn luôn luôn đa cảm. Tại đây một năm khi hoa phượng nở, ba người chị em kia làm bạn với nhau cùng đi qua bốn năm đại học tốt đẹp, mùa này sẽ chia tay đại học G. Khổ sở, không đành lòng, là cảm xúc mà tất cả sinh viên tốt nghiệp đều có, các cô ước hẹn ở lại thành phố A cùng nhau phấn đấu, như bốn năm đại học buồn vui làm bạn.

Thẩm Gia Hạo là ở đúng năm các cô tốt nghiệp, vừa vặn mãn hạn kỳ thực tập về nước, nhưng anh cũng là sinh viên xuất ngoại thực tập trở về thành công nhất của đại học G so những khoá trước. Sau khi anh về nước đã là con người giá trị trăm triệu, anh ở thành phố NewYork nước Mỹ thời gian ngắn ngủn hai năm, dùng chính chuyên ngành của anh kiếm được khoản đầu tư đầu tiên trong sự nghiệp, cũng sau ba tháng về nước thành lập tập đoàn Hạo Thiên. Đây không chỉ là thần thoại của đại học G, cũng là thần thoại của giới tài chính.

Khi tất cả mọi người đều là lòng hâm mộ Thẩm Gia Hạo áo gấm về nhà, vinh quy về quê cũ, chỉ có Nghiêm Di Nhiên thấy được phía sau ánh hào quang ấy là bao nhiêu chua cay. Cù Huy nói, sinh viên thực tập có thể ở Wall Street đó đều không phải người bình thường. Nơi đó là thiên đường, nhưng cũng là địa ngục, ngoại trừ phải có nghị lực, càng cần hơn nữa quyết đoán và thực lực, bằng không không có khả năng ở nơi nào bái thầy, càng không thể có khả năng sinh tồn.

Thành công không phải tất nhiên, Thẩm Gia Hạo cũng không ngoại lệ.

Trong lúc tất cả mọi người bắt đầu vì công việc mà không quản bôn ba, chỉ có một người trong lòng tràn đầy chờ mong một sự kiện khác, người nọ chính là Tiếu Lâm Lâm. Thẩm Gia Hạo đúng hẹn về nước, cô tự nhiên mừng rỡ, nhưng cô chờ mong nhất chính là việc đại sự của hai người bọn họ.

Vẫn nói cầu hôn là quyền lợi của đàn ông, nhưng khi người đàn ông không làm, Tiếu Lâm Lâm cũng không ngại làm người chủ động kia, dù sao cả một chặng đường này của bọn họ đều là do cô làm chủ động, cũng không kém lúc này đây, lại là một lần quan trọng như thế.

Tiếu Lâm Lâm bưng tách Double Espresso cô tự tay pha đi vào thư phòng, loại cà phê này Thẩm Gia Hạo yêu thích nhất, cô biết lúc anh làm việc không thể thiếu nó, vì anh, cô còn đặc biệt chạy đi học pha loại cà phê kia, vì chính phần ngọt ngào thỏa mãn này. Lúc này Thẩm Gia Hạo đang ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng sửa sang lại văn kiện.

“Gia Hạo, em pha cà phê cho anh.”

“Ừm.”

Thẩm Gia Hạo cũng không ngẩng đầu, chỉ lành lạnh lên tiếng. Khi anh làm việc không thích có người quấy rầy, điểm ấy cô hẳn là rất rõ ràng.

Tiếu Lâm Lâm làm sao có thể không hiểu, nhưng anh công tác bận rộn như vậy, cô còn không gặp nổi anh, khó khăn lắm hôm nay anh ở nhà, cô liền thừa dịp này mang chuyện đó ra nói với anh.

Cô đứng yên không có ý đi, lại không biết mở miệng như thế nào.

Một lát sau, Thẩm Gia Hạo mới ý thức được người đưa cà phê vẫn chưa đi, từ trong tập văn kiện ngẩng đầu, nhìn cô.

“Có việc sao?”

“Vâng, là có chút việc muốn thương lượng với anh.”

“Khẩn cấp sao?”

“Vâng…”

Tiếu Lâm Lâm không biết nên nói như thế nào, đối với cô mà nói không có chuyện gì khẩn cấp hơn chuyện này, nhưng nhìn anh mà thấy được, chỉ sợ chuyện trong công ty mới là quan trọng nhất với anh.

“Nếu đã không khẩn cấp thì qua hai ngày nữa nói sau.”

Thẩm Gia Hạo nhìn vẻ muốn nói lại thôi kia của Tiếu Lâm Lâm, thấy sự việc hẳn là cũng không lớn lắm, lập tức hạ lệnh trục khách. Trên tay anh hiện tại này chính phần việc buôn bán quan trọng nhất của Hạo Thiên ở thành phố A, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn nữa.

“Không đúng không đúng, khẩn cấp, rất khẩn cấp.”

Tiếu Lâm Lâm vừa thấy Thẩm Gia Hạo muốn hạ lệnh trục khách mà bắt đầu nóng nảy.

“Vậy mau nói, đừng có dông dài.”

“Ừm… Em muốn nói, anh chừng nào thì đưa em đi gặp mặt ba mẹ anh?”

Bút trong tay Thẩm Gia Hạo dừng một chút, đúng vậy, trở về mấy tháng này đều ở công việc, cũng nhanh chóng quên mất chuyện này. Ba anh mới thị sát vùng đất từ bên ngoài trở về, đây có lẽ là một cơ hội. Anh trước đánh điện thoại cho thư ký Trần của ba anh, xem xem ba có ngày nào rảnh.

Mắt thấy Thẩm Gia Hạo không nói lời nào, Tiếu Lâm Lâm liền nóng vội,

“Em cũng không có ý gì khác, em chỉ muốn nói, anh cũng đã gặp mẹ em rồi, em cũng muốn nhân cơ hội gặp bác trai bác gái.”

“Là chuyện này?”

“Vâng.”

“Yên tâm, anh sẽ sắp xếp. Sắp xếp ổn thỏa, sẽ thông báo cho em.”

“Vâng.”

Từ sau khi Hạo Thiên thành lập, Thẩm Gia Hạo càng bận rộn, ở đâu có chuyện đều phải xếp vào bảng lịch trình của anh, cũng sắp ngay cả gặp mặt anh ăn một bữa cơm cũng phải tìm thư ký hẹn trước. Tiếu Lâm Lâm cảm thấy rất không thoải mái, nhẫn nại không dám phát cáu, cô chỉ đành yên lặng rời khỏi thư phòng, thay anh đóng cửa phòng lại.

~~~~**.**~~~~

(1) Câu “Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra” của Nghiêm Di Nhiên, thực ra nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

(Từ Minhdu.wordpress.com)

(2)Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》

Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.

Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

(Trích từ blog Yuconuong.wordpress.com :D)

[Lạc]: Bác Du Dạng chêm nhiều thành ngữ quá ạ…Tìm bở hơi tai =.=’
« Chương TrướcChương Tiếp »