*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô độc là gì?
Có người nói là một loại tình cảm, hoặc là một loại cảm xúc. Một người nào đó nói mình cô độc, nói ra được từ cô độc, thì thực ra cũng chỉ là giả vờ cô độc, cũng giống như khi nói rằng mình đang đau đớn thì đó chắc chắn không phải là cơn đau nhất. Chân chính cô độc là một loại cảm giác, chính bản thân cũng không phát hiện được đó là cảm giác gì, là cô đơn lẻ bóng ở trong đám người náo nhiệt hoàn toàn xa lạ, là khi cười to lại đột nhiên cảm thấy suy sụp, là khi mình ở trong mắt người thiên hạ có được tất cả mọi thứ, nhưng kỳ thực mình cũng không phát giác, bản thân chỉ có hai bàn tay trắng.
Trong quán Bar nổi tiếng nhất thành phố A, Thẩm Gia Hạo uể oải tựa vào ghế sô pha dày, tay nhẹ nhàng lắc lắc dòng chất lỏng màu hổ phách biến đổi màu sắc kỳ lạ dưới ngọn đèn. Trên một chiếc sô pha khác là hai cô gái đang huyên náo nói chuyện gì đó, luôn nhỏ giọng nói nhưng lại lớn tiếng cười, rất náo nhiệt.
Thẩm Gia Hạo kỳ thực không rảnh để ý đến nội dung bát quái của các cô, nhưng mà họ luôn thay đổi các đề tài mới khác nhau trong câu chuyện, con gái nếu tập hợp cùng một chỗ đều tán gẫu như thế này sao?
Phụ nữ đều có tiềm năng ba hoa.
Chẳng qua, anh phân phó Chu Lượng đi giúp anh bàn bạc công việc, bây giờ người còn chưa tới, một mình anh bị hai cô gái này để qua một bên, rất cô đơn. Đột nhiên nhớ tới, nơi này hình như thiếu một người.
“Liêu Hiểu Bân đâu? Đã lâu không gặp cậu ấy.”
Nghiêm Di Nhiên cùng Hà Phi Thiến tán gẫu đang hăng say, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ tùy tiện nói với anh một câu,
“Hình như là có một vụ kiện, đi công tác rồi.”
Trả lời thật đúng là tùy tiện. Cô gái này với bạn trai của mình cũng không chút để tâm.
“Hình như? Em đối với chuyện của Hiểu Bân hiểu biết đúng là không nhiều lắm.”
Giống như có phần ý tại ngôn ngoại. Nghiêm Di Nhiên lúc này mới dừng lại, chậm rì rì quay đầu nhìn anh, lơ đễnh nói :
“Thẩm Gia Hạo, anh khi nào thì bắt đầu quan tâm tới chuyện của tôi và Hiểu Bân vậy?”
Thẩm Gia Hạo không nói chuyện, ngửa đầu uống một ngụm rượu trong tay, sau đó lại đổ thêm một ly nữa. Tửu lượng của anh rất tốt, chai Black Label
(1) trong tay cũng không có vấn đề gì. Anh lại bắt đầu lắc rượu trong tay, ánh mắt nhìn ra ngoài, ở thành phố này các quán bar ban đêm thật đúng là náo nhiệt, khắp nơi mỹ nữ như mây, cảnh đẹp ý vui.
“Nuôi thả như vậy, không sợ ngày nào đó bị sói cái * mang đi sao?”
(Mẫu lang : Sói cái, sói mẹ==)Sói cái? Thẩm Gia Hạo nghĩ Liêu Hiểu Bân là một con cừu nhỏ sao? Liêu Hiểu Bân đã trải qua thật nhiều khảo nghiệm mà kiên trinh không dời, tình cảm của bọn họ sao có thể yếu ớt như Thẩm Gia Hạo nói chứ.
“Chúng tôi ở chung coi trọng là ăn ý với nhau, trước giờ chẳng thích dính lấy nhau như keo dán. Chúng tôi đều tín nhiệm lẫn nhau, anh đừng có mà đứng đó châm ngòi ly gián.”
Thẩm Gia Hạo nhún vai, không nói gì nữa. Trầm mặc trong chốc lát, anh cúi đầu nói thầm, “Ngày sau sẽ có lúc em phải khóc.” Âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn bị chìm ngỉm trong điệu nhạc Blues của quán bar.
Chu Lượng lúc này mới xuất hiện, anh xuất hiện liền cùng Hà Phi Thiến làm một cái ôm nhiệt tình. Vợ chồng vô cùng thân thiết. Nghiêm Di Nhiên tuy rằng đã sớm quen, cũng không tránh được rùng mình một cái. Thẩm Gia Hạo mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng vào những chiếc ghế xa hoa bên ngoài.
Đang lúc Nghiêm Di Nhiên đang không ngừng ma sát vào cánh tay, muốn chà bay đám da gà vừa nổi lên, Thẩm Gia Hạo lặng yên không một tiếng động đến bên cạnh cô, thản nhiên ngồi. Chờ đến khi cô phát hiện người bên cạnh, không khỏi giật mình, khoa trương di chuyển một khoảng lớn.
“Anh này ngồi làm gì ở đây? Lại muốn lên lớp cho tôi à? Đừng uổng phí tâm cơ, tôi cùng Hiểu Bân rất tốt.”
Thẩm Gia Hạo cố ý lại gần Nghiêm Di Nhiên thêm một chút, khiến cô lại xích ra một chút, nhưng ánh mắt vẫn không liếc nhìn cô một cái, chỉ phóng thẳng ra xa, nhìn sang chiếc ghế ở một góc sáng sủa đằng xa.
Người này hôm nay là lạ, quên đi, kệ anh đi!
“Người ở bên góc sáng sủa bên kia thế nào?”
“Thế nào cái gì? Người nào?”
Nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Nghiêm Di Nhiên hoàn toàn không biết Thẩm Gia Hạo nói cái gì.
Thẩm Gia Hạo lúc này mới lấy tay chỉ chỉ, cô nhìn theo hướng ngón tay anh, chỉ thấy theo phương hướng góc sáng sủa đó là một cô gái mặc váy ngắn màu tím đang ngồi, tóc dài buông mềm mại, đường cong lả lướt nảy nở, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, vô cùng xinh đẹp.
Hóa ra vị đại gia trẻ tuổi này muốn săn người đẹp sao!
“Ngài bắt đầu từ khi nào thì có hứng thú với món hàng lòe loẹt này vậy?”
Trong ấn tượng, Thẩm Gia Hạo chắc phải thích người giống như Tiếu Lâm Lâm vậy, tóc dài mềm mại, khí chất nhu nhược mới đúng, mà vị kia tuy cũng là tóc dài mềm mại, nhưng tuyệt đối là kiểu phụ nữ gợi cảm.
“Thế còn người ở quầy bar bên kia thì sao?”
Hiển nhiên vị đại gia này cũng không tính trả lời vấn đề của cô, vậy được rồi, nếu anh muốn chơi cô sẽ bồi anh chơi, khó thấy được anh có “nhã hứng” như vầy.
“Người kia?” Cô so sánh hai người, “So với cái người thịt đạn
* kia thì tốt hơn chút.”
(Khụ, nguyên văn nghĩa đen ==’ theo câu dưới thì có lẽ chỉ người phụ nữ ngực bự, “ngực tấn công ” đóchăng ? =.=)Ít nhất cô cũng không cảm thấy bộ ngực của cô gái kia sắp đập thẳng lên mặt.
“Thịt đạn cũng không tồi, cảm giác tốt. Người bên quầy bar kia cũng tốt, thân thể trẻ trung.”
Cảm giác tốt? Thân thể trẻ trung? Nghiêm Di Nhiên quay lại lườm người bên cạnh, người này đêm nay điên rồi à, hay là say rượu?
“Anh rốt cuộc muốn đùa cái gì?”
Nghiêm Di Nhiên lúc nãy tám chuyện với Hà Phi Thiến lâu như vậy miệng có hơi khô, lúc này lại phải bồi anh dở điên dở khùng, vội cầm đồ uống trước mặt, hớp một ngụm lớn.
“Tình một đêm.”
Đồ uống trong miệng Nghiêm Di Nhiên còn chưa kịp nuốt, bị kinh ngạc, phun toàn bộ ra ngoài. Lúc cô dùng khăn tay lau khóe miệng cho sạch, Thẩm Gia Hạo đã sải bước đi ra ngoài, chọn một vị trí ở trước quầy bar ngồi xuống.
Tiếng vang lớn bên này khiến cho đôi tình nhân bên kia chú ý, nhìn qua tò mò tìm hiểu đoạn chuyện vừa rồi bị bỏ qua.
“Làm sao vậy? Hạo Tử đâu?”
Thế nào mà nháy mắt đã không thấy tăm hơi? Tuy rằng người anh em của Chu Lượng tính tình vui buồn thất thường, nhưng mà tình huống hiện tại cũng hơi kỳ lạ quá.
“Khụ… Khụ… Kia…”
Nghiêm Di Nhiên bị nghẹn không thể nói rõ cái gì, phải dùng tay chỉ vào quầy bar.
“Cậu ta sao lại ngồi kia? Làm cái gì?”
“Khụ… Khụ… Tình… một đêm…”
“Tình một đêm? Thẩm Gia Hạo? Có thể gọi là một giai thoại kì lạ nha.”
“Cái này có gì kỳ lạ, đàn ông cũng có nhu cầu sinh lý, cũng không thể liên tục tìm Ngũ cô nương được!”
Chu Lượng có thể hiểu được hành động của Thẩm Gia Hạo, từ khi Tiếu Lâm Lâm đi, Thẩm Gia Hạo liền không gần nữ sắc, anh thật lo cậu ta có ngày bị nghẹn hỏng luôn.
“Ngũ cô nương? Cái gì là Ngũ cô nương?”
(2)Chu Lượng cũng coi là kín đáo, chỉ hơi hơi giơ lên một bàn tay của mình, năm ngón tay thẳng tắp vươn ra.
“Đàn ông các người thật đáng ghê tởm.”
Hà Phi Thiến cùng Nghiêm Di Nhiên trăm miệng một lời, Hà Phi Thiến lúc kháng nghị, còn vươn tay chụp cánh tay Tiểu Chu Lượng kia đang ôm mình ra.
“Ghê tởm? Rất nhiều người đàn ông vẫn giữ tấm lòng trung trinh không sờn với vợ mình, các người còn ghét gì chứ.”
“Ngừng, đề tài này ngừng.”
Chu Lượng nhún nhún vai, là các cô muốn hỏi, anh chỉ là thuận theo ý dân nói ra bí mật đàn ông bọn họ mà thôi.
“Các người nói Thẩm Gia Hạo đêm nay có thể đắc thủ (*) hay không?”
(Đắc thủ : thuận lợi, thành công..nhưng giữ nguyên Đắc thủ nghe…Giang hồ nhất :D)Đắc thủ? Hà Phi Thiến khi nào thì học được giọng điệu giang hồ như vậy? Nghiêm Di Nhiên liếc Chu Lượng một cái, thật sự là gần mực thì đen mà.
“Cái đó còn nói, lấy thực lực của người anh em của anh, tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Cậu ta trước kia là không ra tay mà Đại học G nhiều nữ sinh còn chết mê chết mệt như vậy, lần này ra tay chẳng lẽ lại để mất mặt?”
“Em không nghĩ như vậy.”
Nghiêm Di Nhiên không phải muốn phản đối Chu Lượng, nhưng cô quả thực cảm thấy như vậy.
“Không bằng chúng ta đánh cược đi, cược đêm nay Thẩm Gia Hạo có mang một cô gái nào đó rời đi hay không?”
“Hai người các anh một ruột, làm sao cá cược?”
“Sòng bạc không nể mặt phụ nữ, càng không có vợ chồng gì hết. Tôi trước hạ 500, đương nhiên tin tưởng thực lực của người anh em.”
500? Các đồng chí thật đúng là giàu quá chơi nổi sao!
“Nhiên Nhiên, cậu cược cái gì, mình đánh với cậu. Chu Lượng, anh nếu thua chúng em, anh phải trả cho cả hai người.”
“Cái này thì có vấn đề gì, huống hồ anh sẽ không thua.”
Chu Lượng kiên định vỗ ngực cam đoan.
Nghiêm Di Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Gia Hạo ngồi trước quầy bar, lúc này bên cạnh quả thực đã có mấy cô gái xinh đẹp đến gần. Đồng ý, lấy điều kiện của anh, không có lý do không thành. Nhưng, cô vẫn cảm thấy sẽ không thành.
“Tớ nói đêm nay là không thành, 100.”
“Em cùng Nhiên Nhiên, em cũng cược 100.”
“Bà xã à, em không phải nên phu xướng phụ tùy
(3) sao? Như vậy thật không cho chồng em chút mặt mũi nào?”
“Mắt nhìn của Nhiên Nhiên so với anh tốt hơn.”
“Cái gì? Cái này thì liên quan gì đến khả năng, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, anh cùng Hạo Tử quen nhau cũng gần đến ba mươi năm, anh chẳng lẽ không bằng cô nhóc lừa đảo này? Bà xã à, em quả thật quá coi thường anh đó.”
“Không phục, chúng ta cứ im lặng coi đi!”
Thẩm Gia Hạo ngồi ở quầy bar mặt không chút thay đổi, trong tay vẫn nâng ly rượu giống như vừa rồi, ngẫu nhiên xoay một vòng, cho thấy tâm trạng của anh đang rất tốt, hơn nữa một bộ vest xanh, quả nhiên thu hút mỹ nữ lại gần không ngớt, nhưng cuối cùng đều tự rời đi. Tại đây ba người ngồi tám, cứ mỗi lần một cô gái lại gần anh bên này đều tiến hành một phần bình luận chuyên nghiệp, nhìn các cô cuối cùng không cam lòng rời đi, Chu Lượng sốt ruột muốn vỗ ngực dậm chân.
Đại khái khoảng gần 00:00, Thẩm Gia Hạo chắc đã uống đến ly rượu thứ chín, cầm cái ly, rời ghế, bắt đầu trở lại phần ghế của họ, bên cạnh anh không có một bóng người.
Hà Phi Thiến ôm Nghiêm Di Nhiên hưng phấn kêu to, không quên giơ tay về phía Chu Lượng đòi tiền
“Anh yêu, 1000 tệ. Nguyện đánh cược nguyện chịu thua.”
“TMD
(4) cái tên Hạo Từ này thật khiến mình quá thất vọng, quá xấu hổ.”
Thật ra Nghiêm Di Nhiên rất bình tĩnh, cô dường như ngay từ đầu đã chắc chắc kết cục này.
“Anh ấy vốn không phải là người như thế.”
Hà Phi Thiến cùng Nghiêm Di Nhiên trước khi Thẩm Gia Hạo trở lại ghế, đã đem 500 tệ vừa kiếm được cất ngay vào ví. Bọn họ không dám để cho Thẩm Gia Hạo biết ván cá cược vừa rồi, lấy tính tình của anh, chắc chắn sẽ xử đẹp bọn họ.
Bởi vậy, Chu Lượng thua đau 1000 tệ, nhưng ngoài mặt không dám có chút biểu tình nào. Trong lòng lại mang Thẩm Gia Hạo mắng cả trăm cả ngàn lần. Anh bây giờ điều duy nhất có thể làm là biết nguyên nhân mình thất bại.
“Hạo tử, sao lại tay không mà về? Hoàn phì yến gầy, các loại mỹ nữ, không một người nào vừa mắt sao? Ông bạn như ngài cũng quá kén chọn đấy. “
Thẩm Gia Hạo nhàn nhã dựa vào sô pha, bưng ly rượu Black Label mới rót, ánh mắt có phần mông lung.
“Ai ai trong số đó cũng đều xuất thân như Geisha Nhật Bản, tôi sợ nửa đêm tỉnh lại tự dọa đến mình.”
Đây là lời giải thích của bạn thân của anh sao? Chu Lượng thật muốn ôm đầu khóc, trong quán bar này quả thực cũng có hai vị nữ sinh trang điểm rất nhẹ mà ra trận như ở ngay bên cạnh anh đây, nhưng hai người này đều là danh hoa có chủ mới có thể tự nhiên như thế, mấy người bên kia thể hiện rõ cũng là đến săn diễm, làm sao dám bày ra khuôn mặt thật sự chứ?
Lão gia đây là chọn đối tượng cho tình một đêm, cũng không phải chọn vợ, đáng tích cực như vậy sao? Hoặc là, cậu ta đúng như Nghiêm Di Nhiên nói, cậu ta căn bản là không phải là người như vậy.
Chu Lượng đột nhiên phát hiện hiểu biết gần ba mươi năm của mình với Thẩm Gia Hạo, lại không bằng hiểu biết chưa đến năm năm của Nghiêm Di Nhiên.
Nghiêm Di Nhiên cũng không nói được mình hiểu biết Thẩm Gia Hạo bao nhiêu, khi cô phát hiện mặt cô độc kia của anh, cô bắt đầu thay đổi cách nhìn về anh. Tuy anh đối xử với Tiếu Lâm Lâm không tính là dịu dàng, tuy rằng ngày thường anh có chút dáng vẻ lưu manh, nhưng cô cảm thấy anh không phải là người như thế.
Có câu nói bỗng xuất hiện trong đầu cô, luôn được dùng để mắng đàn ông ‘hữu tâm vô đảm’ nhưng Thẩm Gia Hạo lại ngược lại, anh là hữu đảm vô tâm.
(5)Nhưng mà, tâm không có, đảm
(can đảm) dùng làm gì?
Rất nhiều năm sau, Nghiêm Di Nhiên nhớ lại khi đó, cô cùng Thẩm Gia Hạo vốn dĩ chỉ là bạn bè quen biết, bọn họ từ lúc nào càng tiếp xúc càng quen thuộc?
Tất cả chuyện này phải ngược về năm Thẩm Gia Hạo tốt nghiệp, năm ấy Thẩm Gia Hạo cùng Tiếu Lâm Lâm chia tay lần đầu tiên, cũng là năm, cô giúp bọn họ hợp lại. Cô chưa bao giờ dám kể công to lớn, nhưng nó chứng minh cô không hề tranh giành tình yêu.
Nhưng thế sự vô thường giờ lại thành thế này, sự ngẫu nhiên của thời gian thật thần kỳ, làm cho tất cả thoạt nhìn so với lời đồn thiên hạ lại vô cùng ăn khớp.
~~~~~**.**~~~~~
( 1) Rượu Black Label:một dòng rượu của hãng Johnnie Walker…Phân biệt với Red Label, White Label, Green, Gold, Blue LabelBlack Label (nhãn đen)là loại rượu được phối chế từ 40 loại whisky, mỗi loại như vậy phải có tuổi ủ tối thiểu là 12 năm. Nồng độ cồn 40% (80 độ proof). Hương vị đến từ mùi si-rô của cây gỗ thích, mùi gia vị và mù tạt, vị chua chua của axit nhưng không phải là vị chua của dấm. Có người còn mô tả như thế này: một chút khô của khói, một chút nóng của gia vị, một chút ngọt của mạch nha, một chút béo của vani. Loại nhãn đen này được giới thiệu lần đầu tiên dưới cái tên ‘Extra Special Old Highland’ và sau đó được đổi tên thành Johnnie Walker Black Label vào năm 1909. Đây là dòng sản phẩm bán chạy nhất trong các cửa hàng miễn thuế trên khắp thế giới.TruyenHD (2) Về cách gọi Ngũ cô nương & hành động của Chu Lượng : Khụ… mình giải thích cho những bạn chưa hiểu , vì nó hơi ‘ko trong xán’ tẹo :D.. Ngũ cô nương chính là để ám chỉ 5 ngón tay….Còn ‘Tìm Ngũ cô nương’ có nghĩa là tự sướиɠ, nói thô thiển 1 tẹo chính là thủ da^ʍ í mà ==’ (Đừng ai thắc mắc tiếp hành động đấy nó như thế nào nữa nhé …*đỏ mẹt*) (3) Phu xướng phụ tùy : (Nghĩa đen : cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo) (4)TMD : Con mẹ nó =.= (5) Hữu tâm vô đảm : (有心无胆) có thể hiểu là : Có ý nhưng ko có cản đảm để nói ra.. Hữu đảm vô tâm là ngược lại …