Lục đυ.c bày biện thức ăn, cao lương mỹ vị dần được đưa lên đầy bàn ăn, vừa rồi bụng đói ùng ục đến mức khiến Nghiêm Di Nhiên cảm thấy nhìn đựơc cả sao trời, trải qua tình huống đột biến vừa rồi, thế mà cơn đói bụng bay đâu mất tiêu, cô ngồi bên cạnh Thẩm Gia Hạo, cúi đầu cân nhắc chuyện của mình, người phục vụ đến múc súp cô cũng hoàn toàn không hay biết, khi tất cả mọi người bắt đầu ăn súp, chỉ có cô còn ngơ ngác ngồi. Thẩm Gia Hạo dùng thìa tao nhã ăn súp, nheo mắt nhìn cô gái đang ngẩn người bên cạnh, anh vươn tay kia, ngón tay nhẹ nhàng ở trước mặt cô gõ, thờ ơ nói :
“Hồi hồn!”
Hồn phách Nghiêm Di Nhiên đang phiêu du nơi nào quả thật bị anh kêu trở lại, nhưng có phần hoảng hốt, ánh mắt mờ mịt nhìn anh. Trong lòng suy nghĩ: hay là nôn trên người anh đi, làm bạn bè nhiều năm như vậy, chắc cũng không đến mức so đo với cô.
“Thẩm Gia Hạo, bộ tây trang này của anh có đắt tiền lắm không?”
Một câu hỏi không có ý nghĩa gì như vậy, cái thìa trên tay Thẩm Gia Hạo dừng một chút, sau đó lại tiếp tục thưởng thức súp của anh.
“Armani mới nhất năm nay, không đắt lắm, hơn ba vạn.”
Hơn ba vạn? Không đắt lắm? Anh ta thật đúng là giàu quá không biết tiêu ở đâu! Coi tiền lương gầy còm của cô, một năm không ăn không uống mới đủ chừng đó! Thật sự là đồ tư bản hút máu.
“Sao? Muốn mua cho Liêu Hiểu Bân một bộ?”
“Tôi? Đừng nói giỡn, tôi cũng không phải nhà tư bản hút máu như các người, không có người cho tôi bóc lột. Tiền lương của ta mỗi đồng đều có máu có nước mắt cả đấy.”
Thẩm Gia Hạo buồn cười, có máu có nước mắt? Khoa trương nhỉ.
“Thẩm Gia Hạo, quần áo này của anh nếu bẩn có thể giặt sạch chứ!?”
Đây gọi là vấn đề gì? Thẩm Gia Hạo híp mắt nhìn cô một chút, cô gái này rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh có loại dự cảm không tốt.
“Bẩn thì vứt.”
Vứt? Nói cách khác cô muốn đền tiền giặt quần áo cũng không có khả năng, phải bồi anh một bộ mới. Nghiêm Di Nhiên trong lòng kêu to: ông trời của tôi ơi, tất cả các phương án đều không ổn rồi!
“Nghiêm Di Nhiên, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
Thẩm Gia Hạo cuối cùng uống xong súp, buông thìa trong tay, nghiêng thân mình một bên tay gác trên lưng ghế dựa, một bên tay đặt trên bàn cơm, nhìn cô.
“Không có gì, không có gì.”
Nghiêm Di Nhiên nhanh chóng cúi đầu chuyên tâm ăn súp. Cô không thể nói cho anh kế hoạch của cô, bằng không lát nữa hành động của cô sẽ không giống như thật.
Thẩm Gia Hạo nhìn Nghiêm Di Nhiên chột dạ cúi đầu ăn súp, càng cảm thấy có chuyện lạ. Anh híp mắt nhìn cô, trong lòng chậm rãi suy nghĩ kỹ càng. Đột nhiên, không biết linh cảm từ đâu, anh đột nhiên hiểu được cô muốn làm gì. Chu Lượng đã nói qua với anh, đây là phát minh của Hà Phi Thiến về phép tắc xã giao, anh nghe xong cũng không cảm tưởng gì, không có một cô gái nào làm được điều đó, các cô gái trên đời này quan trọng nhất ngoài hình thức bên ngoài còn có cái gì? Hy sinh hình tượng, chẳng khác nào bảo các cô tự tử, không có người nguyện ý làm.
Nhưng mà, anh hiện tại thay đổi ý nghĩ, bởi vì cô gái trước mắt này chắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng anh sẽ không để cho mình trở thành vật hi sinh đầu tiên của bộ phép tắc này.
Chén súp nóng xong xuôi, bữa ăn tối mới chính thức bắt đầu. Người phục vụ mang một ly nhỏ đặt trước mặt mỗi người, rượu Mao Đài 53° mùi rượu đế êm dịu nhẹ nhàng bay khắp phòng. Khi người phục vụ đi đến bên cạnh Nghiêm Di Nhiên, đang muốn rót vào chén rượu của cô, chén rượu bị một bàn tay to nhẹ nhàng mà từ tốn che chắn phía trên.
“Cô ấy không có chút tửu lượng nào đâu, phiền cho cô ấy một ly nước trái cây.”
Người phục vụ nghe xong, mỉm cười gật đầu, lập tức cất ngay chén rượu. Nghiêm Di Nhiên hoàn toàn không đoán được Thẩm Gia Hạo sẽ có chiêu này, ngây ngẩn cả người, súp đang ăn ở trong miệng cũng quên nuốt.
“Ai nha, Thẩm tổng tài của chúng ta thật đúng là thương hương tiếc ngọc, thế nào mà biết Tiểu Nghiêm của chúng ta tửu lượng kém vậy?”
Thẩm Gia Hạo cười, ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, quay chén rượu trong tay.
“Khi còn học Đại học cùng cô ấy uống rượu một lần, cô ấy chẳng những tửu lượng kém, uống một chút rượu là quậy phá vô cùng, để không quấy phá nhã hứng uống rượu của mọi người, tốt nhất không nên để cô ấy uống rượu.”
Các vị đang ngồi ở đây là người từng trải như thế nào, làm sao có thể tin anh là vì tửu lượng Nghiêm Di Nhiên không tốt nên không cho cô uống, mọi người đều cảm thấy hai người trong đó có chút tình cảm, mới khiến anh bảo hộ cô khắp nơi như vậy. Mọi người đều che miệng cười khẽ, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Tôi đã nói Thẩm tổng không chỉ là người tuổi trẻ tài cao, mà còn là vị quân tử thương hương tiếc ngọc, cùng mỹ nữ Tiểu Nghiêm của chúng ta, quả là vô cùng đẹp đôi.”
“Khụ khụ khụ…”
Nghiêm Di Nhiên kinh ngạc, cuống quít vội đem súp đang ngậm ở miệng nãy giờ nuốt vào, nuốt quá mau nên bị sặc.
“Mọi người chê cười.”
Thẩm Gia Hạo khiêm tốn nói.
Chê cười? Chê cười cái gì? Tôi thấy nụ cười của anh rẻ tiền quá đi! Nghiêm Di Nhiên tức giận bất bình nghĩ, người này thật là, cũng không biết giải thích, còn tùy ý mọi người hiểu lầm càng sâu.
Nghiêm Di Nhiên tự nhận là một người con gái vô cùng hiểu tri thức hiểu lễ nghĩa, trường hợp như thế này, cô đương nhiên sẽ không làm mất mặt anh ngay bây giờ, đợi lát nữa ra về xem cô tính sổ với anh như thế nào.
Sau đó, mọi người bắt đầu kính rượu lẫn nhau, tự nhiên không có người tìm Nghiêm Di Nhiên uống rượu, cô chỉ phụ trách ngồi một chỗ chăm chỉ ăn, rồi khi mọi người bắt đầu trêu chọc bọn họ, thì giả bộ thẹn thùng cúi đầu cười cười. Đêm nay, trôi qua coi như thoải mái tự tại.
Nhưng mà, cô một giọt rượu còn chưa uống, làm sao làm thế nào bằng cách nào có thể giả say đây? Kế hoạch của cô chỉ sợ đã tan thành mây khói. Đều do Thẩm Gia Hạo, tại sao lại mở lòng tốt hiếm thấy như thế này chứ?
Đến lúc kết thúc, là khi bữa ăn chấm dứt, dựa theo tình huống đêm nay, Lương cục trưởng đương nhiên an bài Thẩm Gia Hạo đưa Nghiêm Di Nhiên về nhà, sau đó liền tự giác phân tán đi.
Nghiêm Di Nhiên đi theo Thẩm Gia Hạo đến chỗ gửi xe của anh, cô mở cửa ghế sau, đang muốn ngồi lên, thì bị người gọi lại
“Em muốn để tôi thành lái xe của em à?”
Nghiêm Di Nhiên trả lại anh cái nhìn xem thường, đóng cửa xe sau, mở cửa bên phó lái đặt mông ngồi xuống.
Thẩm Gia Hạo thế mới vừa lòng ngồi lên ghế lái, khởi động xe.
“Bạn học Thẩm Gia Hạo, bạn xác định bạn còn có thể lái xe?”
“Bạn học Nghiêm Di Nhiên, bạn quá coi thường tửu lượng của mình rồi.”
“Hừ, tự mãn. Bạn có thể đi chậm một chút, mạng của bổn tiểu thư rất đáng giá.”
Nghiêm Di Nhiên có nguyên tắc, tuyệt đối không để cho bạn trai của cô sau khi uống rượu lại lái xe. Anh nên cảm thấy may mắn, rằng anh không phải bạn trai của cô.
“Đây là thái độ gì? Đây là cách em đối xử với ân nhân của mình sao?”
Ân nhân? Nghiêm Di Nhiên trừng mắt nhìn anh, đây là loại ân nhân gì, tự mãn còn chưa tính, tiện đường chở cô về nhà, anh liền trở thành ân nhân? Vậy tất cả những lái xe công cộng đều là ân nhân rồi?
“Ân nhân? Anh sao? Anh khi nào thì có ân với tôi? Tôi thế nào lại không biết? Anh mà không hại tôi, tôi vui còn không kịp nữa là.”
“Hại em? Em thật đúng là một cô gái không có lương tâm, đêm nay em nếu không gặp anh, nếu anh không có lòng từ bi giúp em, chỉ bằng cái bộ tự xưng phép tắc xã giao của mình, em cho rằng mình có thể qua được sao?”
Phụ nữ đều là động vật không biết cảm ơn sao? (=.=)’
“Thẩm Gia Hạo, anh không đề cập tới chuyện này thì thôi, anh nhắc tới tôi lại bực mình. Anh phá hủy kế hoạch của tôi, phá hủy danh tiết của tôi, gây cho tôi quá nhiều ảnh hưởng xấu, tôi còn chưa tính sổ với anh thì thôi, anh còn dám tự nhận là ân nhân?”
Khoan đã! Nghiêm Di Nhiên đang phát hỏa đợi trút giận một thời gian mới phát hiện ra có chỗ không ổn. Anh ta làm sao mà biết phép tắc xã giao kia?
“Khoan đã, anh làm sao mà biết…”
“Phát minh của Hà Phi Thiến, tự xưng là thiên hạ vô địch. Cũng không chịu nghĩ lại cho kĩ, hiện tại không cần em hy sinh hình tượng cũng có thể an toàn qua được, em còn không biết cảm tạ anh? Anh nói cho em biết, không cẩn thận anh thả em xuống xe.”
Phụ nữ cái gì? Không biết tốt xấu như thế, từ trước tới giờ anh chưa thấy qua cô gái nào không biết phân biệt như vậy.
“Anh tự cho đó là công lao lớn sao? Anh giúp được tôi lần này, còn có thể giúp tôi lần sau sao? Tôi lần sau còn không phải lại phải dựa vào phép tắc này nữa à.”
Thẩm Gia Hạo điên mất, nếu anh không lái xe, anh không dám cam đoan mình có ném cô ra khỏi xe hay không, hoặc là bỏ qua tất cả phong độ trước giờ mang cô ra hành hung lập tức.
“Anh chưa thấy qua cô gái nào ngốc như em, thật sự là còn ngốc hơn so với heo nữa. Em cảm thấy từ nay về sau đơn vị em còn có vị lãnh đạo nào dám gọi em đi tham gia xã giao gì gì sao?”
Nghiêm Di Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới hiểu được hàm ý của anh. Anh nói đúng, từ nay về sau thật sự một lần diệt trừ hậu họa, sẽ không có lần sau. Kỳ thật cô nên cám ơn anh, nhưng mà, nghĩ lại một chút, cô cũng không phải không có tổn thất, đây là dùng danh tiết đổi lấy.
“Như thế thì làm sao? Hiện tại tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
“Rửa cái gì mà rửa, em kiếm được sao!”
Nghiêm Di Nhiên phóng sang bên cạnh một ánh mắt hình viên đạn, kiếm được? Anh thực sự nghĩ mình là đẹp trai thiên hạ vô địch sao? Nhưng thôi quên đi, xem anh đêm nay thật sự thành tâm giúp cô, cô đại nhân đại lượng không so đo với anh, dù sao Hiểu Bân cũng không ngây thơ đến mức tin tưởng việc này.
“Đưa em về đâu đây? Nhà em hay là nhà Liêu Hiểu Bân?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là về nhà của tôi!”
Sau khi Nghiêm Di Nhiên thuận lợi trúng tuyển nhân viên nhà nước, ba mẹ cô liền mua cho cô một căn nhà một gian nhỏ trong đại viện, phòng ở này có từ khoảng những năm 80, 90, mua với giá cũng không mắc, hơn nữa cách nơi công tác rất gần, đi bộ đi làm cũng chỉ mất mười phút, giao thông cũng rất tiện lợi, nhà cũ cũng tốt, chủ yếu là ở trung tâm thành phố.
“Em giải thích rõ ràng thật, người trẻ tuổi cuộc sống thực muôn màu muôn vẻ.”
“Nhảm nhí.” Thật sự là miệng chó không phun được ngà voi mà, “Hiểu Bân đi công tác, một tuần sau mới về.”
Thẩm Gia Hạo không nói tiếp, rốt cục an tĩnh chuyên tâm lái xe, Nghiêm Di Nhiên cảm thấy tai mình cũng được thanh tịnh.
Rốt cục đến dưới lầu nhà Nghiêm Di Nhiên, cô mở cửa xe, đang muốn xuống xe, giọng nói của Thẩm Gia Hạo từ phía sau truyền đến, cảm giác nhẹ nhàng thờ ơ lại thâm trầm.
“Em nên dùng nhiều thời gian hơn để trò chuyện cùng Liêu Hiểu Bân, tình cảm nhiều năm như vậy, không phải dễ dàng.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Gia Hạo nói chuyện tình cảm như vậy với cô, đột ngột khiến cô cảm thấy hơi khó tiêu hóa. Cô không rõ anh làm sao đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm như vậy. Nghĩ lại, chắc là do chuyện của Tiếu Lâm Lâm ảnh hưởng tới anh, anh mới có thể hy vọng bọn họ quý trọng tình yêu tích lũy từ trẻ của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Di Nhiên nhìn thấy một mặt khác của Thẩm Gia Hạo, đây cũng không phải hình ảnh thường ngày mọi người nhìn anh, không biết vì sao, cô cảm thấy, thật ra anh rất cô độc.
Từ sau đêm đó, bên trong đơn vị liền truyền miệng, Nghiêm Di Nhiên chỗ pháp chế cùng doanh nhân trẻ xuất sắc nhất thành phố có quan hệ tình cảm. Nghiêm Di Nhiên cũng từ từ phát hiện ra uy lực của lời đồn. Cô phát hiện mình đi đến đâu đều có người chủ động chào hỏi cô, vô cùng thân thiện; cô phát hiện khi mình đến căn tin ăn cơm trưa, ngồi cùng bàn không chỉ có một mình Lâm Hiểu Trân, mà là rất nhiều đồng sự ngày thường không quen; mà trưởng phòng Hồ đem trọng trách quan trọng mỗi tháng đều giao lại cho cô, còn vị nữ ma đầu có tiếng làm người nghe tên đã sợ mất mật chỗ tài vụ khi cô giao biên lai chi trả đắt tiền, cũng đều là vẻ mặt ôn hoà, tay múa bút vung lên nhanh chóng ký nhận.
Mọi người nịnh bợ cô như vậy, chẳng qua vì nghĩ cô là bạn gái Thẩm Gia Hạo, bọn họ là đang nịnh bợ Thẩm Gia Hạo, nhưng mà họ chỉ biết anh là doanh nhân trẻ nổi tiếng nhất thành phố, lãnh đạo thị ủy đều nể anh ba phần. Vậy nếu bọn họ biết Thẩm Gia Hạo là cháu trai của Thẩm Bỉnh Nam, là con trai Thẩm Anh Tiệp, vậy đám tiểu nhân này còn điên cuồng đến mức nào?
Khi mỗi người đều nhìn Nghiêm Di Nhiên với cặp mắt khác xưa, chính cô lại càng không quen, càng thêm hạ mình, ba đã nói với cô, trèo càng cao, về sau té càng đau.
Vài năm sau, lời nói của trưởng bối, lại một lần nữa ứng nghiệm.