Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 17: Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phản kháng, Nghiêm Di Nhiên biết mình từ nhỏ vẫn không thiếu khuyết loại tính cách này. Trong đại viện nơi cô lớn lên, ngay từ nhỏ cô đã không giống với những bé gái khác, khi những cô bé khác vẫn chỉ biết tụ cùng một chỗ mà chơi đùa trong nhà, Cù Huy đã dắt theo cô cùng những đứa bé trai gần nhà chơi trò chơi đánh trận, Cù Huy là vua của lũ trẻ trong đại viện, có anh che chở cho cô, bọn họ trước giờ chưa bao giờ thua. Có lẽ cá tính hiếu thắng, quật cường, ngang ngược của cô chính là do khoảng thời gian thơ ấu kia mà dưỡng thành. Bà nội thường nói, đều là Cù Huy dạy hư cô, cưng chiều cô đến thật không giống một đứa bé gái bình thường.

Vẫn nói giang sơn dễ đổi, nhưng không phải tất cả tính cách cũng sẽ không sửa đổi. Nghiêm Di Nhiên cũng từng ghét ác như cừu (Cừu: cừu hận) giống như Lâm Hiểu Trân vậy, gặp việc bất bình không nói ra sẽ không thoải mái, thẳng đến khi cô tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, cá tính như vậy mới bắt đầu dần dần có biến hóa. Năm ấy cô tốt nghiệp đại học tham gia thi công chức, cũng lấy thành tích xuất sắc nổi trội trúng tuyển, cho nên cảnh sát là công việc chính thức đầu tiên trong cuộc đời cô, từ đó về sau cũng trở thành nghề nghiệp cả đời của cô.

Trước khi chính thức đi làm, ba cô đã khuyên, trong vòng luẩn quẩn này nước sâu không lường được, thứ phải học được đầu tiên chính là, nhẫn. (nhẫn nhịn)

“Nhiên Nhiên, con từ nhỏ tính cách đã mạnh mẽ, cá tính như vậy rất tốt, nó giúp con cho dù gặp chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý, một mình con làm việc ở thành phố A, cũng không cần ba mẹ quan tâm; nhưng mà, cũng chính do cá tính như vậy của con, bước vào cái vòng luẩn quẩn kia cần thu lại một chút, đừng gặp chuyện gì cũng can thiệp vào, trong đó chuyện bất bình có rất nhiều, nhưng cũng không phải một mình con là có thể thay đổi, phải học được nhẫn nại, phải nhẫn người, nhẫn sự, đối nhân xử thế cần khiêm tốn, như vậy con mới có thể sinh tồn ở nơi này.”

Ba dạy bảo, cô ghi nhớ kỹ trong đầu, nhẫn, trở thành quy tắc làm việc. Cô mỗi ngày đều làm việc thật cẩn thận dè dặt, cười với mỗi người, có đôi lúc thậm chí trong lòng cô chán ghét người này đến tận cùng. Cô cảm thấy mình càng ngày càng dối trá, nhưng dối trá đó chẳng phải cũng là một loại trưởng thành sao?

Lúc mới tới đơn vị này, phó cục trưởng ở đây từng là chiến hữu của ba cô, hai người đồng bào tình cảm thâm hậu. Bác trai này không cần kể đến có bao nhiêu chăm sóc đối với Nghiêm Di Nhiên, những người làm trong đơn vị này trước nay đều vô cùng khôn khéo, đối xử với cô cũng đều khách khách khí khí, làm cho cô vừa mới bước chân vào xã hội cuộc sống vẫn gió êm sóng lặng, thuận buồm xuôi gió, mặc dù vậy, cô vẫn cẩn thận vâng theo lời ba dạy bảo, thái độ khiêm tốn đúng mực.

Chung quy vẫn nói ngày qua ngày đều không lường được sóng gió, trong vòng chính trị bề ngoài gió êm sóng lặng, người với người ở chung thân thiết hòa thuận, sau lưng lại lục đυ.c với nhau, có thể khiến thế cục chỉ sau một đêm mưa gió rung chuyển. Chính cái gọi là môi hở răng lạnh, vòng luẩn quẩn này vô cùng phức tạp, làm sao có thể chỉ muốn nghĩ cho bản thân là được. Cửa thành có cháy, cô đây chỉ là cá nhỏ trong hồ làm thế nào thoát được vận mệnh chịu tai họa đây? (1)

Người chiến hữu của ba trong cuộc đấu tranh quyền thế, phải dời khỏi đơn vị này, điều tới thành phố P xa xôi. Nghiêm Di Nhiên có lần gặp được người ta lén lút thảo luận, ông ấy chính là minh thăng ám hàng mà sung quân đi biên cương (2). Nghiêm Di Nhiên còn đang tiếc thay cho người bác này, không nghĩ tới nhanh như vậy lửa đã bén tới trên người mình.

Từng cái vòng luẩn quẩn đều có quy tắc ngầm, trước kia Nghiêm Di Nhiên may mắn vì bản thân không bị mấy quy tắc ngầm này nọ ảnh hưởng đến, vô cùng ung dung tự tại, nhưng hiện tại mới biết khi đó là cô quá khờ khạo, không phải không bị ảnh hưởng, chẳng qua chỉ là lúc ấy không dám ảnh hưởng tới cô.

Ngày đó, Nghiêm Di Nhiên đang chuẩn bị tan tầm, nhận được thông báo ở chỗ lãnh đạo, trên bộ có lãnh đạo đến kiểm tra, yêu cầu cô với một cô gái khác cùng đi ăn tối. Về bữa cơm này, cô cũng sớm nghe qua, bữa ăn không thể thiếu uống rượu, mà tửu lượng là vấn đề lớn nhất của cô. Cô thật sự không muốn đi, đành ngồi ngốc trước bàn làm việc mà trút giận.

Cô gái khác cũng bị điểm mặt đi ăn tối là đàn chị của Nghiêm Di Nhiên, hiển nhiên chị ta đối với những bữa ăn như vậy sớm đã thành thói quen, đi tới trước mặt, bày ra dáng vẻ muốn chỉ dạy cho cô,

“Em hôm nay có thể lấy cớ mà từ chối, nhưng còn lần sau? Lãnh đạo rõ ràng muốn cho em đi, em có thể từ chối bao nhiêu lần đây? Nếu em vẫn tiếp tục thoái thác, vẫn sẽ luôn bị làm khó dễ. Kỳ thật chỉ đi ăn cơm mà thôi, miễn là em không muốn, sẽ không có chuyện gì quá phức tạp nảy sinh. Một hai giờ chịu khổ, đổi lấy một ít suôn sẻ trong công việc, đây là quy tắc trò chơi ở nơi này. Người nào cũng đều cần phải ép buộc mình vì để vươn lên thôi.”

Lời của chị ta không phải không có lý, Nghiêm Di Nhiên suy nghĩ, trừ phi mình từ chức, bằng không có thể trốn được bao nhiêu lần?

Về sau, đàn chị kia còn nói cho cô trước kia từng có một ví dụ như vậy. Trong đơn vị có một cô gái luôn tỏ ra thanh cao, là sinh viên tài giỏi tốt nghiệp đại học A, dáng vóc cũng rất đẹp, lãnh đạo mỗi khi gọi cô ta đi ăn cơm, cô ta đều từ chối không đi, sau đó nhiều lần khiến vị lãnh đạo giận dữ, trực tiếp điều cô ta đến nơi xa xôi hẻo lánh, đến đồn cảnh sát ở sâu trong núi vùng tây nam. Ngày ấy, cô gái kia từ thành phố A ngồi tới ba mươi mấy giờ xe lửa, lại ngồi năm mươi mấy giờ ô tô, lại ngồi hai mươi mấy giờ máy kéo, cuối cùng cũng đến cái sở công ăn kia, đối mặt với sở công an ở sâu trong núi kia, cô ta cũng không nói gì, xoay người trực tiếp lại ngồi hai mươi mấy giờ máy kéo, năm mươi mấy giờ ô tô, ba mươi mấy giờ xe lửa trở lại thành phố A, đẩy cửa văn phòng của lãnh đạo kia, quẳng tờ giấy từ chức lên mặt người kia nhân, xoay người nghênh ngang mà đi.

“Kỳ thực, cô gái kia cũng không phải không thể chịu khổ, chẳng qua chỉ vì khẩu khí kia thôi.”

Nghe xong chuyện cũ đó, Nghiêm Di Nhiên thở dài một tiếng, cô bội phục khí phách và dũng khí của cô gái kia, nhưng cô cũng biết mình không có được quyết đoán như thế, chẳng tại sao, vì ba mẹ, cô cũng không thể từ chức.

Có công việc ổn định, là bao nhiêu kỳ vọng của ba mẹ với cô.

Đàn ông háo sắc, ở trong đơn vị này đàn ông tự nhiên sẽ không ngoại lệ, nhưng bọn họ cũng thường tự ví chính mình phong lưu mà không hạ lưu. Ý tứ chính là, đàn ông trong bữa ăn đều thích có nhiều cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp ngồi ở bên, làm như vậy chẳng qua cũng là làm ra vẻ hình thức, khoe khoang sĩ diện. Mà các cô gái chỉ cần ngồi ngay ngắn đoan trang, không ngồi xiêu vẹo không đứng đắn, sau bữa ăn, những người đàn ông cũng vẫn rất phong độ để cho mình hoàn hảo không sứt mẻ về nhà.

Trước bữa ăn, Nghiêm Di Nhiên vội vàng đi tìm Hà Phi Thiến nghĩ cách, con bé này ngày thường nhiều ý đồ xấu nhất, sau này làm luật sư quan hệ cũng rộng, tự nhiên có chút kinh nghiệm xã giao. Hà Phi Thiến quả nhiên không phụ công của cô, qua điện thoại trực tiếp dạy cô mấy chiêu trò quy tắc cần thiết trong bữa ăn xã giao: một, kính rượu thì phải như cát chảy(kiểu đồng hồ cát chậm rì rì); hai, uống rượu thì phải uống giả vờ; ba, giả vờ say đi vào nhà vệ sinh; bốn, sau khi rượu vào thì điên cuồng nôn vào mọi người.

Hà Phi Thiến giải thích: “Khi cấp lãnh đạo mời rượu, đừng từng ly từng ly đều kính, cần phải từng đám từng đám kính, bằng không tửu lượng của cậu có khá đến mấy cũng không chống đỡ được; xã giao cần thiết phải dùng khăn tay thấm nước, chuẩn bị nhiều thêm mấy gói. Uống rượu trắng đều chỉ dùng chén nhỏ, sau khi cậu uống chỉ nên nuốt xuống một phần ba, hoặc là một chút cũng không uống, xét tình hình cụ thể mà quyết định, còn lại dùng khăn tay hút khô từng chút một ; sau khi kính một vòng, liền giả bộ say đến toilet nôn hết ra, cậu ngồi trong toilet một lúc, phần lớn đám đàn ông đều còn có lòng thương hương tiếc ngọc, sau cũng sẽ không thúc giục cậu uống thêm nhiều nữa; lúc đi nhớ kỹ, cậu vốn đang say, mà còn là say khướt, đem nước miếng gì đó, cùng với chút đồ ăn vừa mới cho vào miệng toàn bộ nhổ ra trước mặt bọn họ, điều kiện tốt nhất khi có thời cơ có thể đổ ở phạm vi trên người bọn họ, chọn người chức quyền lớn nhất mà nôn, như vậy việc lớn đã thành. Bảo đảm lần sau cho dù cậu tự nguyện chủ động xin đi gϊếŧ giặc, lãnh đạo cũng sẽ không còn dám cho cậu đi xã giao nữa.”

“Nôn lên người lãnh đạo?”

Việc này quả thực không thể tưởng tượng.

“Yên tâm, lãnh đạo sẽ không keo kiệt đến mức muốn so đo với một cô gái đã uống say mềm. Một lần ra tay chấm dứt hậu họa, rất đáng giá.”

“Thiến Thiến, cậu tài thật.”

Nghiêm Di Nhiên nghe xong, quả thực muốn tôn sùng Hà Phi Thiến thành thần tiên. Hà Phi Thiến cuối cùng khuyên cô, đừng đánh giá hay bận tâm hình tượng gì đó, phải biết rằng người ta sau khi uống rượu say cũng chẳng có hình tượng gì đáng nói, còn nữa, trong lúc nguy cấp, hình tượng còn có gì quan trọng chứ.

Trong lòng ghi nhớ quy tắc cần thiết trong xã giao của Hà Phi Thiến, Nghiêm Di Nhiên lần đầu tiên xuất hiện ở bữa ăn của đơn vị, mặc dù có mấy chiêu này đó, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút bất an không yên. Cô suy nghĩ, nếu như đem mấy quy tắc đó lần lượt từng cái chấp hành, ngày mai, cô chắc chắn sẽ lập tức nổi tiếng trong đơn vị. Nhưng để tránh hậu họa, cô quyết định bất cứ giá nào cũng sẽ áp dụng, lãnh đạo chắc cũng sẽ không vì cô say khướt mà đưa cô đi sung quân biên cảnh.

Khi bọn họ tới khách sạn, lãnh đạo còn chưa tới, bọn họ ngồi ở trên sô pha trong phòng ăn cùng lãnh đạo chờ người lãnh đạo mà vốn còn gọi là đại lãnh đạo đến. Lãnh đạo tự nhiên muốn để cho người khác chờ, chưa từng gặp qua muốn lãnh đạo phải chờ người, trừ phi thật sự không muốn làm (lãnh đạo) nữa.

Đại khái khoảng sáu rưỡi tối, cửa phòng ăn mở ra, mấy người nhốn nháo đi vào. (Khụ, đúng là nhốn nháo á ==’)

Cửa phòng ăn chỗ Trưởng phòng Hồ tổ pháp chế mở ra, liền đó từ dưới sô pha gần như là nhảy dựng lên, dùng khuôn mặt phì nộn đầy mỡ bày ra vẻ mặt tươi cười tới trước cửa nghênh đón, thân mình còn chưa đi, tay đã kéo thật dài, cực kỳ giống một con vượn tay dài. Nghiêm Di Nhiên ỉu xìu đi theo phía sau ông ta, lúc này cô đã muốn đói đến mắt nổ đom đóm, chẳng còn quan tâm ai đến, cô chỉ ngóng trông có thể nhanh nhanh ăn cơm.

“Ai a, Cục trưởng Lương, xin chào xin chào.”

“Lão Hồ à, đến đây, tôi giới thiệu với ông, vị này chính là doanh nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Thẩm Gia Hạo, Thẩm tổng tài.”

Thẩm Gia Hạo? Nghiêm Di Nhiên nghe thấy tên, ngẩng phắt đầu vừa mới còn ỉu xìu của cô lên, xuyên tới ngôi sao Kim đứng trước mắt, cô thật sự trông thấy Thẩm Gia Hạo mặc một bộ tây trang màu xám, hiển hách đứng trong đám người trước phòng ăn. Nghiêm Di Nhiên cảm thấy ánh mắt của anh lướt qua vượn tay dài khẽ hướng về phía bên này, khóe miệng hơi giương lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ, không chút để ý cười xấu xa.

“Ai nha, ai nha, Thẩm tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”

Vượn tay dài vừa nắm bên này xong, lại nhanh chóng đưa tay vươn về phía bên kia.

“Gia Hạo, đây chính là trưởng phòng Hồ cục pháp chế công an thành phố của chúng ta, nhân tài pháp luật hàng đầu đó!”

Thẩm Gia Hạo tao nhã vươn tay bắt tay cùng trưởng phòng Hồ,

“Trưởng phòng Hồ, xin chào.”

“Ai nha, Thẩm tổng của chúng ta thật sự là tuổi trẻ tài tuấn! Anh hùng xuất thiếu niên đây!”

Nghiêm Di Nhiên ở một bên đảo mắt xem thường, trưởng phòng bọn họ thật đúng là người biết thổi phồng, Thẩm Gia Hạo cũng chẳng phải còn ít tuổi, có điểm nào nhìn giống thiếu niên chứ?

“Nào nào nào, để tôi giới thiệu cho Thẩm tổng của chúng ta hai vị mỹ nữ trong đơn vị, Tiểu Nghiêm, Tiểu Trương.”

Nghiêm Di Nhiên nghe, trên người nổi da gà rớt đầy đất, ngày thường ở trước mặt bọn họ đều là dáng vẻ uy phong, bây giờ còn không phải cúi đầu khom lưng nịnh nọt sao.

Trưởng phòng Hồ lại tiếp tục nói, “Nào, tối nay để Tiểu Trương ngồi bên cạnh Thẩm tổng tài, Tiểu Nghiêm ngồi cạnh cục trưởng Lương, thế nào? Nam nữ ngồi xen lẫn như vậy mới thú vị.”

Thẩm Gia Hạo lạnh lùng híp mắt nhìn người đàn ông phì nộn trước mặt dám sắp đặt mỹ nhân của anh, anh làm sao không rõ dụng ý của người này? Chỉ là, lần này tính toán của hắn sẽ không thể thành công.

“Trưởng phòng Hồ không cần phiền phức, tôi và Nghiêm tiểu thư đã sớm quan biết, còn là bạn bè khi học đại học, khó có được dịp gặp mặt ở trên bàn cơm như vậy, cô ấy tự nhiên nên ngồi bên cạnh tôi, đúng không? Bạn học Nghiêm Di Nhiên.”

Nghiêm Di Nhiên có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đều đang nhìn cô. Thẩm Gia Hạo đáng ghét này lại đang đùa bỡn cái gì vậy, có thể làm bạn bè của một nhân vật như vậy ở đại học, ngày mai cô ở đơn vị có thể sẽ thật nổi tiếng.

“A? Phải không? Ai nha, người già ánh mắt không dùng được nữa rồi, cũng không biết Thẩm tổng cùng Tiểu Nghiêm của chúng ta còn có một tầng quan hệ như vậy? Tiểu Nghiêm, tại sao vẫn chưa nghe cô nhắc tới bao giờ? Cái này là cô không đúng rồi!”

Nghiêm Di Nhiên cười cười như cũ, không nghĩ đáp lại lời ông ta.

“Nếu đều là bạn bè, vậy nhanh qua ngồi xuống đi!”

Cục trưởng Lương xem như là người lớn nhất ở nơi này, nếu ông ta lên tiếng, mọi người tự nhiên không có dị nghị khác.

Nghiêm Di Nhiên nhìn chung quanh bàn ăn đầy người ngồi kia, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa cục trưởng Lương cùng trên người Thẩm Gia Hạo, nơi này cục trưởng Lương lớn nhất, nhưng Thẩm Gia Hạo lại ngồi ở trí quan trọng nhất trên bàn ăn, vậy lát nữa cô nên nôn ở trên người ông ta, hay là trên người anh ta đây?

~~~**.**~~~

(1) Nguyên văn “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư”: Nghĩa đen : Cửa thành bị cháy, liên lụy tới cả cá trong ao.

Câu này bắt nguồn từ một câu chuyện như sau: Một đàn cá đang vui vẻ tung tăng bơi trong hào nước phía trước thành thì đột nhiên cửa thành phát hỏa. Một con cá thấy vậy kêu to: “Không tốt, cửa thành cháy rồi, chạy mau!”. Nhưng đàn cá lại không cho là vậy, chúng cho rằng cửa thành đang cháy cách hào nước rất xa, không cần phải sợ. Thế là trừ con cá kia ra, tất cả nhưng con cá khác đều không bỏ chạy. Lúc này, mọi người phát hiện ra cổng thành cháy, vội vàng cầm đồ đến hào nước, múc nước cứu hỏa. Cuối cùng lửa cũng được dập tắt, nhưng hào nước đã bị múc cạn, thế là đàn cá kia chịu tai họa.

Câu chuyện này ý nói tai họa có thể giáng xuống cả người dường như không liên quan chút nào.

(2) Minh thăng ám hàng : Có thể hiểu là Lúc sáng mới lêи đỉиɦ vinh quang, đến tối đã rớt xuống….Tương tự thành ngữ Lên voi xuống chó của VN á ==
« Chương TrướcChương Tiếp »