Thịnh Lãng Tinh không chút do dự, thẳng tiến về phía Lâm Chi, gió lạnh dọc theo áo khoác thổi thẳng vào ngực hắn.
Lâm Chi quay lưng về phía anh nên cô đương nhiên không chú ý tới anh đến gần. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một hai mét, Thịnh Lãng Tinh đã gọi cô: “Lâm Chi.”
Lâm Chi quay người lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc và bàng hoàng. Cùng quay lại với cô là người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng bên cạnh cô.
Đôi mắt đen, đôi môi mỏng, đường nét sắc sảo. Đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, nhưng cử chỉ lại rất tao nhã, toàn thân toát ra khí chất cao quý.
Ngay cả Thịnh Lãng Tinh, người thường có đôi mắt cao cũng phải thừa nhận người đàn ông này thật đặc biệt. Không hiểu vì lý do gì, anh cảm thấy bối rối.
Lâm Chi không ngờ lại gặp Thịnh Lãng Tinh ở đây, cô sửng sốt mấy giây: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đến đây ăn tối cùng bạn bè," Thịnh Lãng Tinh đáp, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Cố Khinh Bắc khi nói: "Còn chị thì sao?"
"Tôi cũng đến đây để ăn tối với đồng nghiệp." Lúc này, Lâm Chi tựa hồ rốt cục nhớ tới điều gì đó quan trọng, trong giọng nói có chút xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi quên giới thiệu với anh."
"Đây là ông chủ công ty chúng tôi, Cố Khinh Bắc, Cố tổng."
Nói xong, cô nói với Cố Khinh Bắc ở bên cạnh: "Đây là Thịnh Lãng Tinh, là..." Lâm Chi đang loay hoay không biết làm thế nào để giới thiệu Thịnh Lãng Tinh, học sinh? Hay một người bạn?
Cô dừng lại vài giây trong lúc suy nghĩ. Không ngờ, Thịnh Lãng Tinh lại nhanh hơn cô, lập tức nói: “Bạn bè.”
Cố Khinh Bắc hướng về phía hắn gật đầu, hắn nhận ra đây chính là người đã xuất hiện cùng cô ở lối vào trung tâm mua sắm.
Hai người nhìn nhau, Cố Khinh Bắc nhìn ánh mắt hắn lúc này vừa hung dữ vừa cảnh cáo, bộ dáng như luôn sẵn sàng tấn công. Có vẻ như đã hoàn toàn coi anh là kẻ xâm lược lãnh thổ.
Chẳng lẽ anh ấy thực sự là bạn trai của Lâm Chi? Chẳng lẽ cô cảm thấy xấu hổ mà không trực tiếp giới thiệu trước mặt mình sao?
Nghĩ đến đây, Cố Khinh Bắc vừa rồi ánh mắt dịu dàng, đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Cố Khinh Bắc không nói gì, Thịnh Lãng Tinh cũng không nói lời nào, Lâm Chi bị kẹt ở giữa nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Một lúc sau, cô mới nhận ra bầu không khí có chút kỳ quái, cô giả vờ hắng giọng hồi lâu, nhưng thực sự cô không nghĩ ra lời nào có thể làm dịu bầu không khí.
“Làm sao trở về?” Cuối cùng, Thịnh Lãng Tinh phá vỡ sự im lặng.
Lâm Chi nói: “Cố tổng gọi tài xế, xe lập tức tới.”
“Tôi đang định quay về, tôi đưa cô về ?” Thịnh Lãng Tinh phớt lờ lời cô vừa nói, cho cô một lựa chọn khác.
"Không cần, chúng tôi đã đợi một lúc rồi, xe sẽ đến đây sớm thôi." Lâm Chi nói: "Hơn nữa, cậu không phải cũng vừa uống rượi sao? Không phải đợi tài xế đón sao?"
“Được rồi, vậy cô chú ý an toàn.” Thịnh Lãng Tinh cũng không kiên trì nữa, đút hai tay vào túi quần, tựa hồ là vô ý hỏi lại: “Mẹ tôi bảo tôi hỏi cô, khi nào thì cô tới nhà dùng bữa tối?"
“Ăn cơm à?” Lâm Chi lúc đầu còn có chút bối rối, nhưng đột nhiên nhớ ra vào dịp Trung thu, nói muốn đích thân cảm ơn dì Thịnh, nên đáp: “Cuối tuần này có tiện không? Cậu gỏi dùm tôi xem dì có rảnh không."
"Có rảnh, mẹ tôi rảnh bất cứ lúc nào." Thịnh Lãng Tinh rời đi sau khi nói điều này.
Lúc hai người nói chuyện, Cố Khinh Bắc cũng không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe. Những lời cuối cùng về việc để cô về nhà ăn tối rõ ràng là có ý với anh ta.
Điều mà Cố Khinh Bắc hiện tại cơ bản chắc chắn là đối phương nhất định có hứng thú với Lâm Chi, nhưng khó có thể nói được cảm giác của cô đối với anh ta như thế nào.
Ban đầu anh tưởng hai người là một cặp, nhưng bây giờ trông họ hơi khác một chút. Cô có vẻ giống người thân của anh ta hơn?
Không lâu sau, tài xế đã tới. Người tài xế rối rít xin lỗi, sau khi thấy Cố Khinh Bắc và Lâm Chi không có biểu cảm gì khác thường, anh ta mới cẩn thận ngồi vào ghế lái.
Lên xe, Lâm Chi cùng Cố Khinh Bắc ngồi ở ghế sau. Hàng ghế sau của chiếc SUV rộng rãi. Hai người ngồi tựa vào cửa sổ, để lại một khoảng trống lớn ở giữa.
Ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ xe, khung cảnh đường phố rộng lớn lộng lẫy không ngừng lùi về phía sau, ánh sáng và bóng tối luân phiên, như rơi vào một đường hầm không gian và thời gian trong chốc lát, trong lúc nhất thời có chút không phân biệt rõ.
Lâm Chi liếc nhìn Cố Khinh Bắc bên cạnh, thấy anh ta đang tựa lưng vào ghế, đôi chân dài bắt chéo, trên tay vẫn đang nhìn điện thoại, tựa như vẫn đang làm việc.
Lâm Chi sợ làm phiền anh nên nép người lại gần cửa sổ xe, cho đến khi bị ép chặt vào cửa xe, cô mới dừng lại.
"Sao cô lại ngồi xa đến thế? Chật quá sao?" Cố Khinh Bắc đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, đôi mắt đen láy nhìn sang.
“Không, không có,” Lâm Chi trả lời, “Tôi sợ sẽ quấy rầy công việc của anh. Hơn nữa, tôi thích ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thưởng ngoạn phong cảnh.”
Ánh mắt Cố Khinh Bắc dừng lại trên người cô, có chút bất đắc dĩ: "Tôi không làm việc, cô không cần phải kiềm chế như vậy."
Đã lâu như vậy, cô vẫn thận trọng khi ở một mình với hắn, thật sự không biết nên vui hay nên buồn. Lâm Chi trước mặt anh luôn luôn nghe lời, sau khi nghe được lời anh nói, cô lập tức chuyển sang vị trí trung gian.
Cố Khinh Bắc thấy vậy, khóe miệng cong lên, như chợt nhớ ra điều gì, vô cùng hứng thú hỏi: "Nghe nói cô vừa nói cuối tuần đến nhà Thịnh Lãng Tinh ăn tối?"
"Ừ," Lâm Chi gật đầu, "Dì Thịnh chăm sóc tôi rất tốt. Tôi muốn đích thân cảm ơn dì."
Cố Khinh Bắc "Ừm" một tiếng, cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Tuy rằng hắn có hứng thú với chuyện riêng tư của cô nhưng cô không nói, hắn cũng sẽ không truy vấn.
"Nhưng cuối tuần này có lẽ có chút không chắc chắn," Cố Khinh Bắc dừng một chút, sau đó nói, "Tiến độ dự án rất gấp, cho nên chúng ta có thể phải tăng ca."
“Làm thêm giờ?” Lâm Chi vô thức lặp lại.
Cô đã ở Gia Hải lâu như vậy, mặc dù lúc bình thường khối lượng công việc đôi khi nặng nề nhưng cô chưa bao giờ làm thêm giờ vào cuối tuần. Gia Hải khuyến khích sự hòa hợp giữa công việc và cuộc sống. Cố Khinh Bắc ngày thường thoải mái hơn trong thời gian làm việc, nhưng đột nhiên lại yêu cầu làm thêm giờ? Có vẻ hơi lạ...
"Như thế nào, không muốn sao?"
"Không, làm sao có thể?" Lâm Chi nhìn hắn ánh mắt, đột nhiên cảm thấy áy náy. Cô vừa nói phải làm việc chăm chỉ nhưng bây giờ nghe tin về việc làm thêm giờ cô lại lưỡng lự, mong sếp tin mình.
"Tôi chỉ đang thắc mắc, một ngày làm thêm hay hai ngày?"
Khi nghĩ đến vấn đề gì đó, cô ấy có thói quen chớp chớp mi, tựa như có hai chiếc quạt nhỏ đang quạt cho trái tim Cố Khinh Bắc.
Yết hầu của Cố Khinh Bắc trượt xuống : "Còn tùy tình hình lúc đó. Tuy nhiên, nếu cậu muốn đến nhà cậu ấy vào cuối tuần này thì có lẽ không được."
Lâm Chi vội vàng đáp: “Không sao đâu, công việc quan trọng, công việc quan trọng.”