Buổi chiều, Lâm Chi làm thủ tục nhập chức với nhân sự của Gia Hải. Khi cô về đến nhà thì trời đã gần tối.
Cô sống ở vùng ngoại ô phía đông thủ đô, từ Gia Hải trở về phải mất khoảng một giờ.
Cô và bạn cùng lớp đại học Hạ Tịch Nguyệt cùng nhau thuê một căn nhà, mặc dù hơi xa nội thành, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất vì họ có đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà và môi trường có thể chấp nhận được.
Hạ Tịch Nguyệt hiện giờ không có ở nhà. Cô ấy học chuyên ngành khoa học máy tính ở trường đại học, và công việc của cô ấy sau khi tốt nghiệp cũng liên quan đến máy tính. Về cơ bản, cô ấy đều không về nhà cho đến khoảng 10 giờ mỗi tối.
Lâm Chi buông đồ trong tay xuống, lại lục lọi trong tủ lạnh. Nhận thấy thật sự không có gì để ăn, cô liền chọn mì và rau xanh, định làm một bát mì đơn giản.
Món mì hơi nhạt nhẽo, nhưng may mắn là nước súp có vị khá ngon. Lâm Chi cầm thìa múc nước mì uống một ngụm, bất giác suy nghĩ lại nhớ tới cuộc phỏng vấn buổi sáng.
Sau niềm vui ngắn ngủi, còn lại là nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh không nhớ cô, anh không nhớ gì về cô cả.
Và anh dường như đã khác trước, trưởng thành hơn nhưng cũng lãnh đạm hơn.
Lần cuối cùng Lâm Chi nhìn thấy anh ta là mười ba năm trước. Chàng thiếu niên trẻ trung và vô tư ấy, ánh mắt luôn mang theo ý cười và mái tóc đen mượt buông xõa trên trán.
Mùa hè năm đó, ấn tượng duy nhất của Lâm Chi là về hồ nước trong vắt mà anh đã khuấy động, cùng cơn gió mùa hè nóng nực và khắc nghiệt lướt qua má cô.
Lúc đó cô vẫn còn là một học sinh thành tích chẳng mấy tốt...
Mùa hè ở Tương Thành không khô nóng như ở Bắc Kinh, nhưng không khí mùa hè nóng bức lại hòa lẫn chút ẩm ướt. Người ta vừa ra ngoài liền cảm giác như tiến vào l*иg hấp, hơi nóng ập vào đầu và toàn thân, nháy mắt sẽ ướt đẫm.
Lúc 1 giờ 30 chiều, các học sinh vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, một đám học sinh còn buồn ngủ, đứa nào đứa nấy mặt mày bơ phờ, lớp học có chút uể oải.
Mặc dù chiếc quạt kiểu cũ trên đầu vẫn quay không mệt mỏi nhưng dường như nó không có tác dụng nhiều. Áo sơ mi trên lưng của các học sinh vẫn ướt đẫm một mảng lớn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.
Lâm Chi cũng không ngoại lệ, cô cố gắng hết sức mở mí mắt sắp sụp xuống của mình, hy vọng có thể tiếp thu hết kiến
thức mà giáo viên dạy toán trên bục nói.
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi giáo viên chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp. Những học sinh vốn không hứng thú ngay lập tức tập trung tinh thần lại. Nhưng lần này chủ nhiệm lớp không đến để bắt ai. Cô đi vào bằng cửa sau của lớp, đi vòng qua vài hàng học sinh rồi đến chỗ ngồi của Lâm Chi.
Lâm Chi có chút bối rối, mãi cho đến khi cô bị chủ nhiêm lớp gọi cô ra ngoài thông báo rằng bố mẹ cô đã gặp tai nạn, mới kịp hồi thần trở lại.
Cô có chút không rõ ý của chủ nhiệm, bố mẹ cô đang làm việc ở công trường gần nhà, vậy tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Thẳng đến khi được giáo viên chủ nhiệm dẫn đến cổng trường cô ngơ ngác và nhìn thấy dì qua hàng rào, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cô và dì thực ra không thân thiết lắm, một mặt cũng vì số lần họ gặp nhau không nhiều. Nhưng khi nhìn thấy người thân của mình lúc đó, theo bản năng cô vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.
Lâm Chi đờ đẫn như một con rối để người lớn đưa đến bệnh viện, sau đó tham dự đám tang của cha mẹ cô. Cô nhớ rằng lúc đó xung quanh cô có rất nhiều người, nói rằng cô thật đáng thương, còn nhỏ mà đã trở thành trẻ mồ côi.
Lâm Chi thời điểm đó còn quá nhỏ để thực sự hiểu được ý nghĩa của việc trở thành trẻ mồ côi. Cô chỉ biết rằng cô muốn gặp lại cha mẹ nhưng không bao giờ có thể gặp lại họ.
Trong đêm dài tĩnh lặng, cô rất muốn khóc, nhưng lại phát hiện mình không thể rơi nước mắt được nữa. Cô muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng cô.
Sau này cô được nhận nuôi ở nhà dì, ngay từ đầu dì đã không thân thiết với cô, nếu không phải vì số tiền bồi thường ít ỏi của bố mẹ cô thì làm sao có thể nhận cô vào. Chưa kể, dì còn có một cô con gái luôn bài xích cô.
Khoảng thời gian đó đặc biệt khó khăn với Lâm Chi. Cô không chỉ mất cha mẹ mà còn phải chịu sự coi thường của người khác ở mọi nơi. Ngay cả ở trường, cô cũng không muốn nói chuyện, thường cư xử khó gần và dần dần bị các bạn cùng lớp cô lập.
Tính cách rụt rè và nhạy cảm của cô được hình thành từ đó.
Sau đó không lâu, chỉ một hai tháng, có tin tức truyền đến rằng ở thủ đô có một số người tốt bụng muốn giúp đỡ và nuôi dưỡng những đứa trẻ đáng thương vì mất cha mẹ.
Lâm Chi cùng với hai cô bé khác được đưa đến bàn tiếp tân của trường, là nơi lần đầu tiên cô gặp Cố Khinh Bắc.
Tuy nhiên, lúc đó cô không biết tên anh ta là Cố Khinh Bắc, cô chỉ nhớ đến ký tự "Tập đoàn Gia Hải".
Cô ngồi đối diện với anh cách nhau một cái bàn, anh có khí chất cao quý, mặt mày ôn hòa, khẽ gật đầu với cô.
Cô nghe thấy anh gọi người phụ nữ bên cạnh là "Mẹ" và nhận ra rằng anh chính là con trai của người bảo trợ mình.
Đó là một cảm giác khó có thể diễn tả được, Lâm Chi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó kéo mạnh, đập mạnh với biên độ nhỏ, nhịp điệu hỗn loạn, không có cấu trúc.
Mãi đến khi bị giáo viên chạm vào cánh tay, cô mới tỉnh táo lại và nói một cách máy móc những lời cảm ơn mà cô đã ghi nhớ vô số lần trong đầu.
Sau khi gặp mặt nhau, họ cần chụp ảnh cùng nhau. Dưới gốc cây thường xanh duy nhất trong trường, nhϊếp ảnh gia đã nhấn nút chụp, đóng băng mọi thứ vào khoảnh khắc đó.
Nhà trường rất coi trọng nguồn tài trợ và thậm chí còn xuất bản một số tạp chí đặc biệt của trường để tuyên truyền.
Một đêm nọ, khi người phụ trách đang định xóa số tạp chí quyên góp của trường và thay thế bằng một tờ mới, Lâm Chi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói: “Xin lỗi, có thể cho tôi tờ báo này được không?"
Cô cắt ảnh của Cố Khinh Bắc ra khỏi báo và giữ nó suốt mười ba năm.
Làm ngọn hải đăng cho cô, dẫn đường cho cô qua vô số đêm đen.
Đêm đó Hạ Tịch Nguyệt tan làm trở về, Lâm Chi đang ở trong phòng chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày mai đi làm. Nghe thấy động tĩnh trong phòng khách,cô lập tức dừng việc đang làm, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Tịch Nguyệt cầm trên tay một ly trà sữa, nhìn thấy cô xuất hiện ở phòng khách, trực tiếp đưa cho cô: “Trà chiều đồng nghiệp mời uống khá ngon, nên mình mang thêm một ly nữa cho cậu."
Lâm Chi nghe vậy, khóe môi cong lên, má lúm đồng tiền hiện ra: "Cảm ơn Nguyệt Nguyệt, mình biết ngươi đối với mình là tốt nhất là cậu mà, vừa hay cũng có đồ ngon muốn tặng cậu."
Nói xong, Lâm Chi xoay người đi vào phòng bếp, lúc trở về trên tay cầm một chiếc bánh ngọt mua ở cửa hàng bánh ngọt ở lối vào tàu điện ngầm, là vị dâu tây yêu thích của Tịch Nguyệt.
"Chi Chi, hôm nay phỏng vấn có thông qua rồi không?" Hạ Tịch Nguyệt biết hôm nay cô đi Gia Hải phỏng vấn, lúc này lại thấy cô mua bánh ngọt, liền càng thêm xác nhận ý nghĩ trong lòng .
Lâm Chi gật gật đầu: “Sau khi thông qua, ngày mai là có thể đi làm.”
“Chết tiệt, Chi Chi à, cậu lợi hại quá rồi,” Hạ Tịch Nguyệt một khi mở miệng chính là quốc túy, thậm chí còn phấn khích hơn cà cô, “Là Gia Hải đó Chi Chi à, trong ngành bất động sản Bắc Kinh nơi nào vượt qua được, ngưỡng mộ cậu chết đi được a.”
Lâm Chi có chút xấu hổ: “Cũng không phải, hẳn là có xíu may mắn nữa. Cậu không biết hôm nay tham gia phỏng vấn đều là mỹ nữ cả, đứng với các nàng ấy liền cảm thấy có chút sợ hãi."
"Cậu sợ gì chứ?" Hạ Tịch Nguyệt hiển nhiên không tin "Mỹ nữ thì sao? Còn có người có thể xinh đẹp hơn cậu sao? Đừng quên, cậu là hoa khôi của trường chúng ta được hàng vạn người bầu chọn đó."
Lâm Chi nhàn nhạt cười, tựa hồ không thèm để ý: “Chuyện đã xảy ra lâu rồi, sớm đã quên mất, mau tới đây ăn bánh đi.”
"Cậu đã quên, nhưng tớ thì không." Hạ Tịch Nguyệt nói, đặt đồ đạc trong tay xuống, ngồi xuống ghế sofa cạnh Lâm Chi "Lúc đó đều sợ xuất hiện cùng cậu đi, luôn gặp một số người tới bắt chuyện và yêu cầu thêm WeChat.”
"Có vẻ như lúc đó tớ khá phiền phức." Giọng nói của Lâm Chi rất nhẹ nhàng, vừa nói vừa đưa một miếng bánh đã cắt sẵn cho Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt múc một thìa cho vào miệng, vui sướиɠ giơ chân lên.
"Chi Chi à, kỳ thật tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, khi đó có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu, cậu không thích ai à?"
"Không." Lâm Chi cũng cắn một miếng bánh, lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Bởi vì anh ta? Người mà cậu gặp khi còn nhỏ?"
"Xem như đi" Lâm Chi mím môi, "Nguyệt Nguyệt, hôm nay ta nhìn thấy anh ấy."
"Ồ--"
"Cậu nói gì cơ? Cậu nhìn thấy ai?" Sau khi Hạ Tịch Nguyệt phản ứng, cô ấy sốc đến mức ngay cả cử động của tay cũng dừng lại, một thìa bánh cũng bị dừng lại giữa không trung.
"Mình gặp Cố Khinh Bắc ở Gia Hải, anh ấy còn là người phỏng vấn."
"Chính là cái người mà cậu luôn vẫn thích? Người trong ảnh mà cậu đã lưu giữ hơn mười năm không nỡ vứt đi?"
"Ừ," nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Bắc lúc phỏng vấn, Lâm Chi cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi. Cô khịt mũi và nói với giọng nghèn nghẹt: "Nhưng anh ấy không nhớ ra tớ."
"Người gì vậy trời?" Hạ Tịch Nguyệt có chút phẫn nộ lẩm bẩm: "Mình chưa thấy qua người nào từng gặp qua một cô gái xinh đẹp như vậy lại không có ấn tượng gì?"
"Nguyệt Nguyệt, cậu cảm thấy tớ nên làm sao bây giờ?" Lâm Chi nói, thanh âm dần dần trầm xuống, bả vai dựa vào ghế sofa có chút ủ rũ.
Hạ Tịch Nguyệt thấy cô như thế có chút bất đắc dĩ. Lâm Chi cô bé này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá bướng bỉnh. Hạ Tịch Nguyệt đã từng nhìn thấy ảnh của Cố Khinh Bắc trong ví của cô ấy, nó đã rất cũ và được cắt ra từ một tờ báo. Nhưng cho dù không nhìn rõ, vẫn có thể cảm nhận được uy phong và xuất chúng của anh ta.
Nhưng Chi Chi nhà mình cũng không kém a.
“Chi Chi,” Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên kéo cánh tay Lâm Chi, kéo thân thể đang rũ rượi của cô đứng dậy khỏi ghế, “Cậu thử nghĩ xem hiện tại không phải cậu đã vào Gia Hải rồi sao, lại là trợ lý của anh ta, ít nhất bây giờ không phải sẽ luôn gặp anh ấy hay sao. Hơn nữa hai người tiếp xúc thời gian dài, xinh đẹp như cậu, sợ không có cơ hội sao?”
Lâm Chi da mặt mỏng, bị nói trực tiếp như vậy, tai và má nhất thời đỏ ửng: “Tớ không nghĩ nhiều như vậy, có thể làm việc bên cạnh anh ấy, tớ đã mãn nguyện rồi.”
"Đúng, đúng, là tớ suy nghĩ nhiều rồi." Hạ Tịch Nguyệt cười nói, "Tớ chỉ là cảm thấy cậu tốt như vậy, nỗ lực như vậy, chỉ cần điều cậu muốn, nhất định có thể làm được."