"Bác sĩ, hãy cứu sống cô ấy bằng mọi giá. Bác sĩ phải cứu vợ tôi, tôi xin các người hãy cứu cô ấy." Tiếng của Hoàng Dĩ An vang khắp hành lang trong bệnh viện suốt dọc đường đến phòng cấp cứu.
Người con gái nằm trên chiếc xe được phủ đến ngực bằng một chiếc khăn vải trắng. Nước hòa quyện với máu tươi từ trên người nhiễu xuống sàn, gương mặt tái nhợt không còn nhìn ra một sự sống.
"Xin lỗi, anh không được vào." Cô y tá giơ tay chặn người hắn lại không cho vào.
Ánh mắt phát đỏ như lửa đốt đầy tơ máu, nóng đến mức như đang bốc cháy. Cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại là lúc tâm trạng hắn suy sụp nhất, hắn như ngã quỵ trước căn phòng, cơ thể cơ hồ bị thê lương bất lực bủa vây.
Thê lương sao? Hắn lấy tư cách gì để biểu đạt loại cảm xúc ấy chứ.
Những ngón tay siết chặt vào nhau đấm thẳng vào vách tường để giải tỏa cơn thịnh nộ. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, gằn từng tiếng một.