Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Dán Dán Xúc Tua!

Chương 8: Chạy mau!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 04/08/2024

EDIT: Dandan

======

Bên trong sổ tay nhiệm vụ giới thiệu thật sự rất rõ ràng về vị diện dị độ, bên trong “ Cửa ” chính là vị diện dị độ, bên trong hết thảy đều hỗn độn vô tự, khủng bố quái dị.

Đó là nơi dị chủng ra đời, cũng là ngọn nguồn của tất cả mọi ô nhiễm.

Nhưng sổ tay nhiệm vụ là sổ tay nhiệm vụ, mặc dù lật xem mấy chục lần, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy lúc này đây.

Đây là Kiều Ân lần đầu tiên thấy thật thể của “ Cửa ”, cũng là lần đầu tiên tự thể nghiệm vị diện dị độ cụ tượng hóa.

Điều này ý nghĩa Vương Chủng ở bên trong đã phu hóa, nó sắp ra ngoài.

“ Đội trưởng, đội trưởng, chúng ta hiện...... ”

Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Tân Nguyệt, tựa hồ muốn hấp thu một ít cảm giác an toàn từ trên người cô. Nhưng ở khoảnh khắc quay đầu lại, Kiều Ân bỗng nhiên mất giọng.

Bởi vì lúc này Trần Tân Nguyệt thoạt nhìn có điểm không bình thường, hoặc là nói, cô thoạt nhìn thực quỷ dị.

Đôi mắt nữ nhân rất đỏ, đôi mắt lòi ra, tròng trắng mắt trở nên vẩn đυ.c, tơ máu tinh tế chậm rãi tràn đầy ở mặt trên, vặn vẹo, như là những con trùng dây.

Mang cá nơi sườn mặt cô càng rõ ràng hơn, mở ra đóng lại theo quy luật, giống như là một con cá thực sự.

Kiều Ân không tự giác lùi một bước về sau, theo bản năng sờ sờ mũ giáp phòng hộ của mình, lại đi sờ bao công cụ bên hông.

Đồng thời, trong đầu hắn hiện ra chương ô nhiễm được trọng điểm cường độ trong sổ tay nhiệm vụ.

Mặt trên nói khi thời điểm vị diện dị độ cụ tượng hóa, chỉ số ô nhiễm xung quanh sẽ bạo trướng gấp mười lần, nếu không có tiến hành phòng hộ đặc thù, người thường rất dễ dàng bị cảm nhiễm.

Nhưng, nhưng đó là người thường a, đội trưởng rõ ràng là dị biến giả, sao có thể dễ dàng như vậy......

Đúng lúc này, những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu Kiều Ân đột nhiên im bặt.

Bởi vì tròng mắt trái của nữ nhân vẫn dại ra nhìn chằm chằm cửa, nhưng tơ máu bên trong mắt phải lại như sống dậy, lôi kéo tròng mắt điên cuồng chuyển động khắp nơi, cuối cùng bỗng nhiên cứng lại, dừng hình ảnh trên gương mặt hoảng sợ của Kiều Ân.

Vài giây sau, cô nhếch môi, hiện ra một nụ cười quái dị.

“ Làm sao vậy? ”

“ ...... ”

Miệng Kiều Ân rung động, nhưng như mà yết hầu lại bị bóp chặt lại gắt gao, một chữ đều nói không nên lời.

Trong sự sợ hãi hít thở không thông, hắn rõ ràng cảm giác đến từng cây từng cây lông tơ sau lưng mình dựng đứng lên.

Mà lúc này, bạch tuộc nhỏ đồng dạng cũng thấy hình ảnh đủ để dùng sởn tóc gáy tới hình dung.

Bởi vì anh cách “ Cửa ” càng gần, anh trực diện chính là bản thân “ Cửa ”, mà không phải là một thân thể nhân loại đã hư hư thực thực bị ô nhiễm.

—— Vị diện dị độ.

Từ này quả nhiên giống như những gì Diệp Vân Phàm suy đoán, là một khái niệm về không gian. Bởi vì sau “ Cửa ” kia, là một dị không gian hỗn loạn và quái dị.

Diệp Vân Phàm thấy rất rõ ràng những đồ vật ở bên trong...... Các loại đồ vật cổ quái.

Đó là mười mấy con cá voi khổng lồ, bị lột da, kêu thảm, bụng to lên, rung động, đè ép, tựa hồ đang đẻ trứng.

Cá voi vốn không nên đẻ trứng, nó là động vật có vυ". Nhưng vô số trứng màu đen kia vẫn là cuồn cuộn không ngừng mà bị sinh ra tới.

Những cái trứng đó bị bọc trong màng trong suốt, trước chảy ra từ lỗ thoát nước trên đầu cá voi, tiếp theo lại chảy ra từ trong miệng mở rộng, chảy vào trong biển.

Nếu người bị hội chứng sợ mật độ cao thấy một màn như vậy, đại khái sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Cửa trống rỗng xuất hiện rất nhiều chân người, chúng nó điên cuồng dẫm lên cá voi đang sinh sản, dẫm lên những cái trứng đó, tựa như đứa bé vui cười đạp nước, dẫm đến chất lỏng vẩy ra.

Diệp Vân Phàm xem đến da đầu tê dại, anh rốt cuộc biết vừa rồi vị Trần đội trưởng kia vì sao lại cảm xúc mất khống chế.

Đổi lại là anh, vốn chỉ là nhiệm vụ điều tra đơn giản đột nhiên toát ra một cái ngoạn ý nhi như vậy, anh cũng phải chửi tục vài câu.

Nhưng hiện tại không được.

Đối mặt với quái vật quỷ dị tới cực điểm này, anh hoàn toàn không cảm thấy một bạch tuộc bảo bảo chỉ có 18 điểm giá trị sinh mệnh, 5 điểm lực công kích có thể làm được gì.

Diệp Vân Phàm ngừng thở, dùng kỹ năng ẩn nấp trong khe hở, chỉ cầu bản thân có thể trốn được đến khi thứ này rời đi.

Không thể không nói, kỹ năng ẩn nấp này xác thật dùng tốt, thật đúng là kỹ năng bảo mệnh mà bảo bảo nên chuẩn bị.

Liền ở lúc bạch tuộc nhỏ đang cảm thán màu da của mình giống như đúc màu xi măng, anh bỗng nhiên thấy những cái chân đó mở mắt, rậm rạp đầy các đôi mắt.

Có người, cũng có cá, còn có một ít sinh vật không biết tên. Chúng nó khắp nơi ục ục loạn chuyển, hoặc cười hoặc khóc, hoặc hoảng sợ mà trừng lớn, hoặc tham lam mà sưu tầm.

Đột nhiên, toàn bộ tròng mắt đồng thời cứng lại, như là phát hiện thứ gì không thể tưởng tượng.

Tiếp theo, chúng nó đồng thời di động về một điểm, tụ tập, dừng lại. Cuối cùng dừng hình ảnh trên một khối xi măng rách nát.

Mặc dù vật kia thoạt nhìn thường thường vô kỳ, cũng nhìn không ra bất luận dấu hiệu sinh mệnh nào.

Nhưng cố tình trong khe hở xuyên qua nước biển vẩn đυ.c, lại mang đến một hương vị đặc biệt.

Cực kỳ, cực kỳ thơm ngọt.

Diệp Vân Phàm thấy miệng rộng vốn mở ra đột nhiên run rẩy lên, nó chậm rãi khép lại, tiếp theo nơi khóe môi bị xé rách bắt đầu vỡ ra, giơ lên.

Đó là một nụ cười kinh tủng, quỷ quyệt, tràn ngập ác ý, lại không che giấu được tham lam cùng mừng như điên.

【 Chạy......】

【 Chạy mau......】

Diệp Vân Phàm nghe thấy đám xúc tua nhỏ khóc nức nở mang theo kinh sợ, run giọng nói,

【 Nàng muốn ăn chúng ta. 】
« Chương TrướcChương Tiếp »