Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muốn Dán Dán Xúc Tua!

Chương 7: Cửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 04/08/2024

EDIT: Dandan

======

Khoảnh khắc vết rạn che kín toàn bộ vách tường, bạch tuộc nhỏ không chút do dự, lập tức thu hồi xúc tua đem thể tích bản thân súc đến nhỏ nhất.

Bang ——

Cơ hồ là trong giây đó, thủy tinh yếu ớt theo tiếng mà vỡ.

Vô số khối tàn phiến tứ tán bắn nhanh!

Giống như là trò đùa dai của thần thời gian, một giây cực độ nguy hiểm này thế nhưng bỗng kéo dài vô hạn.

Tim bạch tuộc nhỏ gần như ngừng đập, đồng tử anh phóng đại đến mức tận cùng, trơ mắt nhìn chằm chằm một khối tàn phiến nho nhỏ đâm vào trước mắt, gần như cắn nuốt toàn bộ tầm nhìn.

Diệp Vân Phàm rất rõ ràng: Giờ này khắc này khối tàn phiến này sở mang theo động năng, làm trình độ nguy hiểm của nó cơ hồ không thua gì một viên đạn được bắn ra.

Một phát đạn trí mạng.

Mà giá trị phòng thủ giao diện số liệu biểu hiện vừa rồi, gần tiếp cận số đơn vị.

Cho nên......

—— Anh sẽ chết sao?

Khoảnh khắc vấn đề này xuất hiện ở trong óc, Diệp Vân Phàm nghe thấy được một thanh âm xa lạ lại quen thuộc.

【 Ngươi sẽ chết sao? 】

Thanh âm kia phảng phất truyền đến từ không trung nơi cực xa, bị biển sâu tầng tầng suy yếu, cuối cùng chỉ còn lại có một chút dư âm mơ hồ, tựa như nói mê.

【 Vậy khi ngươi chết, đưa ta một thứ đi. 】

Diệp Vân Phàm cảm giác bản thân như bị kéo vào cảnh trong mơ, bởi vì anh thế mà lại quỷ dị mà nghe thấy được thanh âm mình trả lời.

【 Được. 】

Ngữ khí kia như là đang cười, lại như là thở dài, nhưng lại đáp ứng thật sự quyết đoán.

【 Ngươi muốn cái gì? 】

Trong lúc hoảng hốt, anh thấy có một bàn tay duỗi về phía mình.

【 Ta muốn...... 】

Vèo ——

Chính là trong nháy mắt này, tàn phiến hóa thành viên đạn, trong khoảnh khắc liền xuyên thủng thân thể bạch tuộc nhỏ.

Tiếp theo, tàn phiến lôi ra một đường đỏ tươi phía sau anh, như pháo hoa nở rộ, lại lụi tàn.

[ Giá trị sinh mệnh -81! ]

Khoảnh khắc giao diện nhắc nhở hiện ra, chữ ở mặt trên đỏ như máu.

Đau nhức khủng bố thình lình xảy ra, ngay lập tức lôi Diệp Vân Phàm trở lại hiện thực.

Rõ ràng đã không còn thân xác nhân loại, thân thể bạch tuộc cũng vốn không nên có các phần ngực bụng, nhưng anh chính là tại một khắc này sinh ra ảo giác quái dị——

Nỗi đau đớn kịch liệt là từ sâu trong l*иg ngực truyền đến.

Là trái tim anh đang đau.

“ Đáng chết! Đừng thật sự là thương đến trái tim. ”

Suy đoán gần như là tuyên bố tử vong này làm Diệp Vân Phàm cả người chấn động, lập tức thanh tỉnh lại.

[ Nhắc nhở ấm áp: Đã tiến vào trạng thái mất máu, mỗi một phút trong trạng thái này giá trị sinh mệnh sẽ giảm xuống 1 điểm. ]

[ Giá trị sinh mệnh -1 ]

[ Giá trị sinh mệnh: 18/300 ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Kiến nghị người chơi mau chóng trị liệu. ]

[ Giá trị thể lực -7 ]

[ Giá trị thể lực: 5/100 ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Kiến nghị người chơi mau chóng ăn cơm, nếu không khi giá trị thể lực về không sẽ dẫn tới giá trị sinh mệnh liên tục giảm xuống. ]

Trước mắt Diệp Vân Phàm xuất hiện một cái lại một cái khung nhắc nhở mơ hồ. Nó xuất hiện không hề báo trước, lại nhanh chóng biến mất.

Anh lập tức che lại miệng vết thương, miễn cho mất máu quá nhiều.

【 A! Đau quá! 】

【 Ô ô ô, đau quá đau quá! 】

Đám xúc tu nhỏ khóc thút thít gắt gao cuộn tròn, đau đến gần như co rút.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm bạch tuộc nhỏ theo bản năng nhăn thành một đoàn, thống khổ run rẩy, trong lúc nhất thời thế nhưng vô pháp nhúc nhích.

Nhưng như vậy không được.

Trong cảm giác đau đớn kịch liệt, lý trí Diệp Vân Phàm càng tỉnh táo, anh biết rõ nếu là lại không làm chút gì, bản thân hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Anh nhanh chóng nhìn quét chung quanh, thị lực cường hãn làm anh dù ở trong lốc xoáy xoay tròn cực nhanh vẫn như cũ thấy rõ hết thảy chung quanh.

Thân thể phi nhân loại chính là điểm này tốt.

Rất nhanh, bạch tuộc nhỏ xem chuẩn thời cơ bắt được một khối xi măng, dùng giác hút gắt gao bám lấy, thuận thế xoay người lăn vào, súc vào bên trong khe hở.

Diệp Vân Phàm hơi hơi hoãn khẩu khí.

“ Thương đến trái tim sao? ”

Anh đang hỏi xúc tua nhỏ.

Rốt cuộc Diệp Vân Phàm làm con người hơn hai mươi năm, lần đầu làm bạch tuộc bảo bảo, anh thật đúng là không biết trái tim của tiểu gia hỏa này lớn lên ở địa phương nào.

Đặc biệt là anh cũng chỉ còn dư lại một trái tim, phải thận trọng chút.

【 Ô ô ô..... Tim, trái tim? 】

Đám xúc tu nhỏ khóc đến một nửa, nhanh chóng bị dời đi đề tài.

【 Có thể ăn sao? 】

【 Ô, ăn! Muốn ăn! 】

【 Đói đói, đói đói. 】

Diệp Vân Phàm: “ ...... ”

Anh không nên hỏi.

Nhưng đúng là Diệp Vân Phàm cũng cảm thấy đói khát mãnh liệt, chỉ là tình huống trước mắt này anh tạm thời cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể không thể nề hà mà bị kéo về phía trung tâm lốc xoáy, chờ đợi cơ hội.

Loại thời điểm này, may mắn duy nhất trong lòng Diệp Vân Phàm đại khái là chỉ có việc anh không phải người.

Ít nhất, sẽ không bị chết đuối.

Anh vừa dùng xúc tua lấp kín miệng vết thương để cầm máu, vừa cứ như vậy mà khổ trung mua vui.

Đúng lúc này, Diệp Vân Phàm phát hiện tầm nhìn đột nhiên tối xuống. Ánh sáng đỏ chói mắt vừa rồi đột nhiên biến mất, thậm chí lốc xoáy điên cuồng cũng đồng loạt cứng lại.

Toàn bộ hết thảy mọi thứ đều quỷ dị mà dừng lại giữa không trung, toàn bộ không gian đều như là bị một lực lượng quỷ dị nào đó ấn nút tạm dừng.

Trái tim bạch tuộc nhỏ căng chặt, bỗng nhiên quay đầu lại ——

Chỉ thấy cái khe rất lớn dưới đáy biển, đủ để dùng vực sâu để hình dung kia thế mà lại mọc ra một hàm răng.

Vực sâu mọc ra hàm răng con người, sau đó là môi, gương mặt.

“ ‘ Cửa ’...... ”

Trong điểm an toàn ở nơi xa, Trần đội trưởng gắt gao nhìn chằm chằm một màn này, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

“ ‘ Cửa ’ mở...... ”

Thanh tuyến của cô không hề trầm ổn bình tĩnh, mà là thoáng phát run, như là thấy chuyện gì cực khủng bố.

Cô lại lặp lại một lần:

“ ‘ Cửa ’ mở ra từ bên trong...... ”

Nhưng trên thực tế, thứ được gọi là “ Cửa ” kia thoạt nhìn cũng không giống cửa, càng giống một cái miệng, một cái miệng con người thật lớn.

Nó ra sức mở ra, thế cho nên khóe môi thậm chí là gương mặt đều như là vải vóc bị xé rách. Phát ra tiếng da thịt bị xé rách.

Ùng ục.

Kiều Ân nuốt ngụm nước miếng, cơ hồ tìm không thấy thanh âm của mình:

“ Đó...... Đó chính là ‘ Cửa ’? ”
« Chương TrướcChương Tiếp »