Chương 2-1: Bạch tuộc bảo bảo

Ngày 06/04/2024

EDIT: Dandan

======

Sau khi Diệp Vân Phàm tuần tra một vòng, thì phát hiện chung quanh không có một sinh vật sống nào. Điều này có nghĩa là nếu hắn muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể thu thập tin tức từ đám xúc tu nhỏ thôi. Vì thế hắn chỉ có thể tiếp tục thử thăm dò hỏi:

“ Nơi này trừ chúng ta ra, còn có những sinh vật khác sao? ”

【 Sinh vật là gì? 】

【 Có thể ăn sao? 】

“ ...... ”

Diệp Vân Phàm trầm mặc một lát, thay đổi một vấn đề,

“ Thế chúng ta muốn ăn cái gì? ”

【 Đương nhiên là ăn đồ vật có thể ăn nha ~】

【 Có thể no no. 】

【 Ăn liền không đói đói bụng. 】

Diệp Vân Phàm: “ ...... ”

Hắn hiểu rồi, đám nhóc này tuy đều trả lời một cách chân thành, nhưng tất cả đều là vô nghĩa.

Thôi ——

Vấn đề đơn giản như vậy đều không nói rõ được, thì đại khái trí lực của đám nhóc này cũng đều không vượt qua ba tuổi, thậm chí có khả năng còn ngốc hơn miêu miêu cẩu cẩu một chút.

Vì thế sau một lát trầm mặc, Diệp Vân Phàm từ bỏ giao lưu cùng đám xúc tu. Hắn nhắm mắt, quét sạch tạp âm trong đầu, bắt đầu nghiêm túc phân tích tình hình hiện giờ của mình.

Đầu tiên, hắn biến thành một con bạch tuộc nhỏ.

Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột ngột vang lên một thanh âm nhắc nhở khởi động máy.

Tích ——

Trước mặt xuất hiện một giao diện máy tính lơ lửng giữa không trung.

[ Đang sao lưu tin tức người chơi ...... Sai lầm, sai lầm...... Một lần nữa rà quét tin tức, bắt đầu sao lưu...... Sao lưu thành công! ]

Diệp Vân Phàm ngẩn ra.

“ Đây là......? ”

【 Có chuyện gì thế có chuyện gì thế? 】

【 Cái gì nha? 】

Đám xúc tu nhỏ lại đi theo bắt đầu lẩm nhẩm lầm nhầm lên.

“ Các ngươi...... Nhìn không thấy? ”

Diệp Vân Phàm kinh ngạc.

【 Nhìn cái gì? 】

【 Cái gì cái gì nha? 】

Tuy rằng không có trả lời, nhưng sự nghi hoặc của đám nhóc con vẫn như cũ làm Diệp Vân Phàm được đến đáp án của vấn đề này.

—— Thứ này chỉ có mình hắn có thể thấy.

Tiếp theo giao diện màn hình nho nhỏ trước mặt đột nhiên kéo dài, phía trên nhanh chóng hiện ra một loạt các văn tự, thoạt nhìn bố cục có chút như là giao diện thông tin nhân vật trong trò chơi.

[ Người chơi: Diệp Vân Phàm ]

[ Chủng tộc: ??? ( ngươi thuộc về một giống loài mới không rõ thông tin ) ]

[ Tuổi tác: Kỳ con non ( hiện tại ngươi vẫn là một bảo bảo. ) ]

[ Giá trị sinh mệnh: 100/300 ( vốn dĩ ngươi có ba viên trái tim, đáng tiếc mất đi hai viên, nhưng mà lực sinh mệnh vẫn rất tràn đầy như cũ. ) ]

Mất hai trái tim?

Diệp Vân Phàm ngạc nhiên. Vỗn dĩ hắn đã có chút không xác định được chuyện bạch tuộc lại có ba trái tim này, nhưng hiện tại thứ này nói hắn thật sự có ba viên trái tim, nhưng đã không có hai viên.

Vì sao lại mất? Mất như thế nào? Là bởi vì mất nên hắn mới có thể xuyên vào người bé bạch tuộc nhỏ này sao?

Trong đầu không ngừng hiện lên các câu hỏi, Diệp Vân Phàm tiếp tục lướt xuống xem tiếp,

[ Tinh thần lực: 97+8x5 ( Tinh thần lực của ngươi vượt quá người bình thường ) ]

Diệp Vân Phàm nhìn đến cái này 8x5, lập tức liên tưởng đến tám bé xúc tu nhỏ của mình. Điều này tựa hồ cũng rất phù hợp với đặc tính của loài bạch tuộc.

[ Giá trị thể lực: 13/100 ( ngươi quá đói bụng, kiến nghị mau chóng ăn cơm. Nhắc nhở thân thiện, khi giá trị thể lực về không, giá trị sinh mệnh sẽ nhanh chóng giảm xuống. ) ]

[ Giá trị phòng ngự: 12 ( thân thể kỳ con non của ngươi cực kỳ yếu ớt, kiến nghị tìm kiếm che chở từ một vị đại cường giả. ) ]

[ Giá trị vũ lực: 7 ( tương đương với vũ lực khi khua khua thịt lót của mèo con mới vừa đủ tháng, trừ bỏ đáng yêu thì không còn gì khác) ]

Nhìn đến đây, Diệp Vân Phàm bị nghẹn một chút. Tuy rằng đã ẩn ẩn biết bản thân mình hiện giờ không tính công kích gì, lại cũng không nghĩ tới là yếu ớt như vậy.

Hắn thở dài, mới dùng xúc tua nhỏ mềm oặt tiếp tục lướt xuống.

[ Giá trị may mắn: 7+ ( vận khí của ngươi không được tốt lắm, nhưng tựa hồ được đến một ít chúc phúc, không thể dùng con số để biểu hiện chuẩn xác, nhưng mà tương lai ngươi có lẽ sẽ gặp được một ít chuyện tốt. )

[ Kỹ năng chủng tộc: Đặc thù ẩn nấp cấp -E ( con non chưa thành niên yêu cầu trước tiên học được cách giấu mình mới có khả năng sống sót. ) ]

[ Kỹ năng thiên phú: Liên tiếp tinh thần cấp -D ( tinh thần lực cường đại làm ngươi không thầy dạy cũng hiểu một ít kỹ xảo liên tiếp tinh thần lực đặc thù. ) ]

Diệp Vân Phàm nghiêm túc xem xong một hàng cuối cùng, tuy rằng không biết giao diện này từ đâu mà đến, nhưng hắn đối với tình trạng hiện tại của mình cuối cùng cũng có một cái đại khái hiểu biết rõ ràng ——

Một bé bạch tuộc bảo bảo da giòn, cọng bún sức chiến đấu bằng 5, còn đang gào khóc đòi ăn.

“ ...... ”

Diệp Vân Phàm không biết đây là lần thứ mấy bản thân mình thở dài trong lòng. Nhưng cuối cùng vẫn là lên tinh thần, chờ đợi biến hóa kế tiếp của giao diện.

Lúc còn đi học hắn cũng xem qua một ít tiểu thuyết mạng. Đối với hệ thống, năng lực siêu tự nhiên, thế giới khác vân vân, Diệp Vân Phàm cũng không có chướng ngại tiếp thu gì.

Hắn suy đoán có lẽ đây là kịch bản nam tần sảng văn nhận được một hệ thống thăng cấp đánh quái, sau đó đại sát tứ phương.

Nhưng mà chuyện xảy ra lại ngoài dự đoán của Diệp Vân Phàm, hắn đợi vài phút, vốn tưởng rằng gì mà hệ thống dẫn đường, tuyên bố nhiệm vụ, cửa hàng tích phân gì đó tất cả đều không có xuất hiện.

Giao diện xám xịt cũng biến mất theo đó, phảng phất tất cả những việc phát sinh vừa rồi đều là ảo giác.

Đúng lúc này, đám xúc tu nhỏ liên tiếp la hoảng lên.

【 Nha! Tới! 】

【 Tới! Tới! 】

【 Giấu đi, mau giấu đi! 】

Cái gì tới?

Diệp Vân Phàm lập tức cảnh giác, đem chuyện giao diện tư liệu vừa rồi vứt sang một bên. Cùng lúc đó, hắn phát hiện đám xúc tu nhỏ vốn có màu hồng nhạt dần dần nhạt đi, trở nên gần như là trong suốt, tiếp theo lại hơi hơi phiếm ra vài phần xám đậm nặng nề, gần như là hòa hợp nhất thể với tường xi măng phía sau.

Ở nơi đáy biển ánh sáng tối tăm này, nếu không cẩn thận kiểm tra là căn bản sẽ không phát hiện được.

Ở trong lòng Diệp Vân Phàm thêm tên gọi bảo mệnh cho cái kỹ năng này.

Hắn ngẩng đầu, cảnh giác tuần tra bốn phía cực kỳ cẩn thận, tìm kiếm “ Chủ ngữ ” trong câu “ Tới ” trong miệng đám xúc tu nhỏ kia.

Rất nhanh, Diệp Vân Phàm thấy trên không từ nơi cực xa xuất hiện dị động. Đó là vài hắc ảnh khổng lồ và cao dài, từ xa tới gần, ẩn ẩn phác họa ra hình dáng người khổng lồ.

Từ từ, người khổng lồ?

Diệp Vân Phàm bỗng nhiên phản ứng lại. Hắn hiện tại là một bé bạch tuộc bảo bảo, có lẽ hình thể rất nhỏ, như vậy người khổng lồ hắn thấy có thể hay không có khả năng là......

Con người.

Khoảng khắc hai chữ quen thuộc này xuất hiện, trái tim Diệp Vân Phàm căng thẳng.

Tầm nhìn ở nơi này rất thấp. Cũng may thân thể mới này có thị lực rất tốt, mặc dù là cách mấy chục mét khoảng cách, Diệp Vân Phàm vẫn thấy rõ ràng như cũ.

Thật đúng là con người.