Ngày 23/10/2024
EDIT: Dandan
======
“ Xẹt...... Xẹt xẹt —— ”
Trong hải đăng, lính gác đang ngủ gật bị một trận thanh âm điện lưu hỗn loạn đánh thức.
Hắn bực trong lòng, dùng sức gãi gãi tóc ổ gà lộn xộn, nửa ngày mới từ trên chiếc giường đơn sơ gian nan ngồi dậy.
“ Mới nửa đêm, máy truyền tin cũ nát này sao lại hỏng rồi. ”
Nơi này là biển vô tận, vùng xa nhất trên bản đồ sinh sống của nhân loại.
Bởi vì trong biển có những dị chủng không rõ, kiến trúc phòng ngự đơn sơ, cùng với thường xuyên có bão táp sóng thần, khiến cho dân cư ở nơi này phi thường thưa thớt.
Mà lính gác đóng giữ nơi này, thì có thể coi như là việc khổ sai nhất.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Larry liền một bụng oán khí.
Nhưng ai biểu hắn là bần dân ở ngoại thành đâu, nếu muốn xuất đầu, dù sao cũng phải nếm chút khổ sở.
Hắn vừa tự oán tự ngải, vừa chậm rì rì kiểm tra máy truyền tin xưa cũ.
Larry thật sự không cho rằng đêm nay sẽ có nguy hiểm lớn gì phát sinh. Bởi vì mấy năm gần đây chủ thành vẫn luôn phái không ít đội điều tra đặc khiển tới, mà trước đó không lâu, hải đăng cũng đã tiến hành dọn dẹp các dị chủng quanh phụ cận hải vực.
Có thể có nguy hiểm gì chứ?
Larry không để bụng nghĩ, biếng nhác mà kiểm tra vấn đề của máy truyền tin.
“ Xẹt xẹt...... Khẩn cấp...... ”
Tín hiệu thông tin dường như đã bị ảnh hưởng rất lớn trong loại thời tiết này, qua hơn nửa ngày, máy thông tin trong hải đăng mới đứt quãng truyền ra tiếng người biến điệu.
“ Xẹt xẹt....... Hải đăng....... Phòng ngự cấp một...... Đàn dị chủng tập kích...... ”
Chỉ mới nghe xong vài từ, Larry liền “ Bá —— ” đứng dậy, thất thủ đánh nghiêng ly nước.
Dị chủng nguy hiểm ở thời đại này thực thường thấy, dị chủng công kích nhân loại càng là thường thấy, nhưng một khi đàn dị chủng tập kích thì chỉ có một loại khả năng.
Đó chính là vị diện dị độ mở “Cửa”.
Giờ khắc này, biểu tình của lính gác Larry phảng phất như bị người đấm mạnh một quyền, lập tức run run đi ấn nút loa cảnh báo.
Bạch bạch!
Hắn dùng sức ấn hai lần, không có phản ứng.
Lúc này Larry mới đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước loa đã bị hỏng trong cơn bão rồi, mà lúc ấy hắn lười biếng không...... Không đi sửa chữa.
Phanh!!!
Giây tiếp theo, Larry lảo đảo tông cửa xông ra.
Hắn căn bản không kịp mặc xong quần áo cùng giày, trực tiếp chạy chân trần ra ngoài.
Trong tiếng sấm khủng bố, lính gác nghiêng ngả lảo đảo chạy lêи đỉиɦ hải đăng, chạy tới dùng tay kéo vang cảnh báo.
Tia chớp chiếu ra gương mặt trắng bệch của hắn, biểu tình tràn đầy hoảng sợ cùng hối hận.
Lính gác leo lên cầu thang sắt xoắn ốc vây quanh hải đăng, quả thực đều không mở mắt ra được. Vì thế hắn chỉ có thể cuồng loạn hô to ——
“ Dị chủng! Đàn dị chủng tập kích...... Xâm lấn! Phòng ngự cấp một! Phòng ngự cấp một! ”
Nhưng bão cuồng phong rít gào cơ hồ thổi bay cả người hắn, càng miễn bàn về chút tiếng hô to mà ở trong mắt thiên nhiên chỉ như tiếng con kiến khóc kêu này.
Bò không lên nổi......
Ở trong gió bão cuồng bạo cuồng phong như vậy Larry đến ổn định thân mình để không bị thổi đi đã khó, càng miễn bàn đến chuyện bò lên trên.
Kinh hoàng cùng hối hận cơ hồ nuốt hết cả người Larry. Nếu không kịp thời kéo vang chuông cảnh báo, trước tiên phát báo động, hắn chết ở chỗ này thì không nói, nhưng đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều người.
Mà đúng lúc này, ánh đèn mờ nhạt nhu hòa trên đỉnh hải đăng chợt tắt.
Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ chói mắt bạo phát, đạn tín hiệu cảnh báo liên tục phóng ra ngoài, giống như tên phá ma đâm xuyên trời cao.
Tiếng chuông cảnh báo bén nhọn vang vọng cả vùng biển.
Lính gác cả người chấn động, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía trước, một thân ảnh màu trắng trong ánh sáng đỏ cảnh báo có vẻ vô cùng lạnh băng.
Thiếu niên thân khoác áo choàng, lưng đeo trường đao.
Mũ choàng dày rộng màu trắng cơ hồ che khuất hơn nửa khuôn mặt cậu, chỉ lộ ra đường cong hàm dưới lưu sướиɠ xinh đẹp.
Thiếu niên an tĩnh đứng lặng trên đỉnh cao nhất của hải đăng, cũng vững vàng mà đứng ở đầu gió nguy hiểm sắc bén nhất.
Giờ khắc này, Larry kích động đến lệ nóng doanh tròng.
Nhưng hắn không kịp ngạc nhiên cùng kinh hỉ, cũng không có thời gian suy nghĩ vì sao người nọ đã trước một bước biết được tình báo còn kéo vang lên chuông cảnh báo. Giờ khắc này Larry chỉ là dùng hết sức lực toàn thân gào to với người nọ:
“ Nguyên Dã ——! ”
Người gọi là Nguyên Dã này hôm qua mới tới.
Nghe nói là đã phạm tội lớn ở chủ thành, nữ vương bệ hạ tự mình hạ lệnh sung quân cậu đến biên cảnh hải đăng.
Cho nên ngày hôm qua Larry hoàn toàn không cho tên nhóc này một chút sắc mặt tốt nào, nhưng hiện tại hắn lại muốn quỳ xuống dưới chân vị anh em tốt này.
“ Dị chủng...... Dị....... Khụ khụ khụ...... ”
Mới vừa mở miệng, gió liền rót đầy miệng. Larry tức khắc phát ra một trận ho khan rung trời, thiếu chút nữa sặc đến hít thở không thông.
Trong bão lớn cuồng phong như thế, hắn quả thực là tự mình đều nghe không thấy mình gào cái gì.
“ Ừ. ”
Thiếu niên nhàn nhạt rũ mắt, nhìn về phía biển rộng đen nhánh đen rít gào mãnh liệt, bình tĩnh đáp lại,
“ Tôi thấy. ”
Nhưng ngoại trừ đám dị chủng dáng vẻ vặn vẹo khủng bố kia ra, Nguyên Dã còn thấy được một sinh vật ngoài ý liệu không biết tên.
Nhìn rất nhỏ bé, nhưng chạy trốn lại rất nhanh. Hình như là màu hồng nhạt, nhưng thật ra cực kỳ dễ thấy.
Mà giờ phút này, nó chính đang hướng mình liều mạng, liều mạng bơi.
Nguyên Dã bình tĩnh nhìn vật nhỏ kia vài giây, bỗng nhiên giơ tay, chậm rãi rút ra trường đao ở sau lưng.
Cùng lúc đó, bạch tuộc nhỏ còn đang điên cuồng chạy trốn.
Khoảnh khắc vừa rồi chui ra khỏi mặt nước, anh chỉ tới kịp vội vàng liếc mắt nhìn sơ qua trên đỉnh hải đăng một cái, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hiện tại mỗi một giây với anh đều là đang tranh mạng cùng Tử Thần, sao có thể ngây ngốc ngốc tại tại chỗ chứ.
Chẳng qua Diệp Vân Phàm vẫn là nhịn không được suy nghĩ, tên kia cõng một thanh kiếm kim loại đứng ở chỗ cao như vậy, vẫn là trong loại thời tiết dông tố gió lốc này.
Thật sự sẽ không bị sét đánh chết sao?
Nghĩ đến đây, vùng biển vốn đen nhánh chợt sáng ngời.
Trong mây sấm nặng nề, một tia chớp to lớn xé trời bổ thẳng xuống, như trụ chống đất trời, cơ hồ là chiếu đêm tối sáng rọi như ban ngày.
Trong nháy mắt này, phản ứng đầu tiên của anh là miệng quạ đen của mình trở thành sự thật.
Nhưng trong ánh sáng trắng cực hạn này, Diệp Vân Phàm lại thấy có một bóng đen che trời từ sau lưng bao phủ xuống dưới, cơ hồ lan xa ra cả khu vực phía trước anh mấy chục mét.
Đồng tử Diệp Vân Phàm chợt phóng đại.
—— Trốn không thoát!
Sau khi xác nhận điểm này, bạch tuộc nhỏ đột nhiên dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn lên không trung.
Lúc này, Diệp Vân Phàm lại lần nữa nhìn thấy thân ảnh màu trắng đứng thẳng trên đỉnh hải đăng kia.
Chỉ là giờ phút này lại khác với vừa rồi, thiếu niên rút trường đao ở sau lưng ra.
Đao?
Hóa ra đó không phải là kiếm, mà là một thanh trường đao.
Chỉ là hình ảnh kia gần như chỉ chợt lóe qua, ý niệm bừng tỉnh mới vừa dâng lên trong đầu Diệp Vân Phàm, thì toàn bộ tầm nhìn của anh đã bị một bóng đen đáng sợ cắn nuốt.
—— Đó là một đầu dị chủng rất lớn.