Ai bảo Song Ngạn cậu ta chẳng có cái tích sự gì, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cậu có tiền, có thể làm được mọi việc. Song Ngạn từ nhỏ đến lớn đều nghĩ như vậy.
Bồng Triệt lại nói gì đó với Song Ngạn, cậu ấy nghe một cách thờ ơ, coi như cũng nguôi giận phần nào, rồi trầm giọng đi lên lầu.
Về đến phòng, Phó Thính Lễ đã thay đồ ngủ, nằm cuộn tròn trong chăn ngủ say.
Song Ngạn đi đến bàn học cạnh giường, kéo một chiếc ghế ra, ngồi dựa vào đó, vắt chéo chân một cách cà lơ phất phơ, cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Phó Thính Lễ, đáy mắt là một mảnh u ám.
Chắc hẳn Phó Thính Lễ ngủ được một lúc thì cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, kiểu gì cũng ngủ không ngon, cứ như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy. Anh mở mắt ra, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Song Ngạn, bị dọa cho giật bắn mình.
Anh xoay người, quay lưng về phía Song Ngạn, giọng điệu bình tĩnh xen lẫn một chút không kiên nhẫn:
"Cậu không ngủ mà nhìn tôi làm gì?"
Song Ngạn mặt dày nói: "Nhìn cậu đẹp trai, không được à?"
Chắc chắn không phải vì lý do này mới nhìn anh, Phó Thính Lễ nói:
"Có gì thì nói thẳng ra đi, nói xong rồi ngủ."
"Được thôi, chuyện tối nay cậu mách lẻo tôi sẽ không tính toán với cậu nữa, bây giờ cho cậu một cơ hội chuộc lỗi." Song Ngạn vừa nói vừa đặt tay lên lưng ghế, mỉm cười: “Sáng mai tám giờ trong nhóm phải điểm danh, cậu dậy không nổi thì dùng điện thoại của tôi điểm danh giúp tôi."
Phó Thính Lễ đang nhắm mắt bỗng mở to ra, người không nhúc nhích, chỉ hỏi ngược lại:
"Chúng ta không thân, bảo tôi cầm điện thoại của cậu, hình như không ổn lắm?"
Song Ngạn tỏ vẻ thờ ơ: "Chỉ là nhờ cậu điểm danh thôi mà, dù sao cậu cũng không phải loại người gian xảo, cậu điểm danh, tôi trả tiền."
Lại là trả tiền. Bây giờ Phó Thính Lễ nghe thấy mấy lời liên quan đến "trả tiền" là gần như không còn kiên nhẫn nói chuyện với cậu ta nữa.
"Thôi khỏi tiền, tự mình dậy tự mình điểm danh, tôi còn có việc của tôi phải làm." Phó Thính Lễ kéo chăn trùm kín đầu.
Bị Phó Thính Lễ từ chối lần nữa, Song Ngạn có cảm giác lần đầu tiên trong đời bị bẽ mặt và xấu hổ.
Cậu ta liên tục trợn mắt với Phó Thính Lễ, hận không thể trợn trắng cả mắt.
Hừ lạnh một tiếng, Song Ngạn liền cởϊ qυầи áo đi vào phòng tắm, động tĩnh rất lớn. Phó Thính Lễ mấy lần muốn lên tiếng nhưng lại sợ chọc phải tên này, cả hai đừng hòng ngủ yên đêm nay, khả năng cao là ngồi chửi nhau.
Nhịn hơn nửa tiếng, Song Ngạn vừa ngân nga vừa mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác đi ra, tóc chưa sấy khô hẳn, còn hơi ẩm ướt. Cậu ta nhanh chóng leo lên giường, nằm vật xuống lăn qua lăn lại hai vòng, mệt mỏi cả ngày dần tan biến.
Giường tầng trong ký túc xá được làm bằng gỗ tốt, rộng rãi, có thể nằm vừa hai người, độ ổn định cao, nhìn cũng tinh tế hơn.
Nằm trong chăn, Song Ngạn trằn trọc mãi không ngủ được, đèn cũng chưa tắt, bèn xuống giường lấy điện thoại đang sạc lên, tiện tay tắt đèn phòng.
Thời gian còn lại, cậu ta bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin cá nhân của tất cả các thành viên trong nhóm, trong đó thông tin của Bồng Triệt và Trình Mộc Cẩm là ít nhất. Hai người này không có lý lịch gì, đều xuất thân từ dân thường, nhưng nhìn chất lượng cuộc sống, khí chất và cả cách ăn mặc của họ, Song Ngạn với tư cách là người giàu có, ánh mắt tự nhiên là sắc bén, có thể nhận ra hai người này dù xuất thân bình thường thì gia cảnh cũng không tệ, ít nhiều cũng thuộc dạng thiếu gia, tuy không thể sánh bằng gia thế của mình.
Còn hai người nữa là thành viên mới Ngôn Hủ Phàm và người bạn cùng phòng kỳ quặc Phó Thính Lễ.