"Điều khoản số 8 của hợp đồng quy định, nghệ sĩ cần phải tuân theo sự sắp xếp của bên A một cách vô điều kiện, không được phép dễ dàng đưa ra khiếu nại và yêu cầu, trong trường hợp không thương lượng được thì phải làm theo."
"Điều khoản số 10 của hợp đồng quy định, trong thời gian hoạt động nhóm, nghệ sĩ phải hòa đồng với các thành viên khác, không được phép cô lập, ức hϊếp, v.v., không được phép phân biệt đối xử với các thành viên, không được phép có hành vi gây tổn hại về mặt vật chất đối với các thành viên, các thành viên phải đoàn kết nhất trí, yêu thương lẫn nhau."
Song Ngạn: "..."
Đây là cái quy định quái quỷ gì vậy, sao cậu không nhớ có quy định kiểu này?
Tiêu Mạn nhướng mày nhìn Song Ngạn: “Em xin đổi phòng sẽ bị coi là hành vi cô lập, ức hϊếp thành viên khác, đây là điều không thể chấp nhận được, trong trường hợp không thực sự cần thiết thì không được phép tự ý đổi phòng."
"Hơn nữa phòng kia là dành cho hai thành viên mới chưa được chọn."
"Ngoan ngoãn ở lại đây đi, lát nữa chị còn có việc, đi trước nhé." Tiêu Mạn nói xong, liền "lạch cạch lạch cạch" đi giày cao gót xuống lầu.
Nhìn bóng lưng Tiêu Mạn rời đi, Song Ngạn bất lực thở dài, tiếp tục dựa vào cửa, quay đầu lại, Phó Thính Lễ đang lặng lẽ nhìn cậu, cậu nhíu mày: “Nhìn cái gì?"
Phó Thính Lễ thu hồi ánh mắt, quay người lại, mở túi hoa quả lấy ra rửa sạch.
Song Ngạn vẫn đang đau đầu không biết phải sắp xếp ba chiếc vali này như thế nào thì Phó Thính Lễ đưa tới một chùm nho xanh Shine Muscat mời:
"Ăn không?"
Song Ngạn đẩy chùm nho ra, dựa vào tường, mặt mũi ủ rũ.
Cậu không nhịn được nhìn Phó Thính Lễ, nghiến răng nghiến lợi một hồi, hỏi:
"Cậu không phải đã là minh tinh rồi sao, tại sao còn tham gia cái chương trình huấn luyện nhóm nhạc nam này?"
Phó Thính Lễ chỉ khẽ ngẩng mắt: “Muốn chuyển hình."
Song Ngạn cười khẩy: “Tôi thấy là không kiếm được tiền nữa, muốn hút thêm chút nhiệt, kiếm thêm chút tiền chứ gì."
Tay Phó Thính Lễ khựng lại, rất bình tĩnh đáp:
"Cậu nói cũng không sai, đúng là muốn debut lại để hút thêm chút nhiệt. Nhưng tôi dựa vào thực lực của mình, không thể nói là kiếm tiền bẩn được."
"Hừ!" Song Ngạn rửa tay xong, lần lượt mở từng chiếc vali của mình ra, nhìn đồ đạc bên trong một lúc, quyết định bắt đầu dọn dẹp từ quần áo.
Trên giường trong ký túc xá đều được trang bị sẵn bộ ga giường mới, nhưng đều là màu trắng trơn, ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối đều phải tự chuẩn bị.
Song Ngạn quen sống cuộc sống cậu ấm được người hầu kẻ hạ phục vụ, lúc này phải tự thân vận động mới thấy mệt mỏi đến nhường nào.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cậu lau mồ hôi trên trán, nhìn sang Phó Thính Lễ, cậu ta đang nằm trên giường xem máy tính bảng, còn đeo tai nghe, hình như đang nghe nhạc gì đó, rất nhập tâm.
Ánh mắt cậu liếc lên giường tầng trên, gân xanh trên trán giật giật, lấy ra từ chiếc vali đựng đồ dùng cá nhân hai xấp tiền mặt, ước chừng hơn vạn tệ.
Đây là tiền cậu đã ra ngân hàng rút sáng sớm, bình thường ra ngoài Song Ngạn có thói quen mang theo nhiều tiền mặt, để tiện cho việc đưa tiền sai bảo người khác, vì vậy thói quen này khiến cậu lại muốn áp dụng lên Phó Thính Lễ.
Chỉ thấy cậu ném tiền lên đầu giường Phó Thính Lễ, nhìn xuống cậu ta từ trên cao, Phó Thính Lễ bị tiền mặt làm cho giật mình, cậu ta tháo tai nghe, ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn người trước mặt, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cậu, còn Song Ngạn thì nói với giọng điệu lên bổng xuống trầm:
"Đây là hai vạn tệ, cho cậu, chúng ta đổi giường."
"Tôi không thích ngủ giường tầng trên, cậu nhường giường tầng dưới cho tôi, số tiền này đều là của cậu."