Editor: Y Tâm
Beta: Alice
- --------------------------
Lâm Kiều không biết phải đối mặt với Tiêu Sâm như thế nào, nàng vẫn luôn cố ý không chú ý tới hắn, tự nhiên nàng cũng sẽ không để ý tới suy nghĩ Tiêu Sâm.
Khi Tiêu Sâm đang suy nghĩ làm sao tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Kiều, thì đã nhìn thấy Tiêu Tĩnh tùy tiện đi tới, còn đẩy Tiêu Hi và Tiêu Sơ ra, túm mũ áo choàng của Lâm Kiều rồi kéo nàng qua một bên.
Tiêu Cẩn vội vàng nói: "Tứ đệ đừng có mà bắt nạt biểu muội đó."
Tiêu Tĩnh khoát tay áo nói: "Chỉ là muốn nói mấy câu mà thôi, các người ở phía sau nhìn xem, ta có thể làm gì tiểu ải tử* này được?"
*Tiểu ải tử (tiểu người nhỏ): chỉ người có chiều cao thấp.
Đúng rồi, tiểu ải tử, trong số mọi người thì dáng người Lâm Kiều thấp nhất.
Lâm Kiều tức giận phồng má: "Muội chắc chắn sẽ cao lên nha."
Tiêu Tĩnh đắc ý nói: "Dù vậy cũng không thể cao hơn ta."
Lâm Kiều nhớ lại chiều cao sau này của Tiêu Tĩnh, đúng là cao nhất trong các vị hoàng tử, nàng khó có thể phản bác được mà nhìn sự đắc ý này của thổ tào(2) Tiêu Tĩnh. . Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TRUMtr uyen. ORG ++
Tiêu Hi và Tiêu Sơ đều rất thích Lâm Kiều, nhưng quan hệ của các nàng với Tiêu Tĩnh tốt hơn, cho nên cũng không đi qua ngăn cản, chỉ là cảnh cáo nói: "Nếu huynh muốn bắt nạt biểu muội, muội sẽ nói cho mẫu hậu biết đó."
Tiêu Tĩnh hừ một tiếng.
Lâm Kiều yên lặng nhưng trong lòng lại ghi hai nét cho Tiêu Tĩnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sau này nàng nhất định phải cho Tiêu Tĩnh biết, giữa hai người họ rốt cuộc nên nghe ai!
Tiêu Tĩnh cảm thấy họ đã đi đủ xa, người khác sẽ không nghe được mới nhỏ giọng hỏi: "Muội có nhớ mẫu thân không?"
Lâm Kiều hơi sửng sốt, liền đoán được suy nghĩ của Tiêu Tĩnh, hiện tại nàng nên nắm lấy cơ hội gia tăng tình cảm với Tiêu Tĩnh: "Có lúc muội sẽ nhớ."
"Có lúc?" Tiêu Tĩnh hỏi: "Không phải là giờ phút nào cũng phải nhớ sao?"
Lâm Kiều hơi mờ mịt nhìn Tiêu Tĩnh, lại nói rất tự nhiên: "Không phải nha, ngoại tổ mẫu nói muội có việc cần làm, có cuộc sống của chính mình, chỉ cần không quên là được rồi, nghĩ đến mẫu thân trên trời có linh thiêng thì cũng không hi vọng mỗi ngày muội đều vì nhớ người mà cảm thấy không vui."
Ai cũng nói Tiêu Tĩnh không nên quên Tiên hoàng hậu, lúc nào cũng nên đặt Tiên hoàng hậu ở trong tim, lần đầu tiên có người nói như vậy với Tiêu Tĩnh, hắn hơi mờ mịt mà hỏi lại lần nữa: "Chính là vậy sao?"
Lâm Kiều vô cùng kiên định: "Chính là như thế!"
Tiêu Tĩnh ồ một tiếng, vừa cẩn thận nhớ lại lời nói của Lâm Kiều, vừa hung dữ uy hϊếp: "Không cho phép muội nói với người khác về việc ta hỏi muội nghe chưa?"
Lâm Kiều hơi nghiêng đầu, cười trông rất đáng yêu, nói: "Vâng thưa ca, đây sẽ là bí mật giữa muội và biểu ca, không ai trong chúng ta được nói ra hết."
Tiêu Tĩnh cảm thấy thái độ của mình không tốt, hơi xấu hổ: "Ngày mai ca mang đồ tốt cho muội."
Lâm Kiều háo hức gật đầu: "Muội sẽ chờ quà biểu ca tặng cho muội."
Tiêu Tĩnh thấy Lâm Kiều ngoan ngoãn nghe lời thì cảm thấy mình có thể thu nhận tiểu tùy tùng này: "Sau này đi theo ta, ta đưa muội đi chơi."
Lâm Kiều cười càng xinh đẹp hơn so với hoa hai bên đường: "Dạ ca, vậy sau này nếu muội không hiểu bài thì sẽ hỏi biểu ca."
Tiêu Tĩnh liền chợt ngừng bước chân, hắn nói là đưa Lâm Kiều đi chơi mà? Sao lại biến thành học bài rồi?
Lâm Kiều đi bên cạnh Tiêu Tĩnh, giọng nói mềm mại nhu hòa: "Biểu ca quá lợi hại, câu hỏi khó như vậy mà liếc mắt nhìn một cái đã biết, muội thì không hiểu, đôi khi muội cũng không nghe hiểu tiên sinh giảng gì cả."
Lời nói dễ nghe không mất tiền, chỉ cần khen Tiêu Tĩnh thật nhiều, hơn nữa Tiêu Tĩnh tuổi vẫn còn nhỏ, Lâm Kiều cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Tiêu Tĩnh vốn muốn từ chối lời khen, bỗng nhiên lại nói không nên lời: "Đó là đương nhiên, dù sao ta cũng lớn hơn muội."
Lâm Kiều gật đầu, quả cầu lông hồ ly trên đỉnh đầu đung đưa: "Biểu ca thông minh nhất."
Tiêu Tĩnh đồng ý, hắn cũng cảm thấy mình rất thông minh, bài học không tốt là bởi vì hắn không muốn học mà thôi.
Chờ hai người trở về, Lâm Kiều liền đến bên Tiêu Hi và Tiêu Sơ, ba người họ rất thân thiết, ríu rít trò chuyện.
Tiêu Cẩn hơi hiếu kỳ hỏi: "Tứ đệ tìm biểu muội có chuyện gì à?"
Tiêu Sâm vốn muốn đi trước cũng thả chậm bước chân, giả vờ không quan tâm nghe lén.
Tiêu Tĩnh nói: "Không có gì, ai da đệ mệt rồi, chúng ta mau trở về ngủ trưa thôi."
Tiêu Cẩn thấy Tiêu Tĩnh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, bọn họ đưa ba người Tiêu Hi về viện công chúa trước, sau đó mới cùng nhau trở về viện hoàng tử.
Thật ra Lâm Kiều cũng hơi mong đợi đồ vật mà Tiêu Tĩnh sẽ tặng cho nàng, nghĩ đến những vật Tiêu Tĩnh tặng nàng kiếp trước, Lâm Kiều vừa ghét bỏ vừa tưởng niệm.
Buổi chiều, ba người Lâm Kiều cùng nhau học một canh giờ trước, sau khi tiên sinh giảng giải nội dung trong sách xong thì thời gian còn lại các nàng có thể đi học thứ mình thích. Tiêu Hi và Tiêu Sơ đều học đàn nên cũng kéo Lâm Kiều cùng học, trong cung đã chuẩn bị đàn phù hợp với kích cỡ bàn tay của các nàng.
Thật ra Lâm Kiều không muốn học môn này, dù sao kiếp trước nàng cũng đã từng học, hơn nữa lúc đánh đàn rất dễ bại lộ cảm xúc của mình, nhưng hiện tại nàng không tiện từ chối.
Tiêu Hi sai người chuẩn bị khoai nướng, còn nhắc cung nữ bên cạnh mình nướng thêm cho cả ba người Tiêu Cẩn. Lúc nghỉ ngơi, Tiêu Hi, Tiêu Sơ và Lâm Kiều sắp sếp chỗ ngồi, tiếp tục ăn khoai nướng cùng nhau.
Trong sự chờ mong của Lâm Kiều, cuối cùng cũng đến ngày thứ hai, Lâm Kiều thay đổi một chiếc áo nhỏ màu hồng nhạt khảm lông thỏ, đeo bịt tai cùng màu, lông mềm như nhung, còn đổi sang một đôi giày đính rất nhiều quả cầu nhỏ, khi đi lông trên quả cầu nhỏ nhẹ nhàng bay lên bay xuống.
Khi Tiêu Tĩnh đến trông sắc mặt không được tốt, hơn nữa có thể nhìn thấy vệt thâm đen mờ mờ dưới mắt, tối hôm qua sợ là ngủ không ngon giấc.
Khi đi ngang qua Lâm Kiều, Tiêu Tĩnh trừng mắt liếc nàng một cái, không biết tiểu ải tử này hạ cổ độc gì với hắn, khiến hắn bất tri bất giác ôn bài đến tận khuya, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy rất tức giận, còn vừa uất ức vừa khốn2. Rõ ràng là tặng đồ, nhưng giọng nói Tiêu Tĩnh vô cùng khó chịu: "Không cho phép làm mất!"
2khốn: có thể hiểu là buồn ngủ, hoặc là gặp hoàn cành khổ sở, bị là cho khổ sở nha
Mặc dù giọng nói và sắc mặt đều không tốt, nhưng động tác Tiêu Tĩnh rất nhẹ nhàng. Hắn móc từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội hình hồ lô bằng bàn tay, đặt vào trong tay Lâm Kiều: "Cũng không cho phép làm hỏng."
Tiêu Cẩn bước vào sau, vừa duỗi đầu nhìn thì hơi kinh ngạc: "Tứ đệ, đây không phải là di vật của Tiên hoàng hậu sao? Ta nhớ rõ đệ rất quý trọng nó."
Mặt Tiêu Tĩnh đỏ lên, khó chịu nói: "Tam ca nhớ lầm rồi!"
Tiêu Cẩn cẩn thận nhìn kĩ, nói: "Không đâu, biểu muội cầm miếng ngọc này có phải cảm thấy rất ấm không?"
Nhưng Lâm Kiều không trả lời, hai tay cần thận cầm ngọc hồ lô: "Cảm ơn biểu ca, muội nhất định sẽ rất quý trọng nó."
Tiêu Hi ở một bên bĩu môi nói: "Tứ ca thật bất công, lúc trước ngay cả đυ.ng cũng không cho muội đυ.ng, nhưng biểu muội vừa đến thì biểu ca liền đem miếng ngọc này cho biểu muội."
Tiêu Sơ cũng gật đầu: "Bất công."
Tiêu Tĩnh cũng do dự cả một đêm mới quyết định tặng miếng ngọc này cho Lâm Kiều: "Bởi vì biểu muội sợ lạnh, muội nhìn xem muội ấy mặc đồ giống hệt quả cầu kìa."
Lâm Kiều bỗng nhiên bị biến thành quả cầu, đành cắn răng cười vô cùng miễn cưỡng.
Tiêu Cẩn nói: "Vậy là đệ đã thừa nhận đây là miếng ngọc kia nha!"
Tiêu Tĩnh đen mặt, cắn răng nói: "Đệ cũng không bảo là không phải, đệ muốn đọc sách!"
Nói xong liền đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, không quan tâm đến mọi người.
Tiêu Cẩn nở nụ cười, nói: "Miếng ngọc này rất trân quý, biểu muội mang theo bên người để làm ấm tay cũng tốt."
Lâm Kiều nói: "Muội biết rồi."
Nàng đương nhiên biết, còn biết miếng ngọc hồ lô này cuối cùng bị Thái tử đem đi, bởi vì sau khi Thái tử phi hạ sinh thì vô cùng sợ lạnh, nhưng Thái tử phi cũng không thể ở trong phòng cả ngày nên Thái tử đã cố ý tìm Tiêu Tĩnh, muốn tặng miếng ngọc hồ lô này cho Thái tử phi. Sau này vì Thái tử xảy ra chuyện, Thái tử phi biết tin đã đánh rơi miếng ngọc hồ lô này xuống đất, vỡ nát.
Lâm Kiều vốn không còn nhớ rõ thời gian cụ thể Thái tử xảy ra chuyện, nhưng bây giờ nhớ tới việc này, có lẽ Thái tử xảy ra chuyện vào mùa đông, hơn nữa còn là đi cứu trợ thiên tai.
Cẩn thận ghi nhớ hai điều này trong lòng, Lâm Kiều cẩn thận sờ miếng ngọc hồ lô, nếu Thái tử đến xin miếng ngọc hồ lô này cho Thái tử phi... nàng nên cho hay không cho đây?
Tuy nhiên dù cho Thái tử không từ bỏ ý định muốn có nó, thì Thái tử cũng sẽ không đến tìm thẳng nàng, hẳn là nên tìm Tiêu Tĩnh trước, để Tiêu Tĩnh đến hỏi yêu cầu nàng, nàng cũng có thể mượn cơ hội này khiến cho Tiêu Tĩnh áy náy.
Mặc dù trong lòng có tính toán, nhưng lại biết rõ sớm muộn gì miếng ngọc hồ lô này cũng bị lấy đi, Lâm Kiều vô cùng trân quý sờ nhiều hơn một chút.
Tiêu Sâm thật nắm chặt bút, nhìn Lâm Kiều và Tiêu Tĩnh nói chuyện, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy Lâm Kiều phản bội hắn, rõ ràng hai người họ mới là đồng mệnh tương liên3, nên chơi cùng nhau.
3 Cùng bệnh thì cùng thương xót, giúp đỡ lẫn nhau.Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau, cùng chung suy nghĩ.
Tiêu Hi liếc mắt nhìn, có chút không vui, động tác lật sách lớn hơn nhiều. Nàng vốn cho rằng quan hệ của tứ ca và nàng tốt nhất, dù sao hai người họ đều cùng nhau làm chuyện xấu, hơn nữa Tứ ca cũng toàn đứng ra bảo vệ nàng, còn giúp nàng đẩy Trình quý nhân xuống nước.
Thế nhưng bây giờ Tiêu Hi cảm thấy tứ ca yêu thương biểu muội nhiều hơn, nàng cũng rất thích biểu muội, nhưng không thích chuyện tứ ca yêu thương biểu muội nhiều hơn.
Tiêu Sơ lôi hết đống bài tập của tiên sinh ra để ở góc bàn, cách trước Tiêu Hi hướng về phía Lâm Kiều hô lên: "Biểu muội, đợi lát nữa tan học muội cho ta sờ miếng ngọc hồ lô kia nha."
Lâm Kiều không trả lời, chỉ nhìn về phía Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh ban đầu chưa kịp phản ứng, qua một lát mới hiểu ý của Lâm Kiều, bỗng cảm thấy rất được tôn trọng. Mặc dù hắn tiếc miếng ngọc hồ lô, nhưng lại không hề hối hận khi tặng cho Lâm Kiều: "Cứ để muội ấy sờ đi."
Lâm Kiều lúc này mới lên tiếng: "Vậy tan học muội sẽ cho biểu tỷ dùng ấm tay."
Tiêu Sơ vô cùng vui vẻ đồng ý.
Tiêu Hi hơi không vui, nói: "Trong thư phòng không nên lớn tiếng ồn ào."
Mặt Tiêu Sơ liền hơi đỏ lên: "Muội, muội..."
Lâm Kiều nhẹ nhàng cắn môi dưới, cũng đỏ mặt nói: "Là muội không tốt."
Tiêu Hi nhìn Lâm Kiều, hừ một tiếng: "Biết là tốt, ngoan ngoãn đọc sách đi."
Tiêu Sơ và Lâm Kiều cùng đồng ý, chờ Tiêu Hi quay ra đọc sách, hai người liếc nhau, bỗng nhiên Lâm Kiều đẩy cái mũi của mình làm mặt quỷ cho Tiêu Sơ nhìn, khiến Tiêu Sơ bị chọc cười, nhưng lại sợ bị Tiêu Hi phát hiện, Tiêu Sơ che miệng, cảm thấy mới lạ cũng học theo Lâm Kiều làm mặt quỷ.
Bởi vì trò đùa này mà Tiêu Sơ cảm thấy thân với Lâm Kiều hơn một chút.
Mà Tiêu Hi cũng vẫn là tiểu hài tử, không bao lâu đã bị Lâm Kiều dỗ dành tốt.
Nháy mắt đã đến lần nghỉ phép đầu tiên, sau khi tan học, Tiêu Hi liền gọi Tiêu Sơ và Lâm Kiều đến viện của nàng, còn đuổi người hầu ra ngoài, nói nhỏ: "Còn một tháng nữa là sinh thần mẫu hậu rồi."
Ánh mắt Lâm Kiều lấp lánh, nàng đang đợi cơ hội này, một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận giẫm Lâm gia một cước, còn có thể lấy lại của hồi môn của mẫu thân.
Tiêu Sơ cũng nhớ rõ: "Năm nay chúng ta nên tặng mẫu hậu cái gì đây? Thật đau đầu a."
Tiêu Hi nắm chặt tay: "Năm nay nhất định phải lợi hại hơn tứ ca bọn họ!"
Vẻ mặt Lâm Kiều buồn rầu: "Vậy chúng ta tặng thứ gì cho cữu mẫu mới tốt đây?"
Tiêu Hi cũng không biết, chỉ nhấn mạnh: "Dù sao cũng phải tốt hơn hội tứ ca."
Tiêu Sơ hơi do dự hỏi: "Hay là ba người chúng ta cùng nhau nghĩ một món đồ cực kì tốt để tặng cho mẫu hậu đi."
Tiêu Hi muốn khoe khoang, nhưng không nghĩ ra tặng cái gì mới tốt, đành miễn cưỡng nói: "Vậy được rồi, nếu ba người chúng ta cùng nhau nghĩ ra món đồ tốt thì sẽ cùng nhau tặng, nếu tự ta nghĩ ra thì ta sẽ tự mình tặng."
Tiêu Sơ không vui: "Sao tỷ lại như vậy chứ."
Tiêu Hi bướng bỉnh không nói gì.
Tiêu Sơ cũng dỗi không nói nữa.
Lâm Kiều chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta nghĩ đến món đồ cực kì tốt là được rồi."
Tiêu Hi nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Sơ, hơi chột dạ nói: "Đúng đấy, chúng ta chỉ cần nghĩ đến món đồ cực kì tốt là được."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tĩnh: Nghe nói ta là nam chính! Vậy tại sao cả một chương ta cũng không xuất hiện chứ!
Lâm Kiều: Ít nhất ngươi cũng là nam chính xuất hiện sớm nhất!
Tiêu Tĩnh: Thế nhưng vẫn là cả một chương không có ta!
Lâm Kiều: Vậy hết cách rồi, ngươi vẫn là một tiểu tử vừa béo vừa lùn, không có khí chất nam chính.