🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Y Tâm
Beta: Tề Thiên Vũ
- --------------------------
Tại chánh điện.
Lúc này rõ ràng là đại thử*, Lâm Kiều lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nàng kéo áo choàng ngẩng đầu nhìn về phía thứ muội đang ngồi ngay ngắn, lúc trước người kia đi theo phía sau lưng nàng gọi tỷ tỷ đã sớm trở thành quá khứ, bây giờ chỉ còn lại vị quý phi này xuân phong* đắc ý.
*Tiết đại thử: ngày nóng, một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.
*Ở đây xuân phong có nghĩa là con đường làm quan rộng mở.
Mười móng tay của Lâm quý phi sơn đỏ tươi: "Bây giờ tỷ tỷ làm sao vậy? Tỷ ngốc sao?"
Lâm Kiều nhìn Lâm quý phi đầu đội trâm thất vĩ phượng*, khuyên tai hồng bảo, mới phát hiện ra một điều là nàng chưa hiểu rõ về vị muội muội này.
Lâm quý phi che miệng cười không ngừng: "Đã đến lúc này rồi, tỷ tỷ vẫn là bộ dáng giả vờ như vậy, thật sự quá buồn cười, chẳng lẽ tỷ tỷ tới giờ vẫn chưa thấy rõ tình hình sao, vẫn cảm thấy mình còn là đích nữ trong nhà, là thiên kim vạn sủng kia sao?"
Vẻ mặt Lâm Kiều bình tĩnh, từ sau khi đẻ non, thân thể nàng vẫn luôn rất yếu, cho dù ngày hè ở trong nhà, nàng cũng không cần băng, mà bốn góc trong cung quý phi đều thả băng, quả thực lạnh một chút.
Lâm quý phi nhìn bộ dáng Lâm Kiều, càng tức giận, nàng rất hận Lâm Kiều, lúc nào cũng là một bộ cao cao tại thượng bộ dáng thanh cao: "Tỷ chẳng qua là thê tử tội thần, bày ra bộ dáng này cho ai nhìn?"
Thê tử tội thần?
Đã trải qua rất nhiều sự tình như vậy, Lâm Kiều cũng không để ý tới người khác nói gì về mình, nhưng không chịu được có người nói về phu quân mình như vậy: "Qúy phi nương nương, hai chữ tội thần này còn mời thu hồi, phu quân ta chính là nhi tử của chính thất Tiên đế, huynh trưởng Đương kim Hoàng thượng, vẫn là đảm đương không nổi hai chữ này, nương nương cũng không có tư cách nói như vậy, không lẽ hoàng thượng xưng hô với huynh trưởng ngài như thế sao?".
Lâm quý phi đứng dậy, cung trang nàng mặc trên người màu sắc đỏ chót, chất vải có ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc hoa văn, lúc bước đi càng chiếu sáng rạng rỡ hơn, nàng chậm rãi bước đến bên người Lâm Kiều: " Haha, tỷ tỷ vẫn quá ngây thơ ngu xuẩn như vậy, tỷ cho rằng vẫn gả cho vị Tứ hoàng tử tôn quý kia sao? Ngài ấy bây giờ bất quá là tang gia chi khuyển*, giờ ngay cả mạng của mình cũng nằm trong tay người khác, không lẽ tỷ còn trông cậy vào ngài ấy sẽ bảo vệ tỷ sao? "
*Tang gia chi khuyển nguyên ý là chó nhà có đám tang, dùng để nói về người không có nơi nương thân. Câu thành ngữ này có từ "Sử ký - Khổng Tử thế gia".
"Tang gia chi khuyển?" Dung mạo Lâm Kiều xinh đẹp, cho dù không có trang phục lộng lẫy xa hoa thì nàng cũng làm cho người người kinh diễm hận không thể cẩn thận che chở trong lòng mà bảo vệ, thanh âm lại càng mền dịu trong veo, giống như hoa quả được ướp lạnh ngày hè: "Qúy phi nương nương đang nói ai là khuyển*? Phu quân ta mà là khuyển, vậy tiên đế và Đương kim Hoàng thượng là cái gì chứ?"
*Khuyển: nghĩa là chó nha, mình thấy để nguyên nghe hay hơn.
Thanh âm Lâm Kiều không có chút nào tức giận: "Phu quân ta bảo vệ được ta hay không, nương nương không phải là hiểu rõ nhất sao? Lúc trước nương nương chính là nói thẳng với phu quân ta hưu thê cưới thê tử khác, kết quả sao? Xem ra nương nương bị phạt vẫn là rất nhẹ, vô đức không xứng hậu vị, cảm giác bị người chỉ vào mặt mũi mắng có tốt được không?"
*Cũng có thể là một câu nói cũng Khổng Tử (无德不配后位,被人指着鼻子骂的感觉好不好): Đức không xứng với vị, tức có tai ương; Đức mỏng vị tôn, trí nhỏ mà muốn làm việc lớn, sức nhỏ mà đảm nhiệm việc trọng, chuyện tốt khó mà đến. Mình cũng không biết edit theo cách nào nên để đây mọi người tham khảo.
Lâm quý phi thần sắc thay đổi lớn, không đợi Lâm Kiều kịp phản ứng bàn tay đã giáng lên trên mặt Lâm Kiều: "Qùy xuống!"
Bởi vì sức lực Lâm quý phi rất lớn, móng tay hung hăng xẹt qua mặt Lâm Kiều, Lâm Kiều chỉ cảm thấy đau nóng rát, mặt không tự chủ được xoay qua một bên.
Tính tình Lâm Kiều vốn cũng không phải mền yếu có thể bắt nạt, lúc này lại nhẫn nhịn xuống, nàng không muốn một lần nữa cho phu quân thêm phiền toái, thật ra từ lúc vào cung đã sớm biết trước việc này chính là Lâm quý phi muốn làm bao nhiêu khó dễ, chẳng qua nàng chưa từng nghĩ sau khi Lâm quý phi vừa đóng cửa hối lỗi, nhưng không có suy nghĩ như vậy, hoặc là nói đã quá đắc ý vênh váo mà không giữ thái độ đúng mực, dáng vẻ ban đầu của mình.
Lâm quý phi lui về sau một bước, nói: "Vả miệng."
Có thể ở lại trong cung thì đều là thân tín của Lâm quý phi, dù biết rõ như vậy không ổn, cũng sẽ không dám kháng lệnh, trực tiếp đè Lâm Kiều để nàng quỳ xuống.
Lâm Kiều bị người hung hăng đè lại bả vai, căn bản không có sức lực phản kháng, nàng cắn răng không có giãy dụa nữa, dù sao bên trong điện này đều là người của Lâm quý phi, phản kháng của nàng bất quá là làm cho người ta thêm cười giễu cỡt mà thôi.
Chẳng qua hàn khí sàn nhà theo đầu gối tiến vào trong xương cốt, cả đời Lâm Kiều chưa từng chịu qua đau khổ, hôm nay đều bị một lần.
Bàn tay cung nữ giáng lên mặt nàng, đau, thế nhưng càng nhiều hơn chính là khuất nhục.
Lâm Kiều bắt buộc mình không thèm nghĩ những thứ này, mà là suy nghĩ ý đồ việc làm lần này của Lâm quý phi, nàng chẵng lẽ thật sự ngu ngốc hay sao? Chỉ là uy phong nhất thời, đối với Lâm quý phi không có lợi ích nào, trừ khi nàng có cái gì dựa vào, để nàng có thể tùy ý làm xằng làm bậy.
Lâm phủ sớm mấy năm đã đầu phục Đương kim Hoàng thượng, nhưng vẫn luôn không có được sự trọng dụng, cái kia chính là.....
Lâm quý phi sinh ra một đôi long phượng thai, nàng cũng bởi vì sinh hài tử có công nên được phong quý phi, chẳng lẽ đương kim hoàng thượng chuẩn bị lập thái tử? Lâm quý phi ỷ thế là mẫu thân Thái tử nên mới dám làm như vậy?
Lâm Kiều lại cảm thấy rất không có khả năng, dù sao Đương kim Hoàng thượng vẫn còn trẻ, Hoàng hậu cũng xuất thân trong nhà hiển quý*, phụ thân và huynh trưởng đều được trọng dụng, Đương kim Hoàng thượng không có khả năng uổng phí quan tâm những thứ này, sớm lập nhi tử quý phi làm Thái tử, như vậy đối với thế cục triều đình và hậu cung đều không có chỗ tốt.
*Chỉ người có tước vị cao.
Hơn nữa cho dù nhi tử Lâm quý phi được phong Thái tử, nàng cũng bất quá là một quý phi, mà không phải Thái hậu.
Không biết cung nữ đã dừng lại khi nào, Lâm quý phi nhìn xem Lâm Kiều một thân chật vật, vẻ mặt đắc thắng, nàng hận thấu khuôn mặt này của Lâm Kiều, sinh ra chính là để câu dẫn người, phá hủy mới là tốt nhất, Lâm quý phi đứng sát gần Lâm Kiều thấp giọng nói: "Tỷ không phải biết lúc trước hài tử trong bụng tỷ mất thế nào sao?"
Lâm Kiều toàn thân bỗng nhiên run mạnh nhìn về phía Lâm quý phi, chuyện mất đi hài tử kia làm cho nàng cả đời ân hận cùng thống khổ.
Lâm quý phi đặc biệt cười vui sướиɠ: "Năm đó ta căn bản không có đẻ non, bất quá là lừa tỷ qua đây, tỷ không phải còn khen huân hương trong phòng nói là vô cùng tốt, trà cũng ngọt thanh không phải sao?"
Lâm Kiều nắm chặt nắm đấm, căm tức nhìn Lâm quý phi: "Không có khả năng, khi đó ta không biết mình có thai!"
"Tỷ tỷ, muội muội làm son phấn có đẹp hay không?" Lâm quý phi không có trả lời: "Đáng tiếc về sau tỷ cũng không dùng, bằng không cũng không trở thành đẻ non sẽ lại chịu một lần đau khổ."
Lâm Kiều trước mắt tối sầm, thân thể hứơng bên cạnh lệch qua, nàng miễn cưỡng chống đỡ thân thể: "Ngươi, vì cái gì?"
Vào thời gian ở Lâm gia, Lâm Kiều và Lâm quý phi có quan hệ rất tốt, Lâm quý phi chính tay làm son phấn tặng cho Lâm Kiều, cho dù xuất giá, Lâm Kiều cũng thường xuyên dùng, chỉ là bởi vì ngoại tổ mẫu qua đời với về sau lại có một số sự tình, nàng dần dần cũng không muốn dùng làm nhan sắc tươi sáng diễm lệ nên mới ngừng dùng.
Khi đó Lâm quý phi mới bao nhiêu tuổi? Ác ý của một người sao có thể lớn và sâu như vậy.
Lâm quý phi cười đùa, nàng rất thích bộ dáng chật vật đầy người bây giờ của Lâm Kiều: "Bởi vì ngươi rất ngốc."
Lâm Kiều tay đè trên đất, móng tay trực tiếp đứt ra, máu theo đầu ngón tay lưu trên mặt đất, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Lâm quý phi ngồi xổm xuống: "Sẽ nói cho tỷ biết một tin tức tốt khác, bệ hạ đã muốn lập nhi tử ta làm Thái tử, chờ nhi tử ta thành Thái tử, cho dù không cần ta ra tay, cũng có người giúp ta thu thập Tứ hoàng tử và tỷ, tỷ tỷ cảm thấy vòng tiến này thế nào? Sống mà không bằng heo chó, không bằng chết như thế? Vẫn là bị nhốt vào thiên lao tương đối tốt? Lúc đó tỷ chính là thê tử của tội thần, ta cũng không tính là nói sai."
"Phu quân ta vô tội." Thân thể Lâm Kiều run rẩy, thế nhưng thanh âm lại đặc biệt kiên định: "Chàng vô tội."
Lâm quý phi cười ha ha không ngừng: "Tỷ tỷ quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ tỷ lại cho rằng Nhị hoàng tử thật sự là gãy chân ngoài ý muốn? Cho rằng cái chết của Tiên thái tử và nhi tử của ngài là do Tam hoàng tử gây nên? Tỷ cho rằng có tội hay vô tội là do các người quyết định sao?"
Thời điểm nói xong lời cuối cùng, Lâm quý phi cơ hồ ghé vào bên tai Lâm Kiều, thanh âm rất nhỏ nhưng nói ra lại vô cùng rõ ràng: " Nhị hoàng tử có thể sống, Tam hoàng tử có thể sống, bởi vì bọn họ là con thứ, càng không có thay Tiên đế đi qua Thái Sơn*(1), mà Tứ hoàng tử thì sao? Tỷ tỷ thật sự cảm thấy bệ hạ sẽ để cho Tứ hoàng tử còn sống? Bất quá là chết như thế nào khi nào chết mà thôi, tỷ tỷ ngươi cầu xin ta, ta cùng bệ hạ thương lượng một chút, để cho Tứ hoàng tử chết nhẹ nhõm chút có được hay không?"
Lâm Kiều biết rõ Lâm quý phi nói là sự thật, bất kể là xuất thân hay là Thái Sơn chi hành*, không có bất kỳ Hoàng đế nào sẽ để cho người như vậy lưu lại.
*Chi hành: hành trình, kiểu mình đi du lịch, đi tới một địa điểm nào đó trong thời gian dài.
Nhưng Lâm Kiều không đồng ý cũng không cho phép, phu quân không thể chết được, dù sao chàng rất tốt.
Lâm quý phi mang theo ác ý, nói: "Trước khi chỉ hôn cho Tứ hoàng tử tỷ tỷ còn nhớ rõ có người tặng Ngọc Hoàn hoa văn Ly Long* kia không?"
*Ngọc hoàn văn ly long: nhẫn ngọc có hình rồng.
Ngọc hoàn: nhẫn ngọc.
Rồng trẻ, không có sừng, gọi là Ly long.Thường đại biểu cho hoàng tử, con của vua.(Hồi xưa vua đại diện là rồng, hoàng hậu là phượng hoàng).
Lâm Kiều đương nhiên là nhớ rõ, khi đó mặc dù Văn Đế còn chưa tứ hôn, thế nhưng nàng cùng Tiêu Tĩnh đều mơ hồ biết một chút, nàng cho là Tiêu Tĩnh tặng, dù sao phía trên có hoa văn Ly Long chỉ có hoàng tử mới có thể đeo, về sau mới biết được không phải, vì Ngọc Hoàn kia Tiêu Tĩnh cùng nàng còn náo một hồi khó chịu.
Lâm quý phi nhìn xem mặt Lâm Kiều, hận không thể lấy đao lại rạch lên vài đường nữa: "Đây chính là bệ hạ tặng, tỷ tỷ cảm thấy Tứ hoàng tử biết rõ hay là không biết đây?"
Lâm Kiều vậy mà cảm thấy thở không được, Tiêu Tĩnh tất nhiên là đoán được, cũng trách không được Tiêu Tĩnh trông thấy Ngọc Hoàn*(nhẫn ngọc) vẻ mặt kì lạ như vậy.
Ngón tay Lâm quý phi lướt qua ở trên mặt Lâm Kiều: "Bệ hạ lúc trước chính là muốn cầu hôn tỷ tỷ, thế nhưng lại bị đại trưởng công chúa cự tuyệt."
Lâm Kiều tay nắm lấy chỗ lòng ngực của mình, sắc mặt trắng bệch.
Lâm quý phi vô cùng chán ghét nhất là gương mặt này của Lâm Kiều: "Bất quá chờ Tứ hoàng tử chết, không bằng ta liền tiếp tỷ tỷ vào cung, thời điểm thân thể ta bất tiện, tỷ tỷ có thể giúp ta hầu hạ bệ hạ, cũng không biết bệ hạ có cảm thấy tỷ tỷ bẩn không muốn chạm vào không đây."
Lâm Kiều cắn chặt răng, bởi vì dùng sức quá mức, nên có máu theo khóe miệng chảy ra.
Lâm quý phi sách một cái: "Ngươi ra vẻ cái gì chứ? "
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Kiều là một bộ trinh tiết liệt nữ*, Lâm quý phi lòng tràn đầy khinh thường, giờ phút này nàng không phải là thứ nữ Lâm gia ở trong sách kia chỉ biết ủy khuất cầu toàn*, nàng xuyên không mà đến chính là vận may mà ông trời ban cho nàng, nàng biết tất cả nội dung cốt truyện phía sau, dù hậu cung của đương kim hoàng thượng có rất nhiều nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhưng vẫn như cũ đối Lâm Kiều nhớ mãi không quên.
*Trinh tiết liệt nữ {贞节烈女]: chỉ người con gái luôn thủ lễ nghĩa với phu quân, khi phu quân qua đời cũng không lấy chồng khác, thủ tiết với chồng.
*Uỷ khúc cầu toàn [委曲求全]: Miễn cưỡng nhân nhượng người khác để chịu ủy khuất vì bảo toàn, lấy đại cục làm trọng.Ở đây nghĩa là chịu ủy khuất nhượng bộ người khác để sống an bình, bảo toàn cho chính mình.
Lâm Kiều quả thực là nốt ruồi chu sa, là bạch nguyệt quang trong lòng đương kim hoàng thượng, sau khi Tứ hoàng tử chết, Đương kim Hoàng thượng đã lén lút đem Lâm Kiều đang mang thai tiếp vào cung đủ kiểu sủng ái, mặc dù trong sách không có nói rõ ràng, thế nhưng Lâm quý phi hoài nghi hài tử trong bụng Lâm Kiều chính là của Đương kim Hoàng thượng, bằng không sẽ có người nam nhân nào nguyện ý đi yêu thương nhi tử của người khác, thậm chí cuối cùng còn lập làm Thái tử?
Nàng chắc chắn sẽ không để cho Lâm Kiều còn sống, vị trí Thái tử chỉ có thể là nhi tử nàng.
Lâm quý phi híp mắt đánh giá Lâm Kiều, dù cho nàng một thân chật vật, trên mặt còn có tổn thương, nhưng vẫn là một bộ dáng câu dẫn nam nhân: "Tỷ tỷ, ngươi nói bệ hạ có thể buông tha cho Tứ hoàng tử?"
Lâm Kiều cũng đã tỉnh táo lại, có thể thật sự làm quyết định ngược lại không chút nào sợ hãi, nàng đứng lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo một chút, máu trên ngón tay nhiễm ra những chấm vết đỏ ở trên quần áo: "Còn phải cảm ơn muội muội nói cho ta biết những chuyện đã qua này."
Lâm quý phi lúc này còn ngồi xổm, nhìn thấy bộ dáng Lâm Kiều, thật giống như vị trí hai người các nàng đảo ngược, Lâm Kiều vẫn như cũ là ngoại tôn nữ của Đại trưởng công chúa cao cao tại thượng, trong nhà cho dù là phụ mẫu trưởng bối đều muốn tiểu tâm dực* (cẩn thận tỉ mỉ) dỗ dành nàng, nàng chợt đứng lên, nói: "Lâm Kiều! Ngươi..."
Lâm Kiều không quan tâm phản ứng của Lâm quý phi, sau khi hành lễ trực tiếp lui ra ngoài, cho đến khi Lâm Kiều đi ra đến cửa cung, cũng không có ai ngăn cản nàng.
Như Tâm bị người ngăn ở bên ngoài cung điện, trông thấy Lâm Kiều ra, nhất thời sốt ruột gọi: "Cô nương."
Đây là xưng hô khi Lâm kiều còn chưa xuất giá.
Lâm Kiều nhìn Như Tâm một chút, nói: "Đi thôi."
"Vâng." Như Tâm chú ý tới mặt Lâm Kiều: "Hoàng tử phi, mặt ngài......"
Lâm Kiều nói: "Không đáng ngại."
Như Tâm lại thấy tay Lâm Kiều, con mắt đỏ lên: "Nô tỳ giúp ngài......"
"Không cần đâu." Lâm Kiều đánh gãy lời nói của Như Tâm, nói: "Như Tâm, chúng ta về nhà."
Như Tâm cố nén khóc mà nói: "Vâng, điện hạ chờ ngài ngay ở bên ngoài, nếu điện hạ nhìn thấy, sợ là đau lòng mất."
Lâm Kiều cười duyên: "Đúng vậy nha."
Ngày thường nàng tham lạnh dùng nhiều một ngụm băng, phu quân đều muốn hô to gọi nhỏ.
Như Tâm chợt phát hiện Lâm Kiều đi sai đường: "Hoàng tử phi, nô tỳ dẫn đường cho, chúng ta không nên đi phía bên này."
Đây là hướng đi đến ngự thư phòng, mà lúc này vừa hạ triều, đương kim hoàng thượng cùng không ít đại thần cũng sẽ ở nơi đó.
Lâm Kiều lắc đầu, nói: "Như Tâm, nói thay ta với phu quân, ta cả đời làm rất nhiều chuyện sai, duy nhất không có làm sai chính là gả cho chàng."
Như Tâm cảm thấy có cái gì không đúng, giống như là ý thức được cái gì đó giống nhau kéo lấy Lâm Kiều, hốt hoảng nói: "Cô nương, ngài đừng nói mê sảng nữa, chúng ta bây giờ sẽ đi ngay, không bao giờ vào cung nữa, điện hạ vẫn chờ ngài đấy, ngài, ngài mấy ngày trước đây còn nói muốn cùng điện hạ sinh con nuôi dưỡng con cái, muốn..."
Lâm Kiều đem tay Như Tâm đè chặt, cũng không nói gì.
Như Tâm nhìn cô nương nhà mình thần sắc trầm tĩnh, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống, cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Lâm Kiều từng bước một hướng ngự thư phòng đi đến, mặc kệ Lâm quý phi nói thật hay giả, nàng đều muốn đánh cược một lần, bây giờ nàng không có gì cả, chỉ còn lại cái mạng này của nàng, Lâm quý phi nói ra những lời này, sẽ không có cho nàng cơ hội sống sót, thế nhưng Lâm quý phi vĩnh viễn không biết, một người có thể sử dụng mạng vật lộn làm ra bao nhiêu chuyện đâu.
Bởi vì thân phận Lâm Kiều, vì trên mặt Lâm Kiều tổn thương, càng vì đoạn thời gian trước Tứ hoàng tử mới vừa đại náo một trận vì Lâm Kiều, trên đường đi ngược lại không người nào dám ngăn cản, lúc đến trước ngự thư phòng, Lâm Kiều nàng mới ngừng lại.
Như Tâm lảo đảo đi theo sau lưng Lâm Kiều, nàng khóc không ra tiếng, thậm chí không làm được bất cứ chuyện gì để ngăn cản.
Lâm Kiều quỳ gối bên ngoài, cung kính dập đầu lạy ba cái, xung quanh còn có đại thần chuẩn bị rời đi hoặc là đi vào thư phòng bây giờ đều đứng lại, nhìn bộ dáng Lâm Kiều, trong lòng đều có dự cảm không tốt.
"Lâm Kiều ngoại tổ mẫu đại trưởng công chúa, là cô mẫu Tiên đế, cô tổ mẫu bệ hạ, phu quân ta là Tiên đế và Tiên hoàng hậu sinh ra, ta chính là do Tiên đế tứ hôn, trên ngọc điệp là Hoàng tử phi, lại bị Quý phi của bệ hạ làm nhục đủ kiểu, quý phi còn nói bệ hạ muốn phong nhi tử nàng làm Thái tử, từ nay về sau Tứ hoàng tử và ta sống hay chết hoàn toàn do quý phi định đoạt."
*Ngọc điệp: sách biên chép thế hệ nhà vua, ở mình hay gọi là gia phả.
Thanh âm Lâm Kiều không tính lớn, giọng nói rõ ràng từng câu từng chữ đủ để người nghe được rõ ràng.
Thật ra Lâm Kiều sợ đau, sợ chết, sợ sẽ không còn được gặp lại phu quân mình yêu.
Thế nhưng so với những thứ này, nàng càng sợ hơn chính là phu quân so với nàng rời khỏi sớm một bước, nàng hiện tại mong muốn Lâm quý phi nói chính là sự thật, như vậy nàng chết mới có thể có giá trị, mới có thể bảo toàn tốt phu quân.
Trong ngự thư phòng, đại thái giám bên cạnh Đương kim Hoàng thượng đã vội vàng chạy ra.
"Qúy phi nói, bệ hạ kiêng kị phu quân ta xuất thân là đích tử*, muốn thêm tội cho phu quân ta."
*Đích tử: là con trai của vợ cả, thê tử chính thất, ở đây là con của Hoàng hậu.
"Qúy phi nói, bệ hạ và quý phi là do thϊếp sinh ra vì thế lấy làm hổ thẹn, bệ hạ lập thái tử về sau sẽ có người giúp đỡ thu thập chứng cứ, giam nhốt thu thập phu quân và ta, làm chúng ta sống không bằng heo chó về sau mới ban chết."
"Bây giờ ta vẫn là Hoàng tử phi, không có bất kì hành vi phạm tội nào, nhưng quý phi lại có thể lệnh người bức ta quỳ xuống, cung nhân vả miệng ta, nhưng bệ hạ nhớ rõ, ta không đơn thuần là thê tử huynh trưởng ngài, mà còn là ngoại tôn nữ của Đại trưởng công chúa."
"Năm đó trẻ người non dạ, đối với Quý phi có nhiều chỗ đắc tội, bây giờ ta ngay trước chúng thần trực tiếp nhận lỗi với ngài."
"Chỉ là phu quân ta, kính phụ mẫu, giúp đỡ bằng hữu, trên trung quân, dưới bảo vệ bách tính, đỉnh thiên lập địa không thẹn lương tâm, nếu chết không rõ ràng không có chút tôn nghiêm nào như quý phi nói, chi bằng bệ hạ trực tiếp ban chết bằng một ly rượu độc, cũng coi như trọn tình huynh đệ."
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn Ngũ hoàng tử một thân long bào từ ngự thư phòng đi đến: "Năm đó có rất nhiều chuyện không thích đáng, đều vì ta mà ra, ta nguyện dùng mạng để chịu tội kia."
Đương kim Hoàng thượng thần sắc không tốt, tim chợt nhảy mấy nhịp, nắm chặt nấm đấm nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất: "Hoàng tẩu, trẫm tuyệt đối không....."
Lâm Kiều lại dập đầu lạy ba cái, nàng rất dùng sức, cái trán đã tím xanh chảy máu.
Đương kim Hoàng thượng ra hiệu cho cung nhân đi đỡ: "Những việc làm của qúy phi, trẫm cũng không hiểu rõ tình hình, trẫm đã cho người đi mời hoàng huynh, cho Tứ ca, Tứ tẩu một cái công đạo."
Lâm Kiều trong lòng cười lạnh, Tiên đế nói nàng sẽ tin, nhưng lời nói của Ngũ hoàng tử một chữ nàng đều không tin, một người có thể gϊếŧ huynh gϊếŧ phụ thân còn có cái gì thành tín (thành thật chữ tín) để nói?
Như Tâm trông thấy thân ảnh của Tứ hoàng tử, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Tứ hoàng tử đã đến liền tốt rồi: "Hoàng tử phi, Tứ điện hạ đã đến."
Lâm Kiều hơi dịu mắt, nói: "Mời bệ hạ ghi nhớ lời nói hôm nay."
Trong lòng hoàng thượng nhẹ nhàng thở ra, lại có một chút phiền muộn, thế nhưng lại có rất nhiều người nhìn xem, chỉ có thể nói đạo lý: "Tứ tẩu yên tâm."
Lâm Kiều nghe thấy có người gọi tên nàng, nắm chặt nấm đấm không nhìn lại phía sau, nàng biết rõ người tới là ai cũng không muốn nhìn cũng không dám nhìn lại, vì sợ nhìn cuối cùng không nỡ chết, không nỡ cùng phu quân âm dương cách biệt, lúc này cất cao giọng nói: "Lâm Kiều hôm nay đại náo ngự thư phòng, tự biết có tội, đắc tội bệ hạ, đắc tội mẫu thân Thái tử càng là đại tội nghiêm trọng, nguyện lấy mạng bồi tội."
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lâm Kiều bỗng nhiên đứng dậy đâm mạnh vào trên một cây cột mà chết.
"Kiều Kiều!"
"Hộ giá!"
Tác giả có lời muốn nói:
Mở đầu chương mới ~
Xoay vòng tròn ~
Cầu cất chứa cầu bình luận~
Đây vốn là truyện trọng sinh.
Đại khái là đi lộ tuyến ngốc bạch ngọt, không lấy báo thù làm chủ.
Chú thích:
*Trâm thất vĩ phượng: dùng cho quý phi ( chính nhị phẩm) đội trên đầu. Còn Hoàng hậu là cửu vĩ phượng, quý phi là bát vĩ phượng... được chia theo từng phân vị.
*(1) Núi Thái Sơn [泰山]: thời xưa các vị vua thường đến núi Thái Sơn để thờ cúng tế bái trời đất, là một trong những ngọn núi linh thiêng của Trung Quốc). Theo mình nghĩ, chỉ có hoàng tử là nhi tử Hoàng hậu (chính thất) mới đến Thái Sơn cúng bái thay Tiên đế, mà Thái tử qua đời nên sau này có thể lên ngôi hoàng đế. Mọi ngườicó thể tìm hiểu, mình có ghi tiếng Trung. Mình đã tìm hiểu khắp mọi mặt trận nhưng vẫn không hiểu rõ ý của tác giả lắm, mọi người nếu biết khi góp ý sửa chữa giúp mình nha. Cảm ơn mọi người.