Diễm và thằng bé vừa ngồi xuống ghế trong nhà hàng Long Beach, Quân đến. Thằng bé mỉm cười thật tươi khi thấy Quân. Quân mỉm cười đáp lại thằng bé.
Kéo ghế, Quân ngồi xuống. Thằng bé chuyển sang ngồi cạnh bên Quân. Quân nheo mắt hỏi.
_Con đã đói chưa?
_Con đối rồi. Con muốn ăn.
Quân xoa đầu thằng bé.
_Được rồi. Con thích ăn gì nào?
Thằng bé mở menu. Xem một lượt, nó đọc tên món ăn mà nó thích. Điệu bộ và cách chọn món ăn của nó không khác gì người lớn. Quân mỉm cười. Thấy Diễm vẫn ngồi im. Quân giục.
_Cô cũng gọi thức ăn cho mình đi. Cô không thấy là thằng bé còn nhanh nhẹn hơn cả cô à?
Diễm cáu.
_Tôi không phải là trẻ con. Tôi tự biết chọn món ăn cho mình.
Quân trừng mắt lên nhìn Diễm.
_Hình như cô không biết cô không được phép xưng tôi với chồng thì phải. Cô có cần tôi nhắc lại vị trí của cô cho cô nhớ không?
Diễm không đáp lời Quân. Cầm menu, Diễm nhìn từng hàng chữ nhỏ xíu. Cuối cùng Diễm chỉ chọn duy nhất hai món cho mình.
Quân cau mày.
_Hình như tật bỏ bữa và ăn ít của cô mãi vẫn không bỏ được? Mặc dù cô đã làm mẹ rồi cô vẫn không lớn được bao nhiêu.
Quân lập tứ gọi phục vụ bàn đến. Quân gọi một loạt thức ăn. Diễm mở to mắt nhìn Quân.
_Anh định nuôi heo hay sao mà anh gọi lắm thế?
_Giá mà cô có thể biến thành heo thì đỡ cho tôi quá.
Diễm mím chặt môi. Quân luôn bắt ép Diễm làm theo ý mình, chưa bao giờ Quân để cho Diễm tự quyết định lấy việc gì.
Dù không muốn, Quân cũng đã gọi rồi. Diễm chỉ còn cách cố ăn nốt đĩa mỳ Ý của mình. Thằng bé luôn tự ăn nên Diễm không cần phải bón cho nó.
Nhìn thức ăn dính trên mép thằng bé. Diễm lấy khăn giấy lau cho thằng bé. Diễm hỏi.
_Có ngon không con?
Thằng bé gật đầu.
_Thức ăn rất ngon nhưng so với thức ăn mẹ nấu, con vẫn thấy mẹ nấu ngon hơn.
Diễm mỉm cười.
_Con đừng nịnh mẹ. Mẹ biết thừa là con đang lấy lòng mẹ đấy thôi.
Quân quan sát hai mẹ con. Hạnh phúc làm trái tim Quân bừng sáng, làm tâm trí Quân rộn rã niềm vui. Quân không còn cảm thấy tương lai của mình u ám nữa. Quân đã có được một gia đình nhỏ cần chăm lo, cần bảo vệ.
Mặc dù Quân luôn sợ hôn nhân, luôn sợ bị ràng buộc nhưng kể từ khi gặp Diễm, Quân không còn suy nghĩ như trước nữa. Chưa lúc nào Quân lại mong mình có vợ và có con như thế này.
Diễm vẫn lười ăn như mọi khi, dù Quân có ép cũng không cải thiện được bao nhiêu.
Chờ Diễm và thằng bé từ trong nhà vệ sinh đi ra. Quân nói.
_Cô đưa con về nhà đi. Tôi có việc nên không về cùng mẹ con cô được.
Diễm tò mò hỏi.
_Công việc ở công ty lúc nào cũng nhiều như thế sao?
_Cô muốn tôi ở nhà với cô?
Diễm lúng túng đáp.
_Em…em không có ý đó. Em chỉ mong anh chú ý giữ gìn sức khỏe, mong anh đừng làm việc quá sức.
_Liệu tôi có nên tin cô đang quan tâm đến tôi không nhỉ?
Diễm bắt đầu bực mình.
_Anh không muốn nghe thì thôi. Tôi không muốn nói gì với anh nữa.
Quân cười nhạt.
_Cô nghĩ cô là người nên tức giận ở đây à? Cô nên nhớ tôi vẫn còn chưa làm gì cô sau những chuyện cô đã gây ra cho tôi.
Diễm cho thằng bé uống nước. Thằng bé cười thỏa mãn.
_Hôm nay con có một bữa ăn thật ngon.
Diễm dịu dàng nói.
_Con chào bố đi. Mẹ con mình cùng về nhà.
Thằng bé quay sang hỏi Quân.
_Bao giờ thì bố về?
_Bố sẽ xong việc sớm thôi.
_Bố mau về bố nhé. Con muốn được ăn cơm tối cùng bố.
Quân phì cười.
_Chẳng phải con vừa mới ăn cơm trưa rồi sao? Con đã nghĩ đến ăn cơm tồi rồi à?
Thằng bé ranh mãnh trả lời.
_Con chỉ nói thay cho mẹ thôi. Con sợ mẹ sẽ buồn nếu bố không về nhà ăn cơm đúng giờ.
Quân nhìn Diễm. Diễm đỏ bừng mặt vì thằng nhóc đã nói trúng tim đen của mình. Quân thấy vợ hay thẹn thùng khi bị người khác trêu đùa. Quân ngây người ra ngắm Diễm. Quân đã dự định sẽ trừng phạt Diễm vì tội Diễm dảm bỏ rơi mình nhưng đến khi sống chung, mọi ý nghĩ tàn nhẫn đó đã dần phai nhạt.
Buổi chiều Diễm lái xe đưa thằng nhóc về căn nhà cũ. Diễm muốn lấy một số thứ. Diễm đã sống trong căn hộ cho thuê này hơn bốn năm. Cái tên Wallflowers cũng là do Diễm đặt cho nó. Diễm quá trọng tình cảm nên không muốn vứt bỏ thứ gì. Dù chỉ là một căn hộ cho thuê và không được rộng rãi lắm, Diễm cũng không muốn dọn đi. Mang đồ ra xe, Diễm lái xe về biệt thự.
Căn biệt thự quá to so với gia đình Diễm. Diễm ước lượng hơn hai mươi người sống ở đây vẫn còn quá rộng, nói chi đến việc chỉ có năm người sống trong căn biệt thự này.
Diễm được Quân sắp xếp cho một phòng dành cho vẽ tranh. Diễm chuyến mấy giá vẽ và tranh của mình vào phòng đó. Thằng bé lăng xăng đi bên cạnh.
Thằng bé luôn hỏi Diễm những câu hỏi khó. Diễm phải vận dụng hết trí não mới có thể trả lời được những câu hỏi của nó. Thằng bé luôn có những suy nghĩ vượt quá lứa tuổi của nó.
Sau khi ăn cơm cùng mẹ con Diễm. Quân lái xe quay về tòa án, chỉ trong vòng một buổi chiều. Quân đã hoàn tất mọi thủ tục cần thiết. Jenny và Maraget đã bị bắt ngay sau đó. Tòa án đã quyêt định đưa vụ án này ra xét xử vào ngày mai.
Diễm vẫn không biết gì cả. Buổi tối Quân không về nhà như đã hẹn trước. Quân còn nhiều việc nên quyết định ở lại công ty. Thằng bé lo sợ Diễm buồn nên nó cố tình tìm cách nói chuyện cho Diễm khuây khỏa và không nghĩ gì nhiều đến nỗi buồn của mình nữa.
Diễm không muốn phụ tình yêu của thằng bé nên cùng thằng bé chơi đồ hàng, cùng thằng bé chơi đàn, đọc truyện. Diễm đã có rất nhiều niềm vui khi được cùng con trai làm nhiều chuyện.
Diễm vẫn phần Quân thức ăn. Mất gần buổi chiều nấu những món ăn mà Quân thích, Quân lại không về ăn tuy có hơi buồn nhưng Diễm tin rằng Quân không về được là do Quân bận việc, không phải do Quân giận mình.
Hoạt động nhiều nên thằng bé dễ dàng chìm vào giấc ngủ say. Diễm nhẹ nhàng khép cửa phòng của thằng bé.
Không thể ngủ được nên Diễm mở Laptop. Diễm bắt đầu viết sách, khi đồng hồ điểm mười một giờ đêm, Diễm ngủ gục trên bàn.
Quân định không về nhà nhưng không dằn được lòng, cuối cùng Quân lái xe về.
Quân tự trách bản thân không thể đóng vai một ông chồng vô trách nhiệm. Quân không thể đi sớm, về khuya mà không ngó ngàng gì đến mẹ con Diễm. Quân đã thua hoàn rồi. Trước kia khi còn sống một mình, Quân thường xuyên ngủ lại ở công ty, thậm chí có Loan luôn ở bên cạnh. Quân cũng ít khi muốn gặp mặt. Diễm đã khiến Quân căm hận, ghen tuông nhưng Quân không thể đối xử tàn nhẫn với Diễm. Quân vẫn quan tâm đến Diễm, vẫn làm mọi cách để Diễm và thằng bé sống bình yên và vui vẻ. Quân đã yêu Diễm phát điên rồi. Quân nghĩ dù Diếm có phản bội mình, dù Diễm có là một người phụ nữ lăng nhăng đi chăng nữa, Quân vẫn muốn có được Diễm.
Ông quản gia mở cửa cho Quân. Quân hỏi.
_Cô chủ và thằng bé đã đi ngủ rồi chứ?
_Họ đã đi ngủ cả rồi.
Quân thở dài, bước vào trong nhà. Thấy phòng ngủ vẫn còn sáng đèn. Quân biết tính Diễm hay sợ ma nên luôn luôn phải bật đèn mới đi ngủ được, chỉ khi nào biết bên cạnh người ngủ cùng, Diễm mới cho tắt đèn.
Nhìn Diễm ngủ gục trên bàn. Laptop vẫn còn mở. Quân xót xa và tự trách bản thân mình đã vô tình với Diễm. Quân đoán khi sống và phải nuôi con một mình chắc Diễm cùng hay ngủ gục trên bàn thế này. Qua thằng nhóc và bà Hoa, Quân đã nắm được cuộc sống của Diễm hơn bốn năm qua. Tuy vẫn còn ghen nhưng Quân không còn hận Diễm nữa.
Quân luôn mong một ngày nào đó sẽ được nghe Diễm nói câu “em yêu anh”. Quân mong mình không phải chờ Diễm quá lâu, nếu Quân sẽ phát điên lên vì ghen, vì luôn phải sống trong thấp thỏm lo âu. Quân ghét chờ đợi, ghét lo sợ một ngày nào đó Diễm sẽ bỏ mình ra đi. Quân cần phải nắm giữ lấy cả trái tim và cơ thể của Diễm. Chỉ có làm được như thế, Quân mới thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Quân nhẹ nhàng bế Diễm lên giường ngủ, kéo chăn đắp ngang người Diễm. Quân ngồi ngây ngắm Diễm. Nhìn khuôn mặt khả ái xinh đẹp, nhìn hàng lông mi cong vυ"t, nhìn chiếc mũi thanh túi, đôi môi hồng hé mở của Diễm. Quân đỏ bừng mặt. Trái tim Quân đập rộn rã trong l*иg ngực, Quân khao khát muốn được hôn Diễm.
Trong mơ Diễm gọi tên Quân. Quân giật mình nắm lấy tay Diễm. Quân không biết Diễm đã mơ thấy gì mà gọi tên mình như thế. Quân nhớ khi ngủ ơ căn nhà gỗ trong rừng. Diễm cũng gọi tên mình khi mơ ngủ như thế. Phải chăng Diễm luôn nhớ về mình? Quân lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo. Quân không thích tự huyễn hoặc bản thân. Quân không muốn hy vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng trong đau đớn.
Quân đọc lướt qua bài viết của Diễm. Quân thấy Diễm viết càng ngày càng hay và có chiều sâu hơn những tác phẩm lần trước. Quân nhớ lại những lần tranh cãi với Diễm về vấn đề có cho Diễm sang Mỹ lập nghiệp hay không. Cuối cùng Diễm cũng thực hiện được ước mơ của mình.
Mặc dù Quân hay coi Diễm là một đứa trẻ chưa lớn nhưng Quân phải công nhận một điều Diễm là một người phụ nữ mạnh mẽ và can trường hơn Quân tưởng tượng. Diễm đã cho Quân thấy mặc dù không nhận được sự giúp đỡ của mình, Diễm vẫn thành công và nổi tiếng.
Có một cô vợ độc lập và tài giỏi là ước muốn của nhiều người nhưng Quân không muốn Diễm độc lập quá, cũng không muốn Diễm rời xa vòng tay của mình.
Nhớ lại hành động yếu đuối và sỡ hãi của Diễm ở trong nhà căn nhà gỗ hôm nào. Quân khẽ mỉm cười, dù Diễm có cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu. Diễm vẫn cần Quân che chở và bảo vệ.
Cẩn thận lưu lại bài viết của Diễm. Quân đi tắm. Quân gặp ông quản gia ở ngoài phòng khách.
_Cậu có muốn ăn cơm không để tôi dọn?
_Tôi không cảm thấy đói. Tối nay vợ tôi và thằng bé có ăn cơm không?
_Thằng bé ăn ngon miệng, còn cô chủ vẫn ăn ít như mọi khi. Cô chủ đã phần cậu rất nhiều thức ăn do cô ấy nấu. Cậu sẽ ăn chứ?
Quân mỉm cười.
_Thôi được rồi. Chú dọn ra đi.
Bà Hoa hâm nóng lại thức ăn cho Quân. Quân nhìn mấy món thức ăn mà mình thích do Diễm nấu đang được bày trên bàn. Một niềm vui nho nhỏ đang len nhẹ trong lòng. Quân ngồi xuống ăn.
Quân thích ăn thức ăn do Diễm nấu. Từ khi nhớ ra được Diễm là ai. Quân không còn hứng thú ăn cơm ở ngoài nữa. Quân muốn về nhà cùng ăn cơm với vợ con hơn.
Ăn xong để ông quản gia và bà Hoa dọn chén bát. Quân mở cửa phòng của thằng bé. Nhìn con trai say ngủ. Quân không muốn thằng bé giật mình thức giấc nên đi thật nhẹ. Cúi xuống hôn trán thằng bé, Quân thì thầm.
_Chúc ngủ ngon, con yêu.
Quân cẩn thận chỉnh lại chăn cho thằng bé. Con gấu bông to màu trắng đang được thằng bé ôm trong tay khi đi ngủ trông thật ngộ nghĩnh. Quân luôn thích trẻ con, luôn mong muốn có con với Diễm. Bây giờ ước mơ của Quân đã thành hiện thực, Quân không còn mong muốn gì hơn nữa.
Ba giờ sáng, Diễm giật mình tỉnh giấc. Thấy Quân đang nằm bên cạnh. Diễm đỏ bừng mặt. Diễm không nhớ Quân về nhà khi nào. Diễm đoán Quân đã bế mình lên giường.
Tỉnh giấc vào giờ này sẽ khó ngủ lại. Diễm định bước xuống giường rồi tiếp tục làm việc. Quân hỏi.
_Cô định đi đâu?
Diễm giật thót.
_Em xin lỗi. Em không cố ý làm mất giấc ngủ của anh.
_Dù cô không muốn. Cô cũng đã làm tôi mất giấc ngủ rồi. Cô định làm gì để tôi có thể nhắm mắt ngủ lại?
_Em…em không biết.
_Tôi tưởng cô là một người thông minh?
Diễm cáu.
_Sao lúc nào anh cũng tìm cách để gây sự với em thế? Có phải anh thích cãi nhau với em hơn đúng không?
Quân kéo Diễm nằm xuống. Nắm chặt hai tay của Diễm. Quân gằn giọng.
_Cô phải hiểu vì sao tôi lại đối xử với cô như thế chứ? Nếu cô không bỏ rơi tôi, tôi đâu phải sống trong thù hận và ghen tuông như bây giờ?
Diễm lảng tránh ánh mắt của Quân.
_Anh…anh muốn em làm gì, anh mới tha thứ cho em?
_Một câu nói mới hay ho làm sao? Cô nghĩ rằng sau khi cô khiến tôi bị tổn thương. Cô có thể xoa dịu những nỗi đau mà cô gây ra cho tôi sao?
_Anh…anh muốn nói rằng, anh không thể tha thứ cho em?
Diễm khóc.
_Anh không tha thứ cho em cũng không sao? Em không muốn anh phải nhìn thấy một người vợ mà anh căm ghét. Anh cần gì phải khổ sở ép em ở bên cạnh anh khi anh không hề muốn tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Quân quát.
_Cô im đi. Cô không có tư cách nói những lời này với tôi. Cô nói rằng tôi không muốn có một gia đình hạnh phúc sao? Cô lầm rồi, tôi luôn yêu cô, luôn muốn cùng cô tạo dựng tương lai, tạo dựng hạnh phúc, cùng cô sinh ra những đứa con xinh xắn. Còn cô thì sao? Cô chọn cách chạy trốn còn hơn là đối mặt cùng với tôi.