Quãng đời còn lại sau này của ả, chỉ có thể mang theo yêu hận dành cho Quý Lân, mang theo nỗi sợ hãi ta, ở trong căn phòng đơn sơ này, nướng nướng cháy cháy trong đau khổ vô tận.
Ta lắc đầu, xuỳ một tiếng rồi thở dài, nói: “Ta cho rằng Quý Lân rất yêu ngươi, nhưng vì tự bảo vệ mình, hắn đâm ngươi tàn nhẫn hơn ai hết. Nhưng Linh Nhi cứ yên tâm, tỷ tỷ sẽ vì ngươi báo thù. Ta nhất định sẽ khiến cho Quý Lân sống không bằng chết.”
“Không cần! Không cần! Tỷ tỷ, đứng trước ranh giới sống chết, lòng người không thể vượt qua được thử thách là chuyện hiển nhiên. Năm đó, đổi con cho nhau ăn cũng không phải là việc hiếm thấy, ta và tỷ phu chẳng qua cũng chỉ muốn sống tiếp mà thôi. Bây giờ cũng giống như vậy, tỷ phu phải gϊếŧ ta mới có thể sống tiếp, ta không trách huynh ấy, ta không trách huynh ấy. Tỷ tỷ, tỷ cũng buông tha cho tỷ phu đi……”
Thẩm Mộ Linh khóc như lê hoa đái vũ, nhưng cho dù thế nào cũng không dập tắt được lửa hận ngút trời trong lòng ta.
Nhưng khi đó, chúng ta còn chưa đến đường cùng.
Ít nhất, chúng ta còn có rau dại.
Nhưng khi bọn họ ăn thịt ta, vẻ mặt hưởng thụ đầy thoả mãn, ngay cả cốt tuỷ của ta cũng bị bọn họ mυ"ŧ nghe thấy tiếng.
Cái này, sao ta có thể không hận cho được?
Sau khi phân phó hai người hầu bị câm chăm sóc cho Thẩm Mộ Linh, ta liền ngồi trên xe ngựa, đong đưa chân trở về phủ quận chúa.
Quý Lân đã sớm một bước đưa con ta về phủ trước, chỉ là nghe nói sắc mặt hắn tái xanh, vừa bước vào cửa đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc ta và con ta đi thăm hắn, nhìn thấy quận chúa đang túc trực bên cạnh hắn, đang vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
Thật ra, Quý Lân sinh ra với dáng vẻ như hoa như ngọc, sau khi qua tuổi 30 càng thêm anh tuấn phong độ.
Cũng khó trách quận chúa yêu hắn như vậy.
Từ trên người quận chúa, ta dường như thấy được bản thân mình của trước kia —
Cái kia thích đào rau dại Thẩm Ngữ Hoài.
Ta bước lại gần quận chúa, kéo kéo vạt áo của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Mẫu thân, con có lời muốn nói với ngài.”
“Có chuyện gì vậy Hoa Nhi —”
Quận chúa nhéo nhéo khuôn mặt ta, hơi cúi người xuống kề sát người vào mặt ta, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.
Ta nhìn thoáng qua Quý Lân, xác nhận trong thời gian ngắn hắn sẽ không tỉnh lại, sau đó giơ tay đuổi hai nha hoàn hầu hạ đi, mở miệng nói: “Thật ra, ta là thể tử nguyên phối của Quý Lân. 11 năm trước, Lâm Thành mất mùa, Quý Lân và muội muội của ta gϊếŧ chết ta nấu thành đồ ăn.”
“Hắn có thể sinh con là do khi đó, hắn ăn chúng ta vào bụng, chúng ta cần mượn bụng của hắn để sống lại. Đến nỗi vì sao hắn sinh hạ long phượng thai…… Bởi vì Kỳ Nhi, là đứa con trong bụng mà kiếp trước ta không thể sinh ta.”