Chương 1

Chương 1

Từ năm Văn Án sáu tuổi đến nay, cô vẫn luôn có thói quen kẹp chăn đi ngủ.

Cho đến một ngày Văn Tranh ngủ chung với cô, thấy Văn An lại kẹp chăn, hắn nghiêm khắc giáo dục cô.

Sau đó cô vẫn luôn không nhịn được trộm kẹp chăn, Văn An giống như bị nghiện vậy, căn bản không thể bỏ được.

Bỗng một ngày, nửa đêm Văn An rời giường đi WC thì bắt gặp ba ba đang làʍ t̠ìиɦ với mẹ.

Bọn họ nghĩ cô ngủ rồi nên không e dè nữa, làm luôn trong phòng khách, đèn cũng bật lên.

Đó là lần đầu tiên Văn An thấy thứ bên trong qυầи ɭóŧ của ba, nó vừa đen vừa nhiều lông, ở giữa còn mọc ra một thứ giống như côn sắt, không giống với cô.

“A!”

Ôn Nhã kêu da^ʍ, bướm của mẹ cô cũng mọc đầy lông, giờ phút này nó đang bị dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào, nước da^ʍ chảy ra dính ướt lông.

“A Tranh, đυ. em!”

Văn Tranh nâng mông Ôn Nhã lên, rút dương ra sau đó nhắm ngay miệng bướm còn chưa khép lại hung cắm vào rồi điên cuồng khuấy đảo.

“Ưm a a!”

Ôn Nhã thống khổ kêu to, nhịp thở gần như bị đâm vỡ, bụng nhỏ kịch liệt run rẩy, sướиɠ đến mức miệng chảy nước miếng.

Văn Tranh rút dươиɠ ѵậŧ ra, Ôn Nhã lập tức đứng không vững, ngã xuống thảm giãy giụa giống cá chết, ánh mắt mê lê giống như mới chơi đồ.

Không đợi Ôn Nhã hòa hoãn lại, Văn Tranh đã bế mẹ cô lên giống như ôm con nít xi tiểu, hắn để Ôn Nhã đối mặt với mình, cắm dươиɠ ѵậŧ vào rồi điên cuồng đυ..

“A a a…Ha…”

Tần suất cắm rút quá nhanh, giọng Ôn Nhã vỡ nát như pha lê.

Cánh tay Ôn Nhã treo lên cổ Văn Tranh, thi thoảng lại hôn hắn một cái.

Văn Tranh ngậm lấy lưỡi vợ, đầy lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh khoang miệng Ôn Nhã, trên mặt nhu tình như nước, bên dưới lại hoàn toàn tương phản, hận không thể cắm xuyên Ôn Nhã.

Không biết đã cắm đến nơi nào, thế mà Ôn Nhã lại triều xuy, một luồng chất lỏng trong suốt phun ra giống như đi tiểu vậy.

Khóe miệng Văn Tranh nhếch lên, bắt đầu gia tốc công kích nơi đó, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bị mình đυ..

“Tiểu Nhã, em thật đẹp.”

Văn Tranh vén tóc ướt trên mặt vợ lên rồi khen.

Giọng nói của hắn rất quyến rũ, không hồn hậu như người trung niên, cũng không trẻ con, có thể khiến phụ nữ cao trào.

Quả nhiên Ôn Nhã bị kí©h thí©ɧ đến mức ngưỡng cổ, không ngừng kêu da^ʍ.

Lúc thì cầu hắn chậm một chút, lúc lại muốn Văn Tranh sâu, sau đó lại liếʍ lỗ tai hắn, ngọt ngào gọi tiểu tâm can.

Hình như Văn An biết bọn họ đang làm lại, lại giống như không biết.

Cô không thể nói ra tên của hành vi này, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác muốn kẹp chăn dâng lên.

Hơn nữa, cảm giác này còn mãnh liệt hơn bao giờ hết, may mắn là người cô nhỏ, lại tránh ở đằng sau quầy rượu nên mới không bị phát hiện.