Nhìn thấy Omega rời đi như chạy trốn, Viên Tiêu vốn không quá để ý.
Nhưng đương lúc anh cúi xuống nhìn chỗ kí tên trên hợp đồng thì thấy hai chữ Thang Viên, anh theo bản năng nhìn về phía người kia gọi một câu, không để cậu rời đi.
Bởi vì Viên Tiêu hoài nghi Omega này có khả năng là Thang Viên anh muốn tìm, nhất thời quá kích động, không khống chế được lực trên tay nên Viên Tiêu đã kéo người ta vào lòng.
Cúi đầu nhìn Omega nho nhỏ bởi vì mình vừa mới quá sức nên bị đâm đau hơi nhíu mày, Viên Tiêu ngượng ngùng kéo người trong lòng ra.
Sau đó nói với Thang Viên: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn làm đau cậu, thật sự là bởi vì sau khi nhìn đến tên của cậu, tôi quá kích động, tôi có một người bạn, cậu ấy và cậu có cùng tên, cho nên tôi muốn hỏi một chút, cậu có phải người mà tôi muốn tìm hay không?”
Viên Tiêu bởi vì quá kích động, nên tim tức tố của mình thoát ra ngoài cũng không hay biết, vừa xin lỗi Omega, vừa muốn chứng thực Omega này rốt cuộc có phải Thang Viên mình muốn tìm kiếm hay không.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn Omega thêm lần nữa, anh lại phát hiện sắc mặt Omega càng thêm ửng hồng.
Viên Tiêu lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Thang Viên ngửi thấy hương tuyết tùng mát lạnh trên người Viên Tiêu gần trong gang tấc, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Lại nghe được giọng Alpha nam từ tính lại dễ nghe hỏi cậu làm sao vậy, hai mắt Thang Viên hơi mở ra, nỗ lực nhận rõ người nửa ôm mình là ai, lúc thấy rõ ràng người đàn ông cao lớn thành thục trước mắt này chính là Viên Tiêu cậu vẫn luôn nỗ lực muốn đến gần, cậu bĩu môi tủi thân:
“Tôi nóng quá, thật là khó chịu, thuốc ức chế sao lại hết tác dụng nhanh như thế?” Theo lời Thang Viên oán giận, một luồng hương gạo nếp càng thêm đậm đặc ngọt ngào lại toả ra không khí.
Viên Tiêu mới đột nhiên hiểu được. Đây là dấu hiệu Omega phát tình.
Một tháng trước Thang Viên thành niên, mà Omega sau khi thành niên không lâu sau sẽ nghênh đón kì phát tình đầu tiên. Nhưng từ lúc Viên Tiêu còn nhỏ nói muốn bảo vệ cậu, cậu đã thích Viên Tiêu, cho nên cậu vẫn luôn ở nỗ lực tìm kiếm Viên Tiêu.
Từ khi kì phát tình đến, Thang Viên vẫn luôn dùng thuốc ức chế. Nhưng bác sĩ nói, thuốc ức chế không phải là biện pháp lâu dài, số lần sử dụng tăng lên thì hiệu lực sẽ giảm dần.
Thang Viên trở về thành phố A hai tháng vẫn luôn ở một mình trong phòng cho thuê viết văn, không ra cửa, tuy rằng vẫn đang trong kì phát tình, nhưng bởi vì không chịu quấy nhiễu từ bên ngoài nên dựa vào thuốc ức chế Thang Viên có thể tự vượt qua. Nhưng hôm nay, cậu bởi vì muốn đích thân ký hợp đồng với công ty xuất bản nên không thể không mạo hiểm đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa, tin tức tố của Thang Viên vẫn khá ổn định, cậu cũng cho rằng hôm nay sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng khi cậu bước vào sảnh lớn công ty, cậu cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, tin tức tố hơi không chịu khống chế mà phiêu đãng.
Lúc nãy cậu ở phòng một mình nghỉ ngơi một hồi, đã cảm thấy tốt hơn không ít, nhưng Viên Tiêu vừa đi vào, cậu lại bắt đầu nóng lên, rồi Viên Tiêu phóng thích một lượng lớn tin tức tố, càng trực tiếp khơi dậy kì phát tình của cậu.
Thang Viên còn lại một chút tỉnh táo bỗng ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn người đàn ông mình thích từ khi còn nhỏ, lại ngửi thấy tin tức tố dễ ngửi, Thang Viên nghĩ cậu muốn giao cho người đàn ông này lần đầu tiên của mình. Dù cho anh không nhớ rõ, dù cho anh nhìn thấy hai chữ Thang Viên vẫn chỉ xem cậu như bạn bè mà đối đãi, Thang Viên vẫn muốn giao lần đầu tiên cho Viên Tiêu, giao cho người đàn ông cậu trộm thích mười hai năm.
Thang Viên vươn đôi tay mềm như bông, vuốt ve sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi rất thích tin tức tố của anh, anh có thể làm Alpha của tôi không?”
Nhìn người trước mắt quá dụ hoặc nhân tâm, lại nghe đến thanh âm câu hồn người kia, Viên Tiêu bị tin tức tố ngọt ngào vây xung quanh, hô hấp cũng dần dần trở nên không xong.
Nhưng lời Omega nói lại làm Viên Tiêu ngộ nhận vì cậu phát tình, yêu cầu cấp bách tin tức tố Alpha tới áp chế nên mới có thể nói muốn anh trở thành Alpha của cậu.
Tuy rằng nhìn gương mặt của Omega này, Viên Tiêu càng ngày càng cảm thấy cậu chính Thang Viên khi còn nhỏ đã ở bên anh, nhưng anh cũng không thể dưới tình huống chưa xác định rõ ràng đã làm ra chuyện quá mức.
Viên Tiêu ôm lấy Thang Viên, để cậu nhìn thấy mặt của mình, nghiêm túc hỏi: “Cậu lặp lại lần nữa tên của tôi, sau đó nói cho tôi biết cậu có nhận thức một người tên Viên Tiêu không, anh ta có phải người khi còn nhỏ đã cùng cậu chơi bóng cao su không?”
Thang Viên bị nhiệt độ của kì phát tình tước đoạt lý trí, hiện tại chỉ cảm thấy Viên Tiêu vẫn luôn không cho cậu thoải mái thực đáng ghét.
Cậu oan oan ức ức nói với anh: “Tôi tên là Thang Viên, họ Thang tên Viên, trước nay không thay đổi, tôi nhận thức Viên Tiêu, tôi ghét nhất anh ta, nói sẽ bảo vệ tôi, vậy mà chưa từng một lần xuất hiện ở thời điểm tôi cần, tôi ghét, ghét anh ta nhất huhuhu….”
Nghe được lời nói thương tâm cùng tiếng khóc của Thang Viên, tâm tình Viên Tiêu trở nên vô cùng phức tạp. Thật may mắn, may mắn anh hôm nay không xin nghỉ thành công, ở công ty lại tìm được Tiểu Thang Viên. Anh đau lòng, đau lòng mỗi lần Thang Viên cần, anh lại không thể trình diện, Tiểu Thang Viên một mình gánh vác đau khổ làm anh đau lòng muốn chết.
Xác định người trong lòng chính là Tiểu Thang Viên anh muốn tìm, cảm thụ thân thể mềm như bông không ngừng tăng nhiệt, Viên Tiêu không có thời gian tự hỏi Thang Viên chán ghét anh như vậy liệu có phải sẽ không muốn anh giúp đỡ vượt qua kì phát tình hay không, việc cấp bách hiện nay là mang Thang Viên tới một nơi an toàn để vượt qua kì phát tình này.
Tuy rằng trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, nhưng bên ngoài còn có không ít Alpha đang làm việc, nếu để họ ngửi thấy được tin tức tố của Thang Viên cũng không phải một việc hay ho gì.
Viên Tiêu bế Thang Viên lên, dùng âu phục bao lại đầu và nửa người trên Omega, bằng tốc độ nhanh nhất bước về phía thang máy, thuận tay còn ném bản hợp đồng Thang Viên vừa mới kí cho trưởng phòng Trương đúng lúc từ văn phòng đi ra.
Viên Tiêu mang Thang Viên vào gara, lên chiếc xe Tiểu Lý đã chuẩn bị cho anh từ trước, hướng tới khách sạn gần nhất.
~Hết chương 8~