Điện thoại kết nối, chuông reo hai tiếng đã có người nhận.
Thanh âm dịu dàng của Viên Tiêu từ trong ống nghe truyền ra: “Alo, Thang Viên, làm sao vậy, hiện tại anh ở…”
Dưới tình huống như vậy mà nghe được giọng nói Viên Tiêu, kiên cường mấy ngày nay của Thang Viên cuối cùng cũng sụp đổ, cậu nhút nhát mà nhỏ giọng cắt ngang lời Viên Tiêu:
“Viên Tiêu, em rất khó chịu, anh có thể trở về xem em không?”
Tiếng khóc nỗ lực lực đè nén xuống vẫn truyền tới m tai đối phương, Viên Tiêu nghe thấy Thang Viên nói khó chịu, giọng nói lập tức trở nên bối rối, hỏi cậu:
“Thang Viên, em làm sao thế, hiện tại em ở nhà à? Đừng sợ, đừng khóc, anh sắp về đến nhà rồi.”
Cúp điện thoại, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt Thang Viên.
Thang Viên khó chịu nằm trên giường, trong lòng còn nghĩ: “Viên Tiêu sao có thể sắp về đến nhà chứ, chính mình mang phiền toái đến cho anh rồi.”
Hai mươi phút sau, Viên Tiêu vội vàng mở cửa nhà, xông lên lầu hai, Nắm Tuyết Nhỏ bị anh đột nhiên xuất hiện doạ sợ, sủa gâu gâu theo Viên Tiêu chạy lên lầu.
Viên Tiêu mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Thang Viên co thành một cục nho nhỏ trên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, khuôn mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt mới hiện ra trước mặt anh.
Viên Tiêu thật cẩn thận kéo Thang Viên còn đang hôn mê vào lòng, lúc này mới phát hiện thân nhiệt của cậu nóng đến dọa người.
Nhanh chóng từ trên giá áo với được chiếc áo lông vũ dày, sau khi bọc Thang Viên đến kín mít, Viên Tiêu bế cậu lên chuẩn bị đến bệnh viện.
Thang Viên bị đánh thức, nhưng bởi vì lông mi bị nước mắt tẩm ướt, thực gian nan mới mở được mắt ra, lúc này nhìn thấy Viên Tiêu thật sự xuất hiện ở trước mắt, mà mình lại đang nằm trong lòng anh.
Thang Viên đỏ mắt, tránh thoát mà vươn tay lên bấu lấy cổ Viên Tiêu, nỗ lực vùi mặt vào cổ anh, muốn tham lam hấp thụ tin tức tố.
Mà Viên Tiêu hiện tại cực kỳ lo lắng, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng ngủ, bởi vì không chú ý dưới chân nên không cẩn thận dẫm phải một chân của Nắm Tuyết Nhỏ.
Thấy trên người Thang Viên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng của anh, còn không thành thật mà duỗi cánh tay ra ngoài, Viên Tiêu vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể khuyên cậu ngoan một chút:
“Thang Viên ngoan, trước để im tay trong quần áo, em sốt rồi, bây giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Thang Viên bởi vì phát sốt, hiện tại lại ngửi thấy tin tức tố của Viên Tiêu nên cậu trở nên càng thêm ý loạn tình mê, bướng bỉnh làm loạn, nằm trong ngực anh không ngừng hừ hừ.
Thế nhưng còn may, khoảng cách đến gara không quá xa, Viên Tiêu nhanh chóng đặt cậu lên ghế sau, chuẩn bị tới phía trước lái xe.
Nhưng Thang Viên vẫn không muốn buông anh ra, ôm chặt cổ anh không buông, dưới tình thế cấp bách, Viên Tiêu đành phải dùng sức hôn lên môi cậu, đến khi cậu không còn sức lực, xụi lơ trên ghế mới ngăn được phản kháng của cậu.
Viên Tiêu lái xe bằng tốc độ cao nhanh chóng mang Thang Viên tới bệnh viện, sau đó vào khám cấp cứu.
Đến khi Thang Viên tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nhìn thấy Thang Viên mở mắt, Viên Tiêu bước nhanh đến bên người cậu, nhẹ nhàng hỏi:
“Thang Viên, cảm thấy thế nào rồi? Có khát không? Có muốn uống nước hay không?”
Thang Viên từ từ tỉnh táo lại, giọng nói nghẹn ngào hô một tiếng “Viên Tiêu”.
Rồi đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cậu phát sốt được Viên Tiêu đưa tới bệnh viện, vội vàng hoảng loạn che bụng, sợ hãi nói:
“Con, con của em, con của chúng ta không sao chứ?”
Viên Tiêu trấn an Thang Viên, ấn nhẹ thân hình muốn ngồi dậy của cậu lên giường rồi mới nói:
“Con không có vấn đề gì, may là chúng ta đến bệnh viện kịp thời, nếu không cả em và con đều sẽ nguy hiểm.”
Lúc này Thang Viên mới an tâm, thở ra một hơi, nằm im trên giường.
Nhưng Thang Viên lại nhận ra Viên Tiêu đã biết chuyện có bé con, cậu thật cẩn thận nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi:
“Viên Tiêu, anh, anh biết chuyện về bé con rồi à?”
Từ lúc bắt đầu, biểu cảm của anh rất lạnh nhạt, tuy anh nói chuyện với Thang Viên vẫn dịu dàng, động tác cũng cẩn thận, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được, Thang Viên tức giận.
Tại sao lại tức giận? Bởi vì mình không nói với anh chuyện mang thai? Hay là bởi vì cậu không bảo vệ bé con cẩn thận?
Thang Viên nhút nhát sợ sệt nhìn Viên Tiêu, muốn nói chút gì đó.
Viên Tiêu lại đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu: “Tại sao không nói chuyện mang thai cho anh biết?”
Phản ứng vừa rồi của Thang Viên cho thấy cậu biết mình mang thai, thế mà sau khi biết mình mang thai, điều đầu tiên cậu làm lại không phải thông báo cho Alpha của mình.
Hơn nữa cũng chưa từng nói với Viên Tiêu mấy ngày nay cậu một mình ở nhà khó chịu biết bao nhiêu, mỗi lần gọi điện thoại chỉ nói với anh những chuyện nhẹ nhàng thú vị, dù cho thân thể không thoải mái cũng không đề cập tới một chút nào.
Nếu không phải Viên Tiêu lo lắng, hoàn thành công việc trước một ngày rồi gấp gáp trở về, Thang Viên cùng bé con đều gặp phải nguy hiểm.
Thang Viên bị Viên Tiêu doạ sợ, lắp bắp không biết giải thích như thế nào: “Em em, em không phải cố ý không nói cho anh, em…..”
Nhìn Thang Viên gấp gáp đến đỏ cả mắt như thỏ con, Viên Tiêu cuối cùng vẫn không đành lòng hung dữ với cậu, kéo người vào trong lòng, sau khi ngửi được hương vị quen thuộc, mới có chút tủi thân oán giận Thang Viên:
“Sao em không thể càng thêm ỷ lại vào anh chứ? Anh là Alpha của em mà.”
Bác sĩ nói cho anh biết, Omega mang thai sẽ vô cùng ỷ lại tin tức tố của Alpha nhà mình, không có tin tức tố Alpha bảo vệ, Omega sẽ dễ dàng sinh bệnh, cảm xúc cũng dễ không ổn định, điều này đối với chính Omega cũng như đứa bé đều sẽ tạo thành nguy hại.
Mà Alpha phóng xuất ra tin tức tố cũng có tác dụng tốt để trấn an cảm xúc của Omega.
Thang Viên duỗi tay xoa lưng Viên Tiêu, được tin tức tố của anh vây quanh, cậu mới dần dần hoà hoãn cảm xúc, giải thích với anh:
“Em, vốn dĩ, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, em cũng không muốn quấy rầy đến công việc của anh, em cho rằng mình có thể kiên trì chờ anh trở về, em……”
Thang Viên càng nói càng tủi thân, ôm Viên Tiêu nhỏ giọng nức nở.
Chờ Thang Viên khóc xong, Viên Tiêu mới nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt, nói:
“Đồ ngốc, công việc sao có thể quan trọng bằng em, về sau không cho lấy loại chuyện này ra nói giỡn, anh là Alpha của em, em phải ỷ lại anh không lý do, tin tưởng anh.”
Thang Viên lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, mới lại tươi cười nhìn Viên Tiêu.
Thang Viên cùng bé con đều không có nguy hiển, ở bệnh viện đến buổi chiều, Thang Viên năn nỉ Viên Tiêu dẫn mình về nhà.
“Mùi trong bệnh viện làm em không thoải mái, Viên Tiêu, em muốn về nhà, còn chẳng có ai cho Nắm Tuyết Nhỏ ăn cơm, đã không sao hết rồi mà, Viên Tiêu, chúng ta về nhà đi.”
Viên Tiêu muốn trừng phạt Thang Viên bởi vì tự kiên cường thiếu chút nữa làm ra chuyện sai, không để ý đến cậu, kiên trì ở bệnh viện tới buổi tối, chờ bác sĩ lại đây kiểm tra thân thể xác định hoàn toàn không có vấn đề, lại nghe bác sĩ nói rất nhiều về những điều cần chú ý khi Omega mang thai, sau đó mới mang Thang Viên trở về nhà.
Xe chạy đến gara, Viên Tiêu xuống xe chạy qua bên ghế phụ, ôm Thang Viên lên, còn nhẹ nhàng che chở bụng của cậu.
Thang Viên nằm trong lòng Viên Tiêu, thẹn thùng: “Em, em đã không có việc gì, có thể tự mình đi.”
Viên Tiêu lại nhướng mày, nhìn Tiểu Thang Viên trong lòng, trả lời:
“Không được, bé con của anh nói muốn xem daddy của bé được ba ôm, cho nên anh phải thỏa mãn yêu cầu của bé con.”
~Hết chương 37~