Lúc đầu, Thang Viên cho rằng mấy ngày trước ăn uống không đúng quy luật dẫn tới bụng không thoải mái.
Sợ Viên Tiêu lo lắng, lúc gọi video nói chuyện phiếm cậu cũng không nói với anh.
Nhưng Viên Tiêu vẫn nhìn ra mấy ngày nay sắc mặt Thang Viên không tốt lắm, dặn dò cậu ăn cơm đầy đủ, không nên gấp gáp mở hố mới, nghỉ ngơi một thời gian rồi xem xét tiếp, đừng để bản thân quá mệt mỏi.
Vào ban đêm, Lưu Ly tới nhà, hấp tấp vào cửa, ngựa quen đường cũ mà rót cho mình một chén nước, ùng ục ùng ục uống xong mới nhìn về phía Thang Viên hỏi:
“Chị dâu nhỏ, anh họ gọi tôi đến xem cậu như đòi mạng, cậu làm sao thế, không có việc gì chứ?”
Trưa nay Thang Viên nấu một nồi cháo gạo kê, miễn cưỡng ăn được một bát, hơn nữa ăn xong cũng không nôn, khí sắc cũng khôi phục một chút, hiện tại nhìn qua ngoại trừ gầy hơn thì cũng không đáng ngại.
Lúc này Lưu Ly mới bình tĩnh lại, bắt đầu oán giận:
“Haizz, này không phải vẫn tốt sao, chỉ là hơi gầy, Omega vốn đã gầy nhỏ, gầy một chút vẫn bình thường mà, anh họ cũng thật là, vì biết anh ấy lo lắng nên tôi còn bỏ lỡ cuộc hẹn thả chim bồ câu với người ta, chạy tới xem cậu đây này.”
Thang Viên kinh ngạc nhìn Lưu Ly: “Hẹn hò á? Không phải cậu thích Trương Duẫn Phi à? Sao lại đi hẹn hò với người khác?”
Lưu Ly gãi gãi mái tóc quăn sắp dài ngang vai của mình, cau mày bất mãn:
“Tôi không thích hắn nữa đâu, hắn chính là tên đàn ông lớn tuổi đầu gỗ, cho dù tôi ám chỉ hay minh bạch thì hắn đều làm như không để ý, tôi không bao giờ lì lợm la liếʍ theo đuổi hắn nữa.”
Lại nghĩ tới tuần trước khi cậu ta hẹn hò cùng người khác, ngẫu nhiên đυ.ng phải Trương Duẫn Phi, khuôn mặt nghiêm túc kia nháy mắt biến đen sì, Lưu Ly vênh váo tự đắc nói tiếp:
“Hiện tại tôi thường xuyên cùng các bé O hẹn hò, mỗi ngày một người, tôi làm hắn tức chết, tôi cũng không tin, tôi không tìm được người khiến tôi càng thích hơn?”
Thang Viên khẽ cười một tiếng, cũng không chọc phá biểu cảm đắc chí kia của Lưu Ly rồi giục cậu ta đi làm việc của mình.
Lưu Ly xác định Thang Viên thật sự không có vấn đề gì, sau khi dặn cậu có việc tìm thì cậu ta hỗ trợ thì rời đi.
Mà đêm nay đúng thật cứ yên bình trôi qua, Thang Viên ôm áo sơ mi dính tin tức tố của Viên Tiêu bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thang Viên vừa mới ra khỏi phòng ngủ, đã bị Nắm Tuyết Nhỏ thúc giục cho nó ăn cơm chó.
Thang Viên ngồi xổm xuống, mở hộp cơm, ngửi thấy mùi, cậu lại bắt đầu buồn nôn.
Nắm Tuyết Nhỏ lo lắng chạy theo cậu vào phòng vệ sinh, nhìn Thang Viên ghé vào bồn rửa tay không ngừng nôn khan, nó ở bên cạnh lo lắng sủa gâu gâu.
Nôn xong, Thang Viên mới lấy lại hô hấp rồi trấn an Nắm Tuyết Nhỏ, sau khi chịu đựng mùi hương để lấy thức ăn cho nó thì cậu quyết định đến bệnh viện kiểm tra.
Hiện tại đã là mùa đông, bên ngoài nhiệt độ rất thấp, Thang Viên lại sợ lạnh cho nên tròng lên người một chiếc áo khoác lông vũ thật dày.
Nhìn dáng người mập mạp trong gương, Thang Viên âm thầm cười nhạo chính mình ăn mặc giống như người mang thai.
Bởi vì nghĩ đến mang thai, Thang Viên hơi thẹn thùng đỏ mặt, nhưng bỗng nhiên phản ứng lại, mấy ngày nay thân thể không khoẻ, sao lại có chút giống mang thai nhỉ.
Tâm tình vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên trở nên kích động, hiện tại Thang Viên vội vàng muốn chạy tới bệnh viện, sau đó sẽ biết được sự thật có giống như cậu phỏng đoán hay không.
Mang thai!
Bác sĩ kiên nhẫn lặp lại với Thang Viên còn đang ngơ ngác: “Tiên sinh, ngài mang thai.”
Lúc này Thang Viên mới từ vui mừng bất ngờ phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc nghe bác sĩ giảng giải tình huống:
“Thai được hơn một tháng, cho nên phản ứng nôn nghén hiện tại là bình thường, trong khoảng thời gian này chú ý ăn uống, an tâm dưỡng thai, một thời gian sau phản ứng sẽ dần giảm đi, đừng quá sợ hãi.”
Thang Viên ngây thơ mờ mịt nương theo lời bác sĩ gật gật đầu, trên mặt nhịn không được mà dần lộ ra tươi cười.
Bác sĩ nhìn bộ dáng Thang Viên đơn thuần lại dễ lừa, quan tâm hỏi một câu:
“Người yêu của cậu đâu? Sao anh ta không đưa cậu tới, Omega trong thời kỳ mang thai thực sự yếu ớt, không có tin tức tố Alpha nhà mình trấn an, phản ứng nôn nghén còn lớn hơn, cho nên lần sau, nhớ dặn Alpha của cậu cùng tới làm kiểm tra.”
Thang Viên ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi bác sĩ thật nhiều vấn đề khi mang thai phải chú ý, mới hạnh phúc đầy mặt ra khỏi phòng khám.
Đứng ở hành lang bệnh viện, Thang Viên mới nhớ tới phải gọi cho Viên Tiêu, nói cho anh nghe tin tức này.
Nhưng lúc Thang Viên vừa mới lấy di động ra muốn nhấn gọi, cậu đột nhiên cảm thấy không khoẻ, vội chạy phòng vệ sinh bên cạnh ôm bồn rửa tay nôn ra.
Nhưng bởi vì từ buổi sáng đến bây giờ Thang Viên vẫn chưa ăn gì, cho nên nôn ra toàn là nước chua.
Chờ tình hình hoà hoãn lại, Thang Viên mới đứng lên, chuẩn bị về nhà.
Về đến nhà, Thang Viên xem Nắm Tuyết Nhỏ như một cái lò sưởi tự nhiên mà kéo vào trong l*иg ngực, cậu cũng tận lực để nó cách bụng một khoảng cách nhất định.
Thang Viên cầm di động ngồi trên sô pha một lúc lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho Viên Tiêu.
Bởi vì nếu biết cậu mang thai Viên Tiêu hẳn là sẽ gấp gáp từ nước ngoài trở về.
Dù sao Omega trong thời kỳ mang thai không thể tách khỏi Alpha quá lâu.
Nhưng trước khi đi Viên Tiêu đã từng nói với cậu, hạng mục lần này của bọn họ rất quan trọng, liên quan đến tiền lãi rất lớn của công ty xuất bản trong một năm tới. Cho nên Thang Viên rất sợ sau khi nói cho Viên Tiêu biết cậu mang thai, sẽ quấy rầy đến công việc của anh.
Tuy rằng không có Viên Tiêu làm bạn, thân thể cậu sẽ rất không thoải mái, nhưng tưởng tượng đến khả năng Viên Tiêu hoàn thành công tác trở về với mình, Thang Viên cũng thực sự vui vẻ, cho nên cậu dự định nỗ lực kiên trì một chút, chờ Viên Tiêu đi công tác trở về, cho anh một niềm vui bất ngờ.
“Không biết Viên Tiêu có thích đứa nhỏ này hay không?” Nội tâm Thang Viên trộm thầm nghĩ.
Ban đêm, khi Viên Tiêu cùng Thang Viên gọi video nói chuyện phiếm, trên mặt cậu vẫn luôn treo tươi cười, còn nói với anh rất nhiều chuyện thú vị phát sinh gần đây.
Tuy rằng sắc mặt cậu thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, hơn nữa Lưu Ly đã đến xem qua, còn nói cho anh biết cậu không có việc gì, nhưng Viên Tiêu vẫn lo lắng có phải Thang Viên sinh bệnh lại không nói cho anh hay không.
Cùng Thang Viên nói chuyện phiếm cho tới khi cậu bắt đầu ngáp, Viên Tiêu nói chúc nói ngủ ngon, dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt, sau đó tiếp tục tập trung vào công việc, dùng tốc độ nhanh hơn xử lý văn kiện.
Nhưng mà theo như lời bác sĩ nói, Omega vào thời kì mang thai rất yếu ớt, cực kì cần cần tin tức tố Alpha trấn an.
Không có Alpha làm bạn bên người, trạng thái cảm xúc và thân thể Omega đều sẽ từ từ kém đi.
Kế tiếp mấy ngày, tình trạng thân thể của Thang Viên kém dần, nhưng cậu tận lực làm tin tức tố của mình bảo trì cân bằng, mỗi ngày đều phải ôm quần áo Viên Tiêu ngủ, có đôi khi còn trực tiếp mặc lên người mình.
Cứ như vậy, buổi chiều ba ngày sau, Thang Viên ngủ trưa tỉnh lại, cảm giác được làn da mình nóng lên.
Tuy chăn bông khá dày nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Thang Viên bị thiêu đến ý thức có chút mơ hồ, nhưng cậu biết rõ mình phát sốt, theo bản năng hấp thụ hương vị thuộc về Viên Tiêu vấn vương trên quần áo mình ôm trong lòng, nhưng tất thảy đều không thể giảm bớt du͙© vọиɠ của cậu.
Thang Viên nỗ lực vươn một bàn tay với lấy di động đặt trên tủ đầu giường, trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ nhấn một cuộc gọi.
~Hết chương 36~