- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Muốn Ăn Bánh Trôi Không?
- Chương 27
Muốn Ăn Bánh Trôi Không?
Chương 27
“Căn cứ vào những số liệu trước mắt và phân tích, tôi cho rằng một quý tới, sự phát triển của tiểu thuyết tình cảm vẫn nên được xem trọng, có thể đặt nó đầu tiên trong phương án tuyên truyền, mục đích là hấp dẫn chú ý của người đọc. Mặt khác, các loại văn như lịch sử và huyền nghi, tốt nhất vẫn nên có một chuyên đề cụ thể, bởi vì loại tiểu thuyết này cũng đang trên đà mở rộng, tuy rằng trước mắt chưa chiếm được vị trí trọng yếu, nhưng cũng có xu thế phát triển…”
Trước khi tan tầm, Viên Tiêu đến văn phòng trưởng phòng Trương báo cáo kết luận và tóm tắt lại những ý chính đối với kế hoạch tuyên truyền lần này.
Trưởng phòng Trương gật đầu, giúp Viên Tiêu chỉ ra hai chỗ số liệu sai lầm mà chỉ có nhân viên lâu năm làm việc ở công ty có kinh nghiệm mới phát hiện ra rồi vừa lòng tiếp nhận báo cáo của Viên Tiêu.
Trưởng phòng Trương tên là Trương Duẫn Phi, là một Alpha nam hai mươi tám tuổi, diện mạo cũng không phải quá hoàn hảo, nhưng hành vi cử chỉ, quần áo trang phục đều mang khí chất thành thục có mị lực, hơn nữa năng lực nghiệp vụ lại xuất sắc, so sánh với các trưởng phòng khác, hắn đã xem như tuổi trẻ tài cao.
Nghĩ vậy, Viên Tiêu lại bắt đầu có chút tò mò chuyện tình cảm nảy sinh giữa tên em họ với người đàn ông khôn khéo có năng lực này, cho nên lúc Trương Duẫn Phi cúi đầu xem báo cáo, anh nhịn không được hỏi một câu:
“Trưởng phòng, ngài hiện tại là biên tập của Lưu Ly à?”
Trương Duẫn Phi ngẩng đầu nhìn Viên Tiêu, không đáp mà hỏi ngược lại: “Làm sao, cậu biết cậu ta? Thảo nào tên nhóc kia hôm nay có thời gian rảnh chạy tới đây khóc lóc, thì ra là tìm cậu.”
Giọng điệu của Trương Duẫn Phi khi nói những lời này như kiểu phụ huynh phàn nàn về đứa nhỏ không hiểu chuyện, điều này làm Viên Tiêu càng thêm không hiểu chuyện tình cảm giữa hai người là như thế nào.
Mấy cô gái ngoài kia đều nói Lưu Ly đang theo đuổi trưởng phòng Trương, nhưng Viên Tiêu lại cảm thấy Trương Duẫn Phi đối với Lưu Ly càng như là đang chăm sóc một đứa nhỏ, ừ thì dù sao, Lưu Li kém Trương Duẫn Phi chín tuổi, Trương Duẫn Phi xem cậu ta như đứa nhỏ cũng là điều dễ hiểu.
Chẳng lẽ là hắn cưng chiều Lưu Ly như trẻ con, mới làm Lưu Ly tâm tình rục rịch?
Viên Tiêu nghĩ như vậy, nhưng nhúng tay vào vấn đề của người khác cũng là điều không nên, vì vậy trả lời qua loa:
“Ừm, đúng vậy, cậu ta là em họ của tôi, nghe nói ngài là biên tập của cậu ta nên mới tò mò một chút, ngài đã là trưởng phòng sao còn tự mình quản lý một tác giả?”
Sau khi nghe Viên Tiêu nói quan hệ của mình và Lưu Ly thì Trương Duẫn Phi sửng sốt một chút, nhưng thực mau đã phản ứng lại, đẩy báo cáo đến trước mặt Viên Tiêu, thở dài nói với anh:
“Ai, nói ra thì rất dài, mấy năm trước Lưu Ly ký hợp đồng với công ty thì tôi cũng mới là một biên tập, thế nhưng lúc ấy nào biết đã gặp phải một yêu tinh khó chơi như thế, haiz.”
Nhìn thấy Trương Duẫn Phi còn phiền não hơn nhưng cũng không có ý định nói tiếp, trong lòng Viên Tiêu có chút thông cảm với đường tình gian nan của Lưu Ly, anh cầm lấy báo cáo, chào Trương Duẫn Phi một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.
Chờ anh trở lại vị trí công tác thì cũng vừa tới giờ tan tầm, Viên Tiêu thu dọn văn kiện, xuống gara lấy xe, sau đó về nhà.
Viên Tiêu về đến nhà, lại phát hiện Thang Viên cũng không có ở nhà, gọi điện thoại cho cậu, mới biết Thang Viên cùng Lưu Ly hẹn đi ra ngoài.
Thang Viên: “Alo, Viên Tiêu, anh tan tầm rồi à, hiện tại em và Lưu Ly đang ở quán cà phê, anh sắp về đến nhà thì nói với em một tiếng, em lập tức trở……”
Thang Viên còn chưa nói xong đã bị Lưu Ly đoạt di động, cậu ta nói với đầu dây bên kia:
“Viên Tiêu, tên đàn ông cặn bã lạnh lùng vô tình, chỉ biết lợi dụng em, hừ, em nói cho anh biết, vợ nhỏ của anh bị em bắt đi rồi, anh đừng mong gặp lại lần nào nữa.”
Nói xong, Lưu Ly cúp điện thoại, sau khi trả điện thoại cho Thang Viên, tiếp tục vì chuyện tình cảm bi đát của mình mà thương tâm khổ sở.
Từ chiều bị Lưu Ly gọi ra tâm sự đến giờ, Thang Viên vẫn luôn nghe Lưu Ly kể lại tình sử mấy năm thầm thương trộm nhớ hèn mọn của mình.
Thang Viên vừa gửi địa chỉ quán cà phê cho Viên Tiêu, vừa hồi tưởng lại những gì Lưu Ly nói.
Mất năm trước Lưu Ly đã bắt đầu viết văn, Trương Duẫn Phi là biên tập đầu tiên phụ trách cậu ta và cũng là duy nhất.
Lưu Ly rất nhát gan, lại vô cùng hứng thú với tiểu thuyết huyền nghi khủng bố, cho nên cậu ta muốn thông qua viết tiểu thuyết khủng bố để nâng cao lòng can đảm của mình, dựa theo cách cậu ta nói nói chính là vật cực tất phản*.
(*物极必反 : vật cực tất phản: ý nói sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Lúc mới bắt đầu viết, cậu ta thường xuyên ở một mình trong thư phòng, ngồi trên ghế sô pha, mỗi lần viết xong một chương là lại dọa bản thân chết khϊếp, dây cũng là lý do vì sao cậu ta thường xuyên nộp bản thảo trễ.
Nhưng bởi vì Lưu Ly dựa vào quan hệ với Viên Giang Minh tiến vào công ty này cho nên không có ai dám nói cậu ta không được thế này không được thế kia, hoặc là khuyên cậu ta từ bỏ viết tiểu thuyết.
Mà Trương Duẫn Phi là biên tập phụ trách cậu ta, vẫn luôn phụ trách cậu ta đến cùng, từ độc giả đến tinh thần, mỗi ngày tìm cậu ta nói chuyện phiếm, cùng bàn với cậu ta về tình tiết và nội dung của tiểu thuyết, đôi khi nói một chút chuyện lông gà vỏ tỏi giúp cậu ta thả lỏng tinh thần.
Có đôi khi Lưu Ly nửa đêm gõ chữ quá sợ hãi, cậu ta gọi cho Trương Duẫn Phi, hắn bị đánh thức cũng không tức giận, ngược lại sẽ an ủi cậu ta, dạy cậu ta làm sao áp đảo tình tiết và bình tĩnh viết nốt câu chuyện.
Nhà Lưu Ly có tiền, cậu ta không cần phải hoàn toàn dựa vào viết văn nuôi sống chính mình, chuyện này lúc đầu xuất phát từ hứng khởi nhất thời của Lưu Ly, nhưng trong quá trình ấy lại xuất hiện một người dịu dàng như thế tới trợ giúp.
Hứng khởi nhất thời dần biến thành rung động, Lưu Ly thực sự yêu người đàn ông lớn tuổi này.
Nói Trương Duẫn Phi là đàn ông lớn tuổi, cũng không phải bởi vì tuổi của hắn lớn, mà là lúc Lưu Ly bắt đầu biểu đạt chút tình cảm của mình, Trương Duẫn Phi lại đột nhiên bắt đầu xem cậu ta như đứa nhỏ, lời nói, hành động của hắn đều cho thấy hắn xem tâm tư của Lưu Ly đối với mình chỉ như vãn bối với tiền bối.
Lưu Ly cảm thấy Trương Duẫn Phi có lẽ đã phát hiện ra cái gì đó nên mới dùng phương thức này từ chối tình cảm của cậu ta.
Du͙© vọиɠ muốn thổ lộ với hắn của Lưu Ly cũng dần phai nhạt, mãi cho đến hiện tại, tuy rằng Lưu Ly không có việc gì vẫn nguyện ý dán lên người Trương Duẫn Phi nhưng cũng không dám hỏi thái độ thật sự của đối phương đối với mình là như thế nào.
Lưu Ly xem Thang Viên là bạn tốt, mới vừa nhận thức không bao lâu đã nói hết những chuyện này cho cậu nghe, Thang Viên đồng tình với đường tình trắc trở của Lưu Ly, đồng thời lại nghĩ đến tình cảm của cậu với Viên Tiêu chẳng phải cũng như vậy hay sao, yêu thầm người ta lại không dám thổ lộ mình thích bởi vì sợ hãi mối quan hệ nhất thời ổn định sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
“Rì rì rì”, di động đột nhiên phát ra tiếng chấn động, Thang Viên mở tin nhắn của Viên Tiêu, nhìn thấy nội dung, Thang Viên lại nhịn không được hơi cong miệng nở nụ cười, trong lòng nghĩ đến, có lẽ cậu sắp có dũng khí nói cho Viên Tiêu biết “Em thích anh”.
Tin nhắn của Viên Tiêu: “Dù Lưu Ly là em họ của anh, nhưng dù sao cậu ta cũng là Alpha, một mình em ở bên một Alpha khác ăn cơm, không sợ anh sẽ ghen à? Anh ở ngoài cửa chờ em, nhanh ra đi.”
~Hết chương 27~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Muốn Ăn Bánh Trôi Không?
- Chương 27