Chương 17

Hơn hai giờ sau, Thang Viên rốt cuộc bù đắp số chương hai ngày bị thiếu, còn tặng kèm một phiên ngoại bọn họ vẫn luôn muốn xem.

Chờ Thang Viên đăng bài, thực mau, mấy fan trung thành đã nhào vào bình luận.

Bé O gợi cảm đang online: Đại đại cuối cùng đã đổi mới, ngài làm nô gia chờ quá vất vả!

Thích ăn kẹo sữa: Đại đại giỏi quá, một lần cày được nhiều như vậy. Oa! Bé sữa O sao lại có thể đáng yêu như vậy, nếu tôi là Alpha, tôi cũng nhịn không được muốn quất( tên một loại thực vật) em ấy khóc.

Trụ sắt yêu đọc văn: Lầu trên nói rất đúng, tôi chính là Alpha, tôi cảm thấy chồng vẫn quá thủ hạ lưu tình với tiểu thụ, một ngày ba lần làm sao đủ, một lần ba ngày mới đúng.

Không thể ngừng sinh khỉ con: Cả nhà trước tiên đừng quay xe, mau vào xem phiên ngoại, trời ơi, mở khoá play mới, tiểu thụ lớn bụng, thế mà chồng còn dám play trói tay, má ơi ~ đừng kí©h thí©ɧ như thế.

……

Thang Viên mỗi lần xem mọi người bình luận đều sẽ mặt đỏ tai hồng, bởi vì cậu cảm thấy mình viết ra mấy thứ này đã đủ cảm thấy thẹn, các bạn đọc lại có thể đem chúng ra khu bình luận, hơn nữa có người thậm chí so với cậu lái xe còn mãnh liệt hơn.

Thang Viên “cạch” một tiếng khép máy tính lại, nhìn những người này có thể tự tiêu khiển, không dự định trả lời bình luận, hơn nữa, hiện tại Thang Viên có một vấn đề khó khăn hơn cần giải quyết.

Đóng cửa thư phòng, Thang Viên chậm rãi về tới phòng ngủ, cậu liếc mắt lên giường, phát hiện Viên Tiêu đang bàn chuyện công việc với người khác qua điện thoại, nội tâm thoáng buông xuống một ít.

Viên Tiêu thấy Thang Viên tiến vào, ý bảo cậu nghỉ ngơi, rồi đi vào thư phòng tiếp tục mở họp.

Thang Viên phỏng đoán, Viên Tiêu khả năng sau khi từ thư phòng đi ra vẫn luôn phải xử lý công tác, không rảnh xem tiểu thuyết của cậu.

Cảm thấy mình may mắn tránh được một kiếp, Thang Viên tạm thời yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy áo ngủ đi phòng tắm tắm rửa.

Chờ Thang Viên tắm rửa xong, Viên Tiêu cũng gọi điện thoại xong, anh đẩy cửa phòng, vừa vặn gặp phải Thang Viên từ phòng tắm đi ra.

Thang Viên vừa mới tắm xong, cả người còn mang hơi nóng, làn da vốn trắng nõn hiện tại lộ ra màu hồng phấn, áo ngủ rộng thùng thình quá mức căn bản không che được xương quai xanh tinh xảo.

Cảnh tượng hương diễm như thế làm Viên Tiêu không thể không nhớ tới hình ảnh diễm lệ trong tiểu thuyết cậu viết, không, hẳn là còn diễm lệ hơn.

“Làm sao để chồng dừng tạo khỉ con” là tác phẩm gần đây nhất của cậu, cho nên tổng cộng cũng chỉ mới viết không đến hai vạn chữ, nhưng gần hai vạn chữ này, hai nhân vật dưới ngòi bút của Thang Viên đã tiến triển thần tốc, kết hôn, lên giường, bum ba la bum, tạo khỉ con, ừm… Cũng chính là sinh con, từ ngữ mang tính tư mật như vậy mà Viên Tiêu lại hiểu lầm tiểu thuyết của Thang Viên thành loại tác phẩm văn học phổ cập khoa học.

Viên Tiêu dùng thời gian không đến một giờ xem hết nội dung cuốn tiểu thuyết này, thậm chí còn cày xong hai chương mới cùng một phiên ngoại quá mức kí©h thí©ɧ thần kinh kia.

Sau đó dư lại thời gian hơn một giờ, Viên Tiêu vượt qua trong trạng thái phát ngốc và tự hỏi, anh quá kinh ngạc với nội dung mà cậu viết, đối với việc Omega của mình là một tác giả viết truyện người lớn anh cũng chưa kịp có phản ứng quá lớn, mà là tự hỏi, Thang Viên viết ra chúng là dựa vào đâu, cậu học được những kinh nghiệm giường chiếu ấy từ đâu?

Bởi vì điểm nghi vấn này, Viên Tiêu một mình ở phòng ngủ rất lâu không phát ra âm thanh, mãi đến khi trợ lý Tiểu Lý gọi điện thoại tới, hỏi về công tác, anh mới nhận cuộc gọi, thoát khỏi trầm mặc.

Nhưng Viên Tiêu khẳng định người đàn ông đầu tiên của Thang Viên là anh, cho nên trước đó cậu nhất định không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà cậu lại có thể viết ra không ít phương thức play cùng tư thế mà Viên Tiêu không biết, vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là, Thang Viên một mình xem phim cấm.

Tưởng tượng đến Tiểu Thang Viên ngây thơ một mình trốn trong phòng trộm xem phim 18+, còn muốn học tập nội hàm sâu sắc bên trong, Viên Tiêu cảm thấy máu tươi đang nhắm đầu anh xông lên.

Quá kí©h thí©ɧ, cái này so với tiểu thuyết Thang Viên viết còn kí©h thí©ɧ hơn.

~Hết chương 17~