Chương 59: Nội Quy Trường Học (4)

Địch Lệ Bái Nhĩ mua một số thứ nhưng không kịp sắp xếp, tạm thời để ở ký túc xá, cùng mọi người quay lại tòa nhà giảng dạy, chuẩn bị cho buổi học chiều.

Có lẽ do lời của Địch Lệ Bái Nhĩ, lúc này mọi người nhìn vào không gian hình bát giác rỗng ở giữa tòa nhà giảng dạy, cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Văn Nghi, chỗ kia sao lại trống vậy, học sinh đó chuyển trường rồi à?”

Khi trở lại lớp học, hầu hết các bạn trong lớp đã ngồi xuống, người học bài, người làm bài tập, Cố Sở nhìn vào một chỗ để trống từ sáng đến giờ, tò mò hỏi cô gái ngồi phía trước.

“Ồ, cậu nói đến Lệnh Phương à, bạn ấy hình như bị bệnh xin nghỉ.”

Văn Nghi nhìn theo hướng Cố Sở chỉ, “Cũng đúng, bạn thân cùng phòng vi phạm quy định bị buộc chuyển trường, chắc chắn không thoải mái.”

Thông tin này khá nhiều, Từ Mẫn không khỏi phấn khích.

“Chuyển trường!”

Dường như nhận ra giọng mình quá lớn, Từ Mẫn thu lại vẻ mặt, hạ giọng hỏi.

“Học sinh đó vi phạm quy định gì?”

“Không rõ, trường học không bao giờ thông báo những điều này.”

Cô gái lắc đầu, “Haizz, dù sao chúng ta học hành nghiêm túc, kiên nhẫn vượt qua năm cuối cùng, những chuyện này không liên quan đến chúng ta. Hơn nữa các cậu chỉ là học sinh trao đổi, ở đây có bảy ngày, khi trở về trường của mình, sẽ không bị những quy định nghiêm ngặt như vậy quản lý nữa.”

Đối với hầu hết học sinh, những truyền thuyết trong trường chỉ là truyền thuyết, họ một lòng học hành, từ trước đến nay không vi phạm những nội quy kia, tất nhiên sẽ không quan tâm đến những học sinh vi phạm quy định bị buộc chuyển trường.

“Cậu nói Lệnh Phương, có phải ở phòng 406 không?”

Cố Sở nhớ đến khi họ vừa đến ký túc xá, cửa phòng bên cạnh mở ra nhìn họ, sau đó hoảng hốt đóng cửa lại.

“Đúng vậy, Cố Sở, sao cậu đoán được?”

Văn Nghi có chút ngạc nhiên, “Đúng rồi, quên hỏi, trường sắp xếp hai người ở phòng nào thế. Trước giờ giới nghiêm, bọn mình có thể qua lại thăm nhau.”

Điều này có chút khó xử, Từ Mẫn không tiện mở miệng, không thể nói thẳng mình ở phòng ký túc xá có lời đồn ma quái được, Cố Sở thì không có gánh nặng này.

“407, có lẽ trường không có phòng ký túc xá dư nào khác.”

Nói rồi, Cố Sở lộ vẻ mặt khổ sở.

“Không biết 407 có giống như trong truyền thuyết, trong phòng có ma không nhờ.”

Ban đầu nghe đến phòng 407, biểu cảm của Văn Nghi có chút kinh hãi, nhưng thấy vẻ mặt của Cố Sở, cô nàng lại có chút lo lắng.

“Không đâu, không đâu, Cố Sở, cậu yên tâm, đó chỉ là truyền thuyết thôi. Trên đời này làm gì có ma, hơn nữa cậu đẹp trai như vậy, dù có ma, chị ma cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc thôi.”

Khuôn mặt tròn của Văn Nghi đỏ bừng, biểu cảm rất nghiêm túc.

Từ Mẫn: …

Được rồi, chỉ có cô ta là chú hề, cũng là bạn cùng bàn, cũng là học sinh trao đổi ở phòng 407, bản thân bình thường không chỉ không có nhân quyền, bây giờ ngay cả ma quyền cũng không có.

Văn Nghi không chú ý đến vẻ mặt không biểu cảm của Từ Mẫn, cô bé nhanh chóng bị Cố Sở chọc cười lần nữa, hứa sẽ tìm hiểu thêm về phòng 407 từ các bạn khác.

So với những độc giả không có gốc rễ như họ, rõ ràng những người đã học ở trường này nhiều năm, có nguồn tin rộng hơn.

Để tìm hiểu thông tin, Cố Sở không ngại mất mặt.

……

“Tụi nhỏ thời nay đều mệt mỏi như vậy sao, còn có tự học buổi tối.”

Khi ăn tối ở căng tin, Lâm Phong không khỏi phàn nàn.

Anh ta học hành không có nhiều thứ như vậy, sáng 7 giờ đi học, chiều 5 giờ tan học, có trường học yêu cầu học sinh học thêm vào sáng thứ bảy, thời gian còn lại do phụ huynh tự sắp xếp.

Nhưng trường Trung học Hội Hợp thì khác, vì là trường nội trú, mỗi ngày yêu cầu học sinh tự học buổi tối đến 9 giờ.

“Theo tình hình này, làm sao chúng ta có thể đến phòng tự học 408 lúc 8 giờ tối để tự học 3 giờ theo quy định của trường được?”

Lâm Phong không có khẩu vị, thức ăn trước mặt trở thành đồ chơi, bị đũa chọc nát.

“Tự học đều phải ở lớp học của mình, tìm lý do trốn ra ngoài? Điều này có phải cũng vi phạm quy định thứ 3 của trường Hội Hợp là đi trễ về sớm không?”

Lời phàn nàn này cũng nói lên tâm trạng của hầu hết mọi người.

“Những điều này không phải là vấn đề anh nên lo lắng nhất bây giờ.”

Cố Sở đã ăn xong bữa tối, cô dọn dẹp khay ăn, đứng dậy.

“Đã làm xong bài tập chưa? Nội quy định thứ 6 của trường, tuân thủ kỷ luật lớp học, hoàn thành bài tập đúng hạn!”

Lời này như sét đánh ngang tai, đúng rồi, nội quy ngu ngốc của trường còn có điều này nữa.

Hôm nay có bài tập gì? Hình như có mười mấy tờ đề, mấy quyển bài tập phải không? Nhiều môn học như vậy, thầy cô nào cũng đều không nương tay khi giao bài tập.

Lâm Phong và những người khác lo lắng đến mức gãi đầu bứt tai, đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, ai còn nhớ những nội dung đã học ở cấp 3.

“Không sao, lát nữa đi chép bài là được.”

Địch Lệ Bái Nhĩ tỏ ra tự tin, cô nàng đã sớm làm quen với vài học bá trong lớp, có lẽ đây chính là sức hút của mỹ nữ, sau đó liếc nhìn Trương Hoa, nếu đối phương chịu cầu xin, cô ấy cũng có thể hào phóng chia sẻ đáp án cho chị ta.

“Nhắc nhở một chút, trong gợi ý đã nói, cấm gian lận, tôi không rõ chép bài có tính là gian lận hay không, nhưng khuyên mọi người đừng thử.”

Nói xong, Cố Sở chuẩn bị rời đi.

Nụ cười của Địch Lệ Bái Nhĩ tắt ngấm, Lâm Phong và những người khác kêu than càng lớn hơn.

Đây chắc chắn là câu chuyện biếи ŧɦái nhất mà họ từng trải qua, không có cái thứ hai!