Trên đường đến khoa thực tập, nữ y tá đã tóm tắt lịch sử của bệnh viện. Cùng với một số áp phích tuyên truyền dọc theo hành lang của bệnh viện, mọi người đã có một cái nhìn tổng quan về bệnh viện này.
Bệnh viện Từ thiện Tổng hợp Tây Giao, một bệnh viện tư nhân bán công ích được thành lập bởi tập đoàn dược phẩm lớn nhất địa phương và một tổ chức từ thiện. Bệnh nhân ở đây chủ yếu là những hộ gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn. Ngoài việc được bảo hiểm y tế chi trả, bệnh viện còn giảm một phần chi phí.
Ngoài ra, Bệnh viện Tây Giao còn hợp tác với một số tổ chức cứu trợ phụ nữ và trẻ em, miễn phí thực hiện các ca phá thai hoặc sinh nở cho những phụ nữ bị bạo hành. Bệnh viện còn có một tổ chức phúc lợi trẻ em chuyên chăm sóc những đứa bé không có người nhận nuôi và điều trị miễn phí cho những em mắc bệnh bẩm sinh.
Tóm lại, Bệnh viện Tây Giao giống như một tổ chức từ thiện, được đánh giá cao tại địa phương.
Nhờ vào sự hậu thuẫn tài chính mạnh mẽ của tập đoàn dược phẩm, lương và phụ cấp của nhân viên y tế ở đây cao hơn nhiều so với các bệnh viện công lập. Bệnh viện Tây Giao còn có một quy định nghiêm ngặt là không có ca đêm. Ngoại trừ một số ít nhân viên y tế theo dõi bệnh nhân nội trú, các nhân viên khác không cần phải làm việc theo ca, đây là một phúc lợi hiếm có đối với nhân viên y tế.
Vì vậy, khi nhắc đến đơn vị của mình, nữ y tá cũng không tiếc lời khen ngợi.
“Trịnh Ba, anh đi khoa Chấn thương chỉnh hình. Trần Hữu Chí, Cố Sở, hai người đi khoa Phụ sản. Mao Thập Thất, Trần Kiến Quân, các anh đi khoa Nhi.”
Ba người được phân vào phòng điều dưỡng đã tách ra giữa chừng. Thế giới này có thể sử dụng điện thoại di động bình thường, tám người đã lập một nhóm WeChat riêng tư, chuẩn bị gặp lại nhau sau khi tìm hiểu tình hình ở các khoa của mình.
Năm người họ cũng được phân vào ba khoa khác nhau.
Cố Sở đã nhìn thấy sơ đồ phân bố của bệnh viện trong sảnh chờ. Bệnh viện Tây Giao trước đây là một trung tâm nội thất xây dựng không được ưa chuộng. Vì lượng khách ít, nó đã được tập đoàn dược phẩm mua lại và cải tạo thành bệnh viện. Tòa nhà chính là một tòa nhà cao tầng, không giống như các bệnh viện thông thường, tách biệt giữa trung tâm khám bệnh và khu nội trú.
Tầng 1 đến tầng 3 là khu khám bệnh và một số khoa hình ảnh, phòng thí nghiệm. Tầng 4 là phòng phẫu thuật. Tầng 5 đến tầng 16 là khu nội trú và văn phòng của nhân viên y tế. Vì xung quanh có một khu đất trống làm bãi đậu xe, nên tầng hầm của bệnh viện chỉ có nhà xác.
Nhà ăn của bệnh viện là một tòa nhà nhỏ được xây dựng thêm ở phía bên phải của tòa nhà chính, tách biệt với bệnh viện.
Khoa Nhi có phòng khám ở tầng 1, từ tầng 5 đến tầng 9 là khu nội trú của khoa Nhi. Khoa Phụ sản cũng có phòng khám ở tầng 1, từ tầng 11 đến tầng 14 là khu nội trú của khoa Phụ sản.
Dựa trên sự phân bố của các phòng bệnh, có thể thấy rằng bệnh viện Tây Giao tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, nhất là trẻ em và phụ nữ, điều này cũng liên quan nhiều đến tính chất từ thiện của bệnh viện.
“Tôi là đàn ông sao có thể đi khoa Phụ sản được.”
Trần Hữu Chí nhảy ra, mặt đầy vẻ ghét bỏ. Khoa đó không phải là nơi khám bệnh bẩn thỉu cho phụ nữ sao, thật kinh tởm.
“Anh không phải là bác sĩ sao?”
Nữ y tá lườm một cái, rồi nhìn vào hồ sơ của Trần Hữu Chí.
Tuổi thực của Trần Hữu Chí đã 46, để phù hợp với bối cảnh câu chuyện, hồ sơ ghi gã 28 tuổi, học liên thông thạc sĩ và tiến sĩ. Nữ y tá nhìn gã ta vài lần, cảm thấy người đàn ông này trông không được ổn định.
“Làm sao anh ta qua được vòng phỏng vấn vậy, là bác sĩ mà còn kén chọn.”
Bà ta trợn mắt, chỉ là một bác sĩ thực tập thôi, y tá kỳ cựu như bà không sợ gã, “Thời gian thực tập phải luân chuyển, nếu anh không muốn đi khoa Phụ sản, thì về sớm đi.”
Trần Hữu Chí đỏ mặt, là một người đã vượt qua ba thế giới câu chuyện một cách suôn sẻ, gã cũng Cố Sởt năng lực và thủ đoạn. Tự cho mình là người được chọn, gã không thể chịu được thái độ khinh miệt này, ngay lập tức muốn tát người phụ nữ này một cái.
Nhưng trong lòng gã ta vẫn có chút e ngại, sợ rằng không thể trở thành bác sĩ thực tập sẽ chạm vào điều cấm kỵ nào đó, chỉ có thể nhìn nữ y tá một cách độc ác, rồi im lặng nhượng bộ.
“Được rồi, lát nữa đi báo cáo ở các khoa của mình, sẽ có người dẫn mấy người đi nhận thẻ ăn và đồng phục. Trong bệnh viện có quy định gì, sẽ có người nói rõ với các anh sau.”
Sau khi chỉ định địa điểm báo cáo của các khoa khác nhau, nữ y tá rời đi.
“Chị ơi, em đi báo cáo trước nhé!”
Mao Thập Thất cười tươi, vẫy vẫy tay nhỏ với Cố Sở, rồi quay người, khi đi, cái b.í.m tóc nhỏ phía sau lưng cứ đung đưa, nhảy nhót đáng yêu.
“Hai người quen nhau à?”
Trần Hữu Chí hạ mình nói chuyện với Cố Sở.
Độc giả rất nhiều, xác suất gặp độc giả quen biết nhau trong một nhiệm vụ rất thấp. Hầu hết thời gian, những độc giả này vừa là đối tác, vừa là đối thủ cạnh tranh.
Dù sao thì những người đã tham gia vài câu chuyện đều biết sự tồn tại của “tà vật”. Phần thưởng đặc biệt này thuộc về độc giả có đóng góp cao nhất trong nhiệm vụ, ai cũng muốn, nên phải đề phòng người khác nhận được.
Vì vậy, trong câu chuyện, bạn bè rất ít, nhiều hơn là kẻ thù sẵn sàng đâm bạn một nhát khi hợp tác.
Ánh mắt của Trần Hữu Chí Cố Sởt e ngại, nếu Cố Sở và Mao Thập Thất thực sự thân thiết, chẳng phải có nghĩa là khi câu chuyện vừa bắt đầu, tình hình còn chưa rõ ràng, đã có một thế lực liên kết rồi sao.
Nhưng dù e ngại, Trần Hữu Chí cũng không thực sự coi trọng Cố Sở và Mao Thập Thất. Trong mắt gã, hai người này có lẽ đều có vấn đề về tâm lý.
Một người phụ nữ, cạo đầu trọc, ăn mặc như đàn ông. Một người đàn ông, nuôi một cái b.í.m tóc nhỏ, còn thắt dây buộc tóc đủ màu sắc, không nam không nữ, đây không phải là bệnh tâm thần thì là gì?
Nếu con gái con trai gã như vậy thì đã bị đánh chết từ lâu rồi, để khỏi mất mặt.
“Mới quen.”
Cố Sở lắc đầu, cô cũng không biết tại sao Mao Thập Thất lại tỏ ra thân thiết ngay từ lần đầu gặp mặt.
“Hừ.”
Trần Hữu Chí không tin, nghi ngờ trong lòng càng sâu.