Lý tưởng rất đầy đủ, hiện thực lại tàn khốc.
Hai người mờ mịt đi đi dạo quanh công viên giải trí một vòng, thế nhưng cứ đi tới đi lui như vậy, lại trở về điểm ban đầu.
Ngay khi phát hiện sự thật xấu hổ này, Lâm Ngộ Kiến có chút ngại ngùng. Anh gãi gãi đầu, hỏi:
“Cậu thích chơi cái gì thế?”
“Tớ chơi gì cũng được, cậu thích chơi cái gì?”
“Tớ gì cũng được.”
…Vừa rồi, hai người chính là bởi vì cái chơi gì cũng được này, cho nên dạo qua dạo lại một vòng, cứ nói nhìn đi về phía trước xem thử xem có gì, cuối cùng lại đi hết cả một công viên trò chơi.
Như vậy không được, Lý Khả Tâm cắn cắn môi.
“Nếu không, nếu không thì chúng ta chơi trò kia đi.”
Nhìn theo vị trí mà ngón tay Lý Khả Tâm chỉ, Lâm Ngộ Kiến nhìn thấy tàu lượn siêu tốc ba vòng xoáy cao ngất như trên mây. Chỗ đó cách nơi hai người đứng không xa cũng không gần, nhưng là như vậy, Lâm Ngộ Kiến vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thét chói tai khủng bố từ bầu trời rơi xuống.
Lâm Ngộ Kiến trầm mặc,
Nói thật, anh có chút sợ độ cao, cũng có chút không muốn chơi những trò chơi mạo hiểm như vậy, chỉ là lúc nãy anh đã nói chơi gì cũng được.
Huống hồ nói mình sợ hãi trước mặt con gái, thật sự cũng không quá thích hợp…..
Nhìn bộ dáng tràn đầy chờ mong trên gương mặt kia cùng biểu tình nóng lòng muốn thử của Lý Khả Tâm, Lâm Ngộ Kiến gắng gượng làm ra bộ dáng hoàn toàn không có gánh nặng gì.
“Được, vậy chơi cái này đi.”
Lúc thắt dây an toàn, Lâm Ngộ Kiến vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh và tỉnh táo như cũ. Anh không ngừng âm thầm ám chỉ cho mình trong lòng:
Không sao, không có việc gì, không phải chỉ là tàu lượn siêu tốc thôi sao, một lát sẽ xong ngay.
“Oaaa, cảm giác thật kí©h thí©ɧ!”
Khi hàng rào bảo vệ bằng kim loại dần được kéo ra, đôi mắt của Lý Khả Tâm cũng bắt đầu sáng rực lên vì phấn khích.
Lý Khả Tâm quay đầu muốn nói chuyện với Lâm Ngộ Kiến, lúc này cô mới phát hiện ra gương mặt của Lâm Ngộ Kiến có chút trắng bệch, môi cũng đang mím chặt lại.
Cô cảm thấy có chút không thích hợp:
“Lâm Ngộ Kiến, cậu không sao chứ?”
Lâm Ngộ Kiến lắc lắc đầu, cười,
“Không có việc gì.”
Lời còn chưa nói xong, tàu lượn siêu tốc đã chậm rãi di chuyển. Lâm Ngộ Kiến vội vàng tựa lưng vào ghế ngồi, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Hiện tại Lý Khả Tâm đã hoàn toàn xác định, Lâm Ngộ Kiến thật sự rất sợ hãi. Cô có chút lo lắng, há miệng định dò hỏi, chỉ là bây giờ tàu đã chạy, hình như nói cái gì cũng không dùng được.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Ngộ Kiến, áy náy trong lòng Lý Khả Tâm càng lúc càng lớn.
Khi tàu lượn siêu tốc kết thúc được năm phút, chuyện thứ nhất Lâm Ngộ Kiến làm sau khi bước xuống là chạy tới chỗ thùng rác mà nôn ra thì loại áy náy này cũng đạt đến đỉnh điểm.
Lý Khả Tâm vô cùng khó chịu, trái tim giống như chiếc khăn bị người ta vò nát vào nhau vậy.
“Lâm Ngộ Kiến, thật xin lỗi.”
Lý Khả Tâm cầm chai nước mà nhân viên công tác đưa tới, đưa qua cho Lâm Ngộ Kiến, một tay không ngừng vỗ vỗ sau lưng Lâm Ngộ Kiến.
“Ọe –”
Lâm Ngộ Kiến xua xua tay, đầu cũng không dám dịch ra khỏi thùng rác. Lý Khả Tâm càng áy náy, cô khổ sở muốn khóc, miệng cũng đã mếu thành hình tam giác rồi.
“Sao lại như thế này?!”
Thật trùng hợp, Thiệu Vân Sơ không biết từ chỗ nào nhảy ra. Vừa mới thoát khỏi Lý Vi Vi và Lại Văn Tĩnh, cô ta đã đi tìm Lý Khả Tâm và Lâm Ngộ Kiến, tình cờ nghe thấy có người đang nôn khan, nhất thời tò mò liếc mắt nhìn một cái liền thấy vẻ mặt như mây đen của Lý Khả Tâm.
Từ tầm mắt thấy Lý Khả Tâm, cô ta cũng tự nhiên mà tìm được Lâm Ngộ Kiến.
Lâm Ngộ Kiến vẫn không ngẩng đầu, chỉ tượng trưng khoát khoát tay áo mấy cái. Chỉ là vẫn luôn nôn không dừng được, nhìn bộ dáng trông có vẻ rất khó chịu.
“Hay là đến bệnh viện đi?”
Lâm Ngộ Kiến vẫn xua xua tay, sau đó lại tiếp tục nôn.
Thiệu Vân Sơ nhìn dáng vẻ này của Lâm Ngộ Kiến, lại nhìn Lý Khả Tâm đứng ở một bên, nghe tiếng hét khủng bố trên đỉnh đầu, ngay lập tức liền hiểu.
Nhíu chặt mày, thái độ của Thiệu Vân Sơ cũng không khách khí.
“Lý Khả Tâm, cậu không biết Lâm Ngộ Kiến sợ độ cao sao? Không hỏi thăm rõ ràng đã tùy tiện dẫn người ta đi chơi trò chơi nguy hiểm như vậy sao? Cậu nhìn cậu ấy bây giờ đi, đã nôn thành bộ dạng gì rồi.”
“Thật xin lỗi.”
Nước mắt đã bắt đầu đảo quanh nơi hốc mắt, Lý Khả Tâm thật sự rất khó chịu, thấy Lâm Ngộ Kiến nôn đến chết đi sống lại như vậy, cô càng cảm thấy vấn đề đều là ở mình.
“Thực xin lỗi, tớ thật sự không biết.”
Thiệu Vân Sơ nhìn cô gái đã sắp khóc, trong tâm cũng có chút không đành lòng. Đều là con gái, chút tâm tư nhỏ này Lý Khả Tâm sao cô có thể không biết?
Hai người đều là tình địch, tuy nói là dựa vào bản lĩnh, nhưng trong tình yêu, tất cả mọi người đều là người nhát gan, cô ta cũng không nắm chắc hoàn toàn.
Có địch ý với Lý Khả Tâm cũng là chuyện bình thường, giống như Lý Khả Tâm đối với cô vậy, nếu không cũng sẽ không tìm hai cô bạn trực tiếp kéo cô ta đi,
Nhưng nhìn thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của Lý Khả Tâm, Thiệu Vân Sơ cũng mềm lòng.
Cô há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói phía sau:
“Trời ơi, bé ngoan à cậu làm sao vậy?! Sao lại khóc?”
Lý Vi Vi mở to hai mắt nhìn, quay đầu lại nhìn Thiệu Vân Sơ không nói gì, sau đó lại nhìn sang Lý Khả Tâm mắt ngập nước, thật khiến cho người khác đau lòng.
Đồng thời Lại Văn Tĩnh cũng thấy được Lâm Ngộ Kiến đang nôn ở đằng sau:
“Lớp trưởng Lâm, sao cậu lại như thế này?”
“Tớ không có việc gì,” Lý Khả Tâm lắc lắc đầu, xua tay với Lý Vi Vi, “Lâm Ngộ Kiến không ngồi được tàu lượn siêu tốc, tớ lại không biết, cậu ấy bây giờ vẫn còn đang nôn.”
“Chuyện này có bao lớn chứ, nôn xong là không sao rồi, ngược lại là cậu, làm sao lại khóc?”
Lý Vi Vi một chút cũng không lo lắng cho Lâm Ngộ Kiến, cô ấy cứ liên tiếp hỏi Lý Khả Tâm sao lại thế này.
Thiệu Vân Sơ xem đến vui vẻ, ‘phụt’ một tiếng bật cười. Âm thanh này bị Lý Vi Vi nghe thấy, lập tức liền như hung thần ác sát quay đầu lại:
“Này, có phải là cậu chọc Tiểu Tâm Tâm khóc hay không?”
“Cậu ấy khóc thì liên quan gì đến tôi?”
Nhìn dáng vẻ này của hai thùng dầu hỏa có vẻ như là sắp nổ rồi, tuy rằng Tráng Tráng là một tên to con có chút ngốc nghếch nhưng cũng không muốn dính vào tranh chấp của con gái, chỉ là Lại Văn Tĩnh ở phía sau lén giơ một chân ra đạp cậu qua đó.
“Ờm thì, nếu không chúng ta đưa Lâm Ngộ Kiến đến phòng y tế trước đi? Tớ thấy bộ dạng của cậu ấy có vẻ rất nghiêm trọng….”
Lý Khả Tâm vội vàng nhìn qua, Thiệu Vân Sơ cũng nhận thấy bộ dáng nôn mửa của Lâm Ngộ Kiến rất không bình thường, vì vậy kìm nén lửa giận trong lòng, tán đồng nói:
“Được, chúng ta đến phòng y tế kiểm tra xem.”
Hết chương 8.