Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mười Tám Chiêu Thức Theo Đuổi Lớp Trưởng Đại Nhân

Chương 12: Chiêu thứ mười hai: Bàng quan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Lâm Ngộ Kiến đang rất loạn.

Nghe Thiệu Vân Sơ nói xong, mấy ngày nay anh đều ăn không ngon ngủ không yên, lúc không có việc gì cũng suy nghĩ. Đi học cũng thường xuyên thất thần, hoặc là vô tình hay cố ý mà nhìn Lý Khả Tâm ở bên kia, làm cho giáo viên chủ nhiệm phải tìm anh nói chuyện riêng.

“Ngộ Kiến à,”

Đối với Lâm Ngộ Kiến, chủ nhiệm lớp có rất nhiều kiên nhẫn.

“Thầy cảm thấy trạng thái dạo gần đây của em không tốt lắm, có phải có tâm sự gì không?”

Lâm Ngộ Kiến muốn lắc đầu, nhưng ánh mắt của thầy giáo lộ ra ý ‘Đừng che giấu thầy biết hết’, Lâm Ngộ Kiến lại nhịn xuống suy nghĩ muốn lắc đầu, chỉ là trầm mặc một lúc lâu, rồi nói:

“Thưa thầy, gần đây đúng thật là em có chút việc ạ.”

“Ồ, nói thầy nghe xem, không chừng thầy có thể giúp được em thì sao?”

“Chỉ là, gần đây em cảm thấy áp lục học tập rất lớn, bởi vì kỳ thi toán sắp tới, em cũng đang chuẩn bị để có thể lấy được danh hiệu. Hơn nữa là bài tập có hơi nhiều, đã rất lâu rồi em chưa được thả lỏng qua.”

Thầy giáo tỏ vẻ tán đồng với với cách nói của Lâm Ngộ Kiến, ông quan tâm nói:

“Vậy em có việc gì đặt biệt muốn làm hay là có phương thức thả lỏng nào không? Có thể nói với thầy một chút để thầy xem có thể giúp em được không.”

“Vận động ạ, em cảm thấy vận động là một phương pháp giải tỏa áp lực rất tốt ạ. Nhưng mà gần đây em vẫn luôn không có thời gian đi chơi bóng gì đó, cho nên cũng không thể nào thả lỏng được ạ.”

“Vận động sao, đúng là rất tốt, em nói sớm có phải tốt rồi không. Như vậy thì,”

Thầy giáo vuốt vuốt cái đầu không còn mấy sợi tóc của mình.

“Thầy sẽ trao đổi với các giáo viên khác một chút, có thể tranh thủ cho các em chơi một trận bóng rổ cũng tốt, cũng để cho các bạn học sinh khác hoạt động một chút. Thế nào?”

“Vậy thật tốt quá, em cảm ơn thầy ạ.”

Bên cạnh có bạn học đi ngang qua, sau khi nghe xong nhịn không được mà líu lưỡi. Không hổ là học trò cưng, vì Lâm Ngộ Kiến mà thậm chí có thể tổ chức một trận bóng rổ toàn khối.

Trong lòng chủ nhiệm lớp cũng đã tính toán xong rồi, chuyện bóng rổ này vốn chính là hoạt động tăng cường sức khỏe tốt nhất. Hiện tại Bộ Giáo Dục vẫn luôn đề cao phát triển toàn diện trí đức thể mỹ, ý kiến này của ông khẳng định cũng sẽ được nhiều người ủng hộ, vừa cho các em học sinh được nghỉ ngơi thả lỏng, đồng thời nó cũng góp phần làm tăng thêm vẻ vang cho cái lý do thoái thác này.

Lâm Ngộ Kiến đi ra từ văn phòng, trùng hợp Lý Khả Tâm cũng ôm sách vở từ cửa đi ngang qua. Anh duỗi tay muốn lên tiếng gọi, nhưng không ngờ ánh mắt của Lý Khả Tâm căn bản không nhìn về phía này, rời đi ngay lập tức.

Bầu không khí có chút xấu hổ, trong lòng Lâm Ngộ Kiến tủi thân đan xen khó chịu, rất không thoải mái.

Quả nhiên, ngày hôm sau chủ nhiệm lớp liền thông báo một tuần sau sẽ có hoạt động ‘Giao hữu bóng rổ’. Thi đấu giữa các lớp với nhau, chia thành bóng rổ nam và bóng rổ nữ, tiết học cuối cùng của mỗi ngày đều tạm thời được hủy bỏ, dùng để tiến hành thi đấu 5v5, thi đấu giữa ba lớp đứng đầu.

Lớp đứng thứ nhất, mỗi đội viên của đội bóng sẽ nhận được một bộ《 Năm năm khoa cử, ba năm thi thử 》, lớp xếp vị trí thứ hai sẽ nhận được bộ ba quyển《 Bút ký của học bá 》với ba môn Toán, Văn, tiếng Anh, còn lớp xếp thứ ba sẽ được nhận 50 tệ tiền mặt mua đồ ăn ở căng tin.

Nhóm học sinh nam học sinh nữ đều nóng lòng muốn thử, lớp Lý Khả Tâm đã rất nhanh thành lập được đội bóng, Lâm Ngộ Kiến tất nhiên cũng ở trong đó.

Lý Vi Vi đăng ký tham gia đội bóng rổ nữ, Lý Khả Tâm hứng thú bừng bừng mà cổ vũ cho cô ấy. Cứ như vậy, trận bóng rổ vạn người chờ mong, đã bắt đầu rồi.

——

Thực lực của đội bóng rổ nam lớp Lý Khả Tâm thật sự không hề tầm thường, rất nhanh đã tiến vào top 6. Nhưng thật không may, ở lượt thi đấu vòng 3, bọn họ đã gặp phải một lớp cũng có thực lực không tệ giống họ.

Ngay lúc Lâm Ngộ Kiến cầm bóng, anh nhìn qua phía bên kia sân bóng thấy Lý Khả Tâm đang ở một bên ư nhìn chằm chằm Giang Hoài, trong lòng không vui tới cực điểm.

Xung quanh đã có người bắt đầu rục rịch bát quái:

“Kia chính là Giang Hoài, người si tình thích Lý Khả Tâm đó.”

“Đã lâu rồi tớ chưa thấy cậu ấy, nghe nói cậu ấy từ bỏ rồi.”

“Có phải cậu bị ngốc hay không, cậu nhìn ánh mắt cậu ấy lúc này xem, cũng đã dính chặt trên người Lý Khả Tâm rồi, trông có giống từ bỏ hay sao?”

“Cậu vừa nói — hình như đúng là như vậy thật nha.”

“Không biết liệu Giang Hoài có thể bỏ cuộc không nhỉ, lúc trước tớ đã từng xem cậu ấy chơi bóng rồi, vô cùng đẹp trai huhuhu.”

“Sao có thể bỏ cuộc chứ, Giang Hoài chắc chắn sẽ biểu hiện tốt trước mặt Lý Khả Tâm một phen, mấy người Tráng Tráng lúc này phiền phức rồi.”

“Á, vậy lớp chúng ta không phải là gặp rắc rối rồi sao?”

“Yên tâm đi, lớp chúng ta với lớp họ được đánh giá là kẻ tám lạng người nửa cân, muốn thắng chúng ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”

Bên trái Lý Vi Vi nghe bát quái, bên phải khuỷu tay chọc Lý Khả Tâm một cái.

“Nói như thế nào nhỉ?”

Lý Khả Tâm làm bộ như không có việc gì.

“Cái đó nói như thế nào nhỉ.”

“Lớp trưởng Lâm đại chiến với Giang si tình, hai người con trai không tầm thường trong những năm học cấp ba của cậu sắp bắt đầu một hồi chiến tranh nhân gian rồi, cậu định làm như thế nào đây, cổ vũ cho ai?”

“Còn phải nói sao,” Lại Văn Tĩnh là học sinh khoa Văn, bóng rổ nam của học sinh khoa VĂn không có gì để xem, cô ấy liền đến đây xem trận ‘đại chiến thế kỷ’ này.

“Chắc chắn Tiểu Tâm Tâm sẽ cổ vũ cho lớp cậu ấy rồi.”

“Cũng chưa chắc nha,”

Lý Khả Tâm mở chai nước khoáng ra, uống một ngụm.

“Tớ dự định bàng quan, ai cũng không cổ vũ.”

“Không phải chứ, lớp mình cậu cũng không cổ vũ?” Biểu tình trên mặt của Lý Vi Vi cực kỳ khoa trương, không nghĩ tới Lý Khả Tâm tri thức như suy tư điều gì mà gật gật đầu.

“Có thể trong lòng tớ, còn rất hy vọng Giang Hoài thắng.”

Hả?

Giang Hoài nhìn qua bên này, Lý Khả Tâm cười cười với cậu, còn thuận tiện vẫy vẫy tay chào.

Lâm Ngộ Kiến: …..

Mùi dấm chua đã bị Tráng Tráng ở bên cạnh ngửi thấy được, cậu yên lặng sáp lại gần, ghé vào bên tai Lâm Ngộ Kiến.

“Hôm nay tấn công bọn họ, đúng không.”

Lâm Ngộ Kiến nghiến răng nghiến lợi.

“Tấn công bọn họ.”

Theo tiếng còi cất lên của trọng tài, trận bóng rổ đánh cược tôn nghiêm của người con trai, chính thức,

Bắt đầu.

Hết chương 12.
« Chương TrướcChương Tiếp »