Chương 1

Đã đến tháng mười nhưng nhiệt độ Lâm Kinh vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Hoàng hôn đỏ rực đọng lại trên mặt người đi đường, mặt trời dần khuất bóng.

Ánh nắng cuối cùng hòa vào lụa trắng cùng gió biến thành từng bóng mờ.

Đôi mắt Trần Diêm ngập tràn cảm giác nóng bỏng, cổ họng khô khốc, toàn bộ cơ thể như sắp bốc hơi.

Vô số chuyển tiếp rung chuyển, giống như tiếng ồn đen trắng của radio bị hỏng, sau khi điều chỉnh liên tục đột nhiên đến một lúc nào đó có thể nghe được rõ ràng.

Đó là một giọng nói có phần lười biếng kiêu ngạo.

"Đã biết, tràn tiểu cẩu cẩu ----"

Ù ----

Bên ti vang lên tiếng ù ù, Trần Diêm hoàn toàn khôi phục ý thức, nhắm hia mắt lại, một giọt mồ hôi mỏng rơi trên vầng trán nhẵn nhụi.

Điều khiển điều hòa đặt trên bàn trước mặt bị một bàn tay cầm lên, bên trên còn mơ hồ mang theo một giọng đặc biệt quen thuộc: "Wow, hôm nay đồn cảnh sát chúng ta tốt vậy sao, còn được phát cả táo."

Trần Diêm vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy tiếng mới ngơ ngác nhìn bàn làm việc.

"Có sao?"

Chung Tề ấn nút trên tay khởi động điều hòa, cơn gió nhẹ thổi qua mọi ngóc ngách trong phòng.

Anh ấy cười đặt túi tài liệu trên tay xuống, nhìn đôi mắt còn đang ngái ngủ của cô: "Tôi đi họp trên tòa thị chính trên thành phố về, nhìn mặt cô nóng bừng còn tưởng là quả táo đấy."

Đến lúc này cô mới hiểu ý anh, vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ: "Chung sở trưởng ngại quá, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ bật điều hòa."

"Tiểu Trần mới chuyển đến sở chúng ta, đã trực liên tục suốt hai đêm. Cô là con gái, làm một lúc ba ca như vậy, cơ thể sao có thể chịu được." Chung Tề vỗ vai một nam cảnh sát khác: "Được rồi Đại Vĩ, ngày mai cậu chịu khó thay cho cô ấy một bữa đi, sẽ trả thêm tiền tăng ca cho cậu."

"Được." Hà Vĩ Nhiên đồng ý: "Cứ để cho tôi."

"Không cần đâu, gần đây mọi người đều bận rộn tăng ca, cứ chia nhau ra làm như đã sắp xếp từ trước đi." Trần Diêm xua tay từ chối: "Tôi có thể làm được, lúc trước còn học ở trường cảnh sát còn khổ hơn nhiều, tôi vẫn có thể cân tất, không cần đối xử đặc biệt với tôi."

Đôi mắt nhỏ của Hà Vĩ Nhiên đột nhiên trở nên sắc bén, cánh tay đặt trên bàn khẽ dịch qua: "Nói này Tiểu Trần, anh nghe nói cô tốt nghiệp Học viện cảnh sát, mới vừa tốt nghiệp đã được thông qua kỳ thi khảo sát, chờ kết thúc một năm thực tập có phải có thể chuyển vê sở cảnh sát thành phố không?"

Báo cáo trên đầu gõ ngay vào đầu Hà Vĩ Nhiên: "Lại bắt đầu nói linh tinh cái gì đấy? Nhật ký giám sát hôm nay đã viết xong chưa?"

"Chậc, anh chỉ tò mò một chút thôi mà. Dù sao một sinh viên xuất sắc như vậy lại được phân công đến một đồn cảnh sát xa xôi chỗ chúng ta? Theo lý mà nói phải ở sở cảnh sát thành phố thực tập mới đúng chứ?"

"Là thật, nhưng tới đây là do tôi tự mình yêu cầu." Trần Diêm đưa nhạt ký giám sát của mình cho Chung Tề, cũng không ngẩng đầu lên mà nói tiếp: "Tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố quá cao, mà nơi này lại rất gần nhà trọ của tôi, chỉ cần đi xem hai mươi phút là đến nơi. Bình thường đường dây nóng báo động cũng không nhiều, còn ít phải đi công tác bên ngoài cũng xem như có chút thời gian rảnh rỗi."

"Thật hay giả?" Hà Vĩ Nhiên hô lên một tiếng, liếc mắt nhìn chữ viết gọn gàng trong nhật ký của cô, chỉ có thể giơ ngón cái lên: "Quả nhiên, anh hùng không bàn xuất thân."

"Nói nhảm cái gì?" Chung Tề chán ghét quay đầu đi, kẹp nhật ký giám sát dưới cánh tay, quay đầu nói với Trần Diêm: "Chỉ là Tiểu Trần, ngày mai thật sự không cần đi trực sao, tôi có một nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho cô đấy."

"Hôm nay thành phố họp quyết định ngày mai sẽ tổ chức hôi nghị trao đổi y tế, cô đi thay tôi, địa chỉ Wechat tôi sẽ gửi sau."

"Đừng đến trễ, còn phải đến báo danh."

Trong văn phòng lập tức im lặng. Hà Vĩ Nhiên quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt tự cầu phúc đi.

Trần Diêm hơi bất ngờ chỉ vào chính mình: "Không phải hội nghị này chỉ có cấp trên có thiệp mời mới được đi sao? Tôi đi?"

"Đúng vậy." Chung Tề tỏ vẻ đương nhiên: "Từ sau khi cô đến đây, người đứng đầu bảng giá trị nhan sác là tôi đây chỉ có thể lùi xuống thứ hai, cô thân là người đứng nhất đương nhiên phải gánh vác những chuyện cần lộ mặt chụp ảnh này rồi."

Anh ấy cười vỗ vai Trần Diêm: "Đến lúc đo chụp ảnh chung nhớ đứng giữa để bọn tôi còn nhìn thấy rõ mặt."

.......

Trước khi tan sở, Chung Tề đã gửi thời gian và địa chỉ hôi nghị ngày mai như đã nói.

Trần Diêm vừa đi vừa nhập địa chỉ vào bản đồ chỉ đường, chỉ trong nửa giây khoảng cách đường thẳng giữa hai địa điểm, thời gian di chuyển cần thiết hiện rõ.

Cô nhìn thời gian ngồi xe dài quá đáng kia không nhịn được khẽ cau mày.

Chờ đến khi vừa ngẩng đầu đi ra ngoài, đã thấy mấy chiếc xe đạp dùng chung trước đồn cảnh Triệu Đạt đều đã có người tới đoạt trước, trước cửa trống rỗng, không còn cái nào để lại cho cô.

Thật đúng là họa đơn vô chí.

Trần Diêm mím môi, dứt khoát xóa hết mấy chữ vừa rồi trên thanh tìm kiếm đi, bắt đầu tìm trạm xe buýt gần nhất.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.

Ngày thi đông trời tối sớm, chỉ mới có sáu giờ đã hoàn toàn tối đen, đèn laser màu xanh cải tiến lại càng thêm chói mắt.

Một khuôn mặt ló ra khỏi cửa sổ, quen thuộc chào hỏi cô: "Diêm Diêm, lên xe!"

Trần Diêm chỉ rũ mắt nhìn một cái, sau đó lập tức xoay người đi, nhẹ nhàng từ chối: "Không cần, tôi đã gọi xe rồi một lát nữa sẽ đến."

"Cũng đã một tuần rồi, em vẫn còn giận sao?" An Trì Tinh lái xe đuổi theo cô, cao giong nói: ""Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm, đàn anh là anh đây còn không hiểu em sao? Cho dù hôm nay em có đi bộ cả tiếng về nhà cũng không chịu bỏ ra hai mươi đồng để bắt xe về."

"Hơn nữa, cho dì hôm nay em bắt được, vậy còn ngày mai thì sao? Ngày ma đi họp em định đi một ngày một đêm sao?"

Anh ta cố ý vỗ tay: "Thật đúng là một buổi rèn luyện thể chất thú vị."

Trần Diêm đột nhiên nghiêng người quay đâu lại: "Sao anh biết ngày mai tôi phải đi họp?"

"danh sách người ham gia nhất định phải báo về cho sở cảnh sát thành phố. Anh đoán được em không có xe, không phải đã lập rức đến đón ngay sao?"

"Hơn nữa." Anh ta chột dạ sờ mũi: "Cho dù em không muốn gặp anh, nhưng vẫn muốn gặp bác anh phải không?"

Người bác mà An Trì Tinh nhắc đến là cấp trên của bố Trần Diêm tên là An Khánh Niên cũng là cục trường sở cảnh sát thành phố hiện tại. Mấy năm nay cô một thân một mình ở trường, thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của ông. Đế ngay cả chuyện cô muốn chuyển từ sở cảnh sát thành phố đến nơi này thực tập vì An Trì Tinh cũng do ông đồng ý, phê duyệt.

An Trì Tinh nói đúng, cho dù cô không muốn gặp anh ta, nhưng cô vẫn sẽ đến thăm An Khánh Niên.

Nhìn ánh mắt Trần Diêm đã có dấu hiệu thả lỏng, Anh Trì Tinh vội vàng nói: "Được rồi, hôm nay anh không đưa em về, vậy ngày mai đúng tám rưỡi sẽ đứng chở em ở dưới nhà."

"Tôi đã nói không cần... Anh.. -----" Trần Diêm nói còn chưa dứt lời, An Trì Tinh đã đạp ga lao về phía trước, hai ngón tay khép vào hướng ra ngoài cửa sổ: "Quyết định như vậy đi,, trần Diêm ngày mai gặp lại."

Đèn neon dưới đuôi xe lóe lên lại nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ để một mình Trần Diêm đứng dưới ánh đèn đường, có chút dở khóc dở cười.

Giữa cô và An Trì Tinh vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là từ khi Trần Diêm bắt đầu vào đại học, An Trì Tinh theo lời dặn của An Khánh Niên đến lớp của tân sinh viên quan tâm cô, làm gây ra không biết bao nhiêu lời đồn vớ vẩn.

Đến năm hai, An Trì Tinh vẫn tiếp tục theo đuổi phong cách khoa trương, không ngại làm trò trước mặt mọi người thừa nhận đang theo đuổi cô làm cho mọi người đều biết.

Thời gian đó, đến cả lúc đi ăn cô cúng sẽ tránh chỗ đông người, không muốn nhìn thấy những ánh mắt lén lút đánh giá của những người xung quanh.

Không biết lúc đó co đã từ chối anh ta biết bao nhiêu lần, thậm chí không nhịn được tức giận nhưng An Trì Tinh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đeo bám này, một lần đuổi đã theo bốn năm.

Khó khăn lắm mời chờ đến lúc tót nghiệp, Trần Diêm cuối cùng cũng nghĩ mình có thể thoát được khỏi cái lưới lớn này.

Không nghĩ đến khảo sát cảnh sát vừa kết thúc, cô được phân công đến sở cảnh sát thành phố thực tập, ngày đầu tiên đi làm đã gặp được anh ta.

Vốn dĩ cô chỉ là một đứa nhóc không có tiền, không có bối cảnh được ở lại sở cảnh sát thành phố thực tập đã đủ khiến người ta ghen ghét.

Mặc dù báo cáo điều chuyển của Trần Diêm đến kịp thời, nhưng văn phòng cũng có không ít người biết được mối quan hệ không rõ ràng của cô và An Trì Inh, thậm chí còn có người lén nói cô chắc chắn là cháu dâu nhà cục trưởng.

Nếu lần này còn để An Trì Tinh đưa cô đi, bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ lại nói ra nói vào.

Trần Diêm thở dài một hơi, cúi đầu, cố ý đặt đồng hồ báo thức sớm nửa tiếng mới xốc chăn nằm xuống ngủ.

Sáng hôm sau còn chưa đến tám giờ cô đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống nhà.

Dọc đường đi Trần Diêm không dám ngẩng đầu lên quá cao, sợ An Trì Tinh bất ngờ lao ra.

Kết quả còn chưa đi đến cổng chung cư đã nhìn thấy một chiếc xe vô cùng quen thuộc.

An Trì Tinh nhìn bóng người cứng đờ của Trần Diêm, nhàn nhã cắn miếng bánh quẩy trong tay: "Trần Diêm, em tưởng anh học mấy năm ở học viện cảnh sát đều là vô ích sao, chỉ chút năng lực điều tra này cũng không có vậy sau này bắt tội phạm như thế nào?"

Trần Diêm cũng hơi cong môi, trong lòng biết rõ không thể tránh được nên cuối cùng vẫn lên xe.

Chỗ cô ở cách trung tâm thành phố khá xa, đi xe hơn nửa tiếng, thời gian không tính là ngắn. Nhưng cô không muốn nói chuyện với An Trì Tinh, nên chỉ nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt muốn ngủ thϊếp đi một lát.

Nhưng An Trì Tinh là người mồm mép không chịu ngồi yên, không có gió cũng biết tự tạo sóng, cho dù có đối mặt với cây cột như Trần Diêm cũng có thể nói liên tục đủ thứ chuyện.

"Em biết lần này có ai tới hội nghị giao lưu không? Địa vị người này không nhỏ, từ lúc vào bệnh viện đã khiến mấy chuyên gia kia vui vẻ không ngừng, tuổi trẻ đã giành được nhiều thành tựu trong ngành, chính là kỳ tài của khoa ngoại, mới 26 tuổi đã tham gia phẫu thuật. Theo chiều hướng này, nói không chừng chưa đến 33 tuổi đã có thể trở thành bác sĩ mổ chính."

"...." Nghe đến hai chữ bác sĩ, mí mắt đang nhắm chặt của Trần Diêm khẽ giật giật.

"Diêm Diêm, em biết bác sĩ bình thường muốn lên được bác sĩ mổ chính cần bao lâu không?" An Trì Tinh đảo tay lái, ra hiệu với Trần Diêm: "Ít nhất phải mười năm, trên bốn mươi tuổi. Ngành y chỉ thừa nhận kỹ thuật và trình độ, năng lực của cậu ta nhất định rất tốt. Chờ đến khi nhìn thấy người thật, ít nhiều cũng phải tới nói mấy câu."

Tính cách An Trì Tinh có hơi tự luyến, ánh mắt nhìn đàn ông lại càng thích bắt bẻ, có thể khiến anh ta khen ngợi không ngừng như vậy chắc chắn phải có chút bản lĩnh thật sự.

"Còn chưa kể, cậu ta còn có thân phận khác." Anh ta cứ úp úp mở mở: "Hiện tại cậu ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà họ Tạ."

"Em nói xem tại sao Thái Tử gia này lại thích tranh bát cơm với người bình thường như chúng ta chứ? Cậu ta đã là giai cấp cao hơn chúng ta rồi tại sao còn nhất định muốn trở thành bác sĩ để làm gì?"

An Trì Tinh chỉ lo hưng phấn nói chuyện, không phát hiện ra mí mắt hơi run run và bàn tay càng lúc càng siết chặt của Trần Diêm.

Nếu bây giờ anh ta chỉ cần liếc mắt một cái nhất định có thể bất ngờ phát hiện ra, một người bình thường điềm tĩnh lại có lúc đứng ngồi không yên.

Mãi đến khi xe dừng lại, Trần Diêm mới hoảng hốt mở to mắt.

An Trì Tinh quay đầu phát hiện biểu cả khác lạ của cô, còn hồn nhiên hỏi: "Sao vậy? Có phải gần đây làm việc quá mệt mỏi nên mơ thấy ác mộng không?"

Trần Diêm miễn cưỡng lắc đầu xuống xe trước.

Mặc dù lần này hội nghị giao lưu y tế chỉ có cấp phó sở trở nên mới có thể tham gia, nhưng ngoại trừ một số lãnh đạo quan trọng phải tham dự, các sở còn lại đều bí mật chọn mấy cán bộ trẻ đến để mở rộng tầm mắt.

Trước đây Trần Diêm cũng từng thực tập ở sở cảnh sát thành phố, đi chưa được hai bước đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Từ nhỏ đến lớn quan hệ của cô với mọi người đã không quá tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng xa lạ cho nên cũng không đặc biệt đến chào hỏi ai, sau khi đi vào thì cũng chỉ im lặng tìm ghế ngồi xuống.

Các lãnh đạo chủ chốt còn chưa đến, hội trường trốn trải, tiếng người vang vọng đặc biệt rõ ràng.

Trần Diêm vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy hai cô gái khoác tay nhau đi vào từ cửa sau.

"Vừa rồi nhìn thấy cô thực tập sinh bị chuyển đi trước đây, tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, nhìn thấy cũng không chào hỏi một tiếng, vẻ mặt còn cứ như ai thiếu nợ cô ta không bằng."

"Thực tập sinh nào vậy? Người nào lại có thể hất mặt lên trời ở sở cảnh sát thành phố, chống lưng to lắm hả?"

"Đương nhiên, người bình thường sao có thể, như Trần Diêm này thì khác, đây là người An Trì Tinh theo đuổi suốt bốn năm, mà An Trì Tinh lại là cháu trai ruột của cục trưởng, muốn thực tập ở đâu không phải chỉ cần mở miệng nói một tiếng thôi sao."

"Tôi vừa rồi còn nhìn thấy cô ta bước ra khỏi xe của An Trì Tinh, xem ra chuyện tốt sắp đến gần rồi."

Trần Diêm quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt kia, quả nhiên là người đồng nghiệp không thích mình nhất lúc trước.

Cô không phải người mềm yếu dễ bắt nạt, ánh mắt lạnh dần, đặt bút xuống chuẩn bị đứng dậy nói chuyện.

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn từ cuối hàng ghế đứng lên, không biết vô tình hay cô ý, ung dung chặn giữa hai người cũng lọt vào tầm mắt của Trần Diêm: "Làm phiền."

Lời chưa nói bị nghẹn lại trong cổ họng, chỉ để lại đầu ngón tay đột nhiên siết chặt cùng đồng tử run rẩy, khoảnh khắc nghe rõ giọng nói kia, nhịp tim trong ngực Trần Diêm cũng vọt lêи đỉиɦ điểm.

Là anh.

Là Tạ Hành Châu.

Cuộc hội ngộ bất ngờ này khiến cảm xúc Trần Diêm dâng trào, thậm chí còn không dám ngẩng đầu để xác nhận, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, để cho những đợt sóng tê dại xuất hiện sau lưng, giống như một đòn tấn công run rẩy phá hủy từng lớp phòng ngự.

May mắn cảm xúc này chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Rất nhanh, hai người đã như một cặp nam châm cùng dấu đẩy ra thật mạnh, thu thập muôn vàn lực cản đi về hai hướng ngược nhau.

Như vậy cũng tốt, con đường này là do chính mình lựa chọn, vốn dĩ bọn họ ngay từ đầu không nên gặp nhau.

Trần Diêm khẽ cụp mắt im lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Đồng nghiệp kia vẫn tiếp tục thì thầm: "Đó không phải là Tạ Hành Châu sao, bác sĩ trẻ tiềm năng nhất nhì bệnh viện?"

Không biết trước cửa của hội trường đã có thêm vài người đến từ lúc nào, ngoài An Khánh Niên còn có viện trưởng và phó viện trưởng bệnh viện thành phố.

Mấy người lãnh đọa quan trọng cũng vô cùng tự nhiên vây quanh nói chuyện với Tạ Hành Châu, nhìn vẻ mặt cùng thái độ này có thể thấy được tất cả đều rất coi trọng anh, anh cũng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của hội trường.

Nhϊếp ảnh chịu trách nhiệm tuyên truyền đi theo suốt đoạn đường cuối cùng cũng tập trung quay máy ảnh vào người đàn ông có khuôn mặt nổi bật kia.

Đã nhiều năm không gặp, khí thế sắc bén thời thiếu niên trên người cũng dần phai nhạt thay bằng cảm giác bình tĩnh trưởng thành, trong đôi mắt mỏng manh kia vẫn mang theo chút kiêu ngạo khiến người khác không thể rời mắt.

Rất khó tưởng tượng một người đàn ông nhìn đã biết hung dữ không dễ trêu chọc này, trước đây lại dung túng để cô lợi dụng, hết lần này đến lần khác phá vỡ điểm mấu chốt vì cô, thậm chí còn từng ngốc nghếch cầu nguyện hy vọng vó thể ở bên cô mãi mãi.

Đấng tiếc cuối cùng ngọc nát đá vỡ, vết nứt khó lành, Trần Diêm là người duy nhất không có tư cách để hối hận.

Hội nghị này mơ màng bắt đầu rồi hồ đồ kết thúc, đến cuối cùng chụp ảnh chung, Trần Diêm lại giống như một con rối gỗ bị buộc dây, chỉ có thể máy móc bày ra một vài biểu cảm gượng gạo.

Sau khi tan họp, cô thu dọn mọi thứ định đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Còn chưa đi được mấy bước, từ xa đã nhìn thấy Tạ Hành Châu dựa nửa người vào bệ cửa sổ, còn đang đứng cùng nữ đồng nghiệp nói xấu cô.

Trong miệng anh vẫn còn ngậm điếu thuốc, thản nhiên cúi đầu châm điếu thuốc dưới bàn tay thon dài của đối phương, hai người đứng sát cạnh nhau, tư thế vô cùng thân mật.

Trong lòng Trần Diêm có hơi thắt lại, đôi mắt bắt đầu mờ đi, nhất thời không biết là cảm giác gì, nhưng bản năng cơ thể vẫn nhanh hơn một bước so với đại não, vội vàng quay đầu đi.

Cô xấu hổ bỏ chạy khỏi nơi ồn ào này, mơ hồ nghe thấy giọng nói tò mò của người đồng nghiệp kia: "Sao vậy? Hai người quen nhau?"

Im lặng hai giây.

Giọng nói trầm xen lẫn mỉa mai nhanh chóng trả lời câu hỏi, không cho Trần Diêm cơ hội trốn tránh.

"Không quen."

Chỉ hai chữ đã thành công đưa Trần Diêm về đêm mùa thu u ám tối tăm mấy năm trước.