Năm 16 tuổi, ba Trần Diêm mất tích, cô từ một học sinh xuất sắc vô tư trở thành con gái của kẻ buôn ma túy người đời chán ghét.
Đối mặt với vô số lời đồn đại khinh thường, cô im lặng chấp nhận sự giúp đỡ của một người lạ, thẳng lưng nộp đơn xin chuyển trường.
Năm 18 tuổi, trong nhà Tạ Hành Châu có thêm một cô em gái.
Trên người cô chỉ toàn vết thương ôm chặt cặp sách cùng quyển bài tập rách nát, hai mắt ngập tràn cảnh giác như chim non gặp nạn.
Lúc cậu đi qua người cô, còn thành kiến giễu cợt một câu: “ Có khôn thì lập tức cút khỏi nhà tôi. ”
-
Trần Diêm ở nhà họ Tạ ngày đầu tiên.
Cô không cẩn thận bị khóa trái trong bếp, cầu cứu không được chỉ có thể ôm gối ngủ một đêm.
Trần Diêm ở nhà họ Tạ tháng đầu tiên.
Tạ Hành Châu vì đánh nhau thay cổ mà bị phạt quỳ hai tiếng ngoài mưa.
Trần Diêm ở nhà họ Tạ năm đầu tiên.
Tạ Hành Châu chưa từng tổ chức sinh nhật lại cố chấp thắp nến cầu nguyện 3 điều hy vọng Trần Diêm có thể vĩnh viễn ở lại nhà họ Tạ.
Nhưng cô lại không tuân thủ lời hứa, mất tích suốt 5 năm.
-
Lần nữa gặp lại, Tạ Hành Châu đã trở thành bác sĩ chủ trì trẻ tuổi, tài năng nhất Kinh Thị, được mời đến cục cảnh sát Trần Diêm tổ chức hội nghị giao lưu.
Anh hút thuốc trong một góc vắng người, thân mật cúi đầu xin chút lửa của nữ đồng nghiệp.
Trần Diêm cúi thấp mặt, giả vờ không để ý đi qua bọn họ.
Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt dán chặt sau lưng mình như hình với bóng.
“Người quen?” Nữ đồng nghiệp hỏi.
Anh cắn điếu thuốc, giọng điệu lạnh lùng xa cách: “Không quen.”
Nhưng chờ tới lúc Trần Diêm vì giải cứu con tin cả người đầy máu được được đưa vào phòng cấp cứu, anh lập tức thay đổi sắc mặt.
Trần Diêm đi theo đội trưởng làm kiểm tra.
Anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông lỏng.
Cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Trần Diêm xấu hổ rút tay về lại bị đội trưởng trêu chọc.
“Bác sĩ Tạ, phạm nhân thế nào?”
Tạ Hành Châu cười tự giễu: “Tôi mới chính là phạm nhân.”
Bị em trói chặt, từ đây không thể thoát ra.
-
Thật lâu về sau, Trần Diêm hỏi Tạ Hành Châu tại sao lại học y.
“Thật ra có rất nhiều nguyên nhân.”
Anh thản nhiên nhìn chằm chằm bàn tay cầm dao mổ của mình.
“Nhưng với anh mà nói có một chuyện vô cùng quan trọng.”
“Là lúc em gặp nguy hiểm, có thể dùng tất cả sức lực cướp em về trong tay thần chết.”