Sự thay đổi của anh Lạc thật khiến cho người ta sợ hãi..Mặc dù Lạc thường nói mình rằng có bí mật không nói, thật ra không phải anh ấy cũng giống vậy sao? Nguyên nhân anh ấy không thích liên hệ với người nhà họ Lạc, đến bây giờ mình mới hiểu được.Mình biết mình chính là nhược điểm của Lạc, lúc nào Lạc cũng lo lắng cho sự an toàn của mình, sợ anh Lạc lại đến cửa tìm mình, đoạn tuyệt quan hệ người thân, thậm chí còn đến cục cảnh sát báo án, có lẽ mình không nên rụt rè lại nữa, không phải lúc nào bọn mình cứ mãi lo lắng, mình muốn sinh con cho Lạc, nếu mình cứ như thế này, bọn mình vĩnh viễn sẽ không có gia đình riêng.Ý Lương đóng cuốn sổ lại, ấn tắt chuông báo, lại mười hai giờ.
Đêm nay Lạc Diễn Hàn sẽ về nhà muộn, nhớ lại hình ảnh anh Lạc tới cửa đòi tiền, Ý Lương vẫn cảm thấy run sợ, nhất là khi anh Lạc nhắc tới mẹ của cô, Lạc Diễn Hàn tức giận đánh anh ta, cho đến bây giờ ở trước mặt cô hắn chưa làm bất cứ hành động bạo lực nào, cô biết rằng trước kia Lạc Diễn Hàn là một học sinh không tốt, đặc biệt hồi nhỏ bên cạnh hắn luôn có một đám người luôn nghe theo lệnh của hắn, nhưng vài năm nay sống chung cùng Lạc Diễn Hàn hắn luôn rất tốt, thậm chí chưa từng ở trước mặt cô làm ra hành động bạo lực nào, nhưng lúc này hắn lại mất đi không chế đánh anh Lạc.
Hơn nữa cô còn nhớ anh Lạc có nhắc tới mẹ của Lạc Diễn Hàn, anh ta nói mẹ của cô và mẹ của hắn cùng một dạng phụ nữ.. Đây là có ý gì?
Cho nên Lạc Diễn Hàn mới đối xử đặc biệt tốt với cô sao? Đơn giản là vì cô và hắn giống nhau.
Ý Lương đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt sau khi cô biết hoàn cảnh của Lạc Diễn Hàn, cô luôn cho rằng Lạc Diễn Hàn là người có một gia đình hạnh phúc, làm sao biết được hắn so với mình cũng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, lúc hắn ở nhà họ Lạc không biết vợ của bác sĩ Lạc đối xử với hắn như thế nào, cũng khó trách ngay cả hôn lễ của anh Lạc hắn cũng không về tham gia.
Bây giờ cô biết tâm trạng của Lạc Diễn Hàn, cũng có nhiều một phần thông cảm, trèo lên giường lớn của hai người, Ý Lương nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, Lạc Diễn Hàn cũng không thích cô ngủ quá muộn, cô ngủ muộn nhất cũng là vào nửa đêm, nhưng cô lại gặp ác mộng..
Ở trong mơ cô thấy mình bị nhốt trong một chiếc l*иg hình quả cầu, quả cầu không ngừng chuyển động, mà Lạc Diễn Hàn vẫn như trước đứng ngoài quả cầu nhìn cô, không làm gì, mỗi lần quả cầu xoay một vòng Ý Lương sẽ nhìn hắn một lần, nhưng lần này giấc mơ lại khác, quả cầu xoay vài vòng, nhưng lại không thấy Lạc Diễn Hàn, hắn không đứng ngoài quả cầu, chẳng biết đi đâu..
Ý Lương giật mình thức dậy, rốt cuộc không ngủ được nữa.. Lúc tỉnh dậy đã năm giờ sáng, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, mà bên cạnh giường trống không!
Chuyện này chưa từng xảy ra, sống chung nhiều năm như vậy, Lạc Diễn Hàn luôn xuất hiện bên giường trước khi cô thức dậy cho dù có về nhà muộn, nhưng trời đã gần sáng, mà hắn vẫn còn chưa về nhà.
Ý Lương cảm thấy có chút hoảng sợ, nhất là sau khi cô gặp cơn ác mộng kia, tim cô càng thêm bất an, gọi điện thoại cho hắn nhưng không có người nhận, đến chín giờ sáng, rốt cuộc không nhịn được, gọi điện thoại đến công ty đến hỏi, mới từ trong miệng thư ký biết được Lạc Diễn Hàn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn..
* * *
Khi Lạc Diễn Hàn tỉnh lại phát hiện Ý Lương đã ở bên cạnh nhìn mình, hắn nhắm lại mắt, cảm thấy đầu đau nhức.
"Sao em lại ở trong này?"
Sắc mặt Ý Lương tái nhợt, giống như cô đã rất sợ hãi.
"Anh làm sao có thể lại ở trong này?" Cô hỏi lại hắn, giọng điệu nghẹn ngào.
Khi biết tin hắn bị thương cô giống như phát điên, hắn còn hỏi cô vì sao lại ở trong bệnh viện.
"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn." Lạc Diễn Hàn không quan tâm đến vết thương của mình, quay đầu lại trừng mắt với nhân viên quản lý trong công ty, dường như đang mắng: Ai nói với cô ấy là tôi ở trong này! Tôi không phải đã nói không được cho cô ấy biết sao?
"Anh làm em sợ.." Ý Lương cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cô không thể nào tưởng tượng được cả đêm Lạc Diễn Hàn không về nhà là vì xảy ra tai nạn.
Lạc Diễn Hàn vỗ tay cô. "Thật sự anh không sao."
"Anh khâu rất nhiều mũi." Sao lại nói không có chuyện gì?
"Anh vẫn còn sống!" Lạc Diễn Hàn hy vọng Ý Lương không cần lo lắng cho mình, hỏi nhân viên bên cạnh: "Khi nào tôi có thể xuất viện?"
"Bác sĩ nói sau khi chụp cắt lớp, nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện." Nhân viên quản lý trả lời.
"Em nghe rồi đó, xem xong ảnh chụp cắt lớp là có thể về." Lạc Diễn Hàn nói với cô.
"Vì sao lại xảy ra chuyện này?" Ý Lương không hiểu hỏi. "Có phải là anh Lạc?"
Lạc Diễn Hàn gật gật đầu. "Ba anh tránh anh ta, anh ta không có ai để đòi tiền, cho nên tới tìm anh."
"Anh ấy đòi tiền anh sao?"
"Ừ.." Lạc Diễn Hàn lại gật đầu.
Tối hôm qua sau khi tăng ca xong hắn lái xe ra bãi đỗ xe thì bị anh ta chặn lại, đầu tiên là lấy con dao nhọn trực tiếp đâm thủng lốp buộc hắn xuống xe, Lạc Diễn Hàn không ngờ rằng khi mình bước xuống xe sẽ bị đánh lén, bởi vì anh ta còn có đồng phạm, đánh một gậy vào đầu, sau đó hắn ngất đi, tiền mặt ở trong ví cũng bị mất sạch.
Đương nhiên Ý Lương với biết tính cách của Lạc Diễn Hàn, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cho Lạc Chính Dương một nửa tiền. "Sao anh ấy lại trở nên như vậy.."
Thật khó tưởng tượng một người có thể thay đổi lớn như vậy, đứa trẻ hư ngày xưa trở thành người đàn ông tốt, mà cậu bé ngoan lại trở thành một con bạc, cô nhìn dáng vẻ Lạc Diễn Hàn nằm trên giường, lòng của cô tan nát.. May mắn hắn đã tỉnh lại cũng coi như an ủi chính mình, nếu như hắn không tỉnh lại, cô phải làm gì bây giờ?
"Anh ta còn chưa bị bắt, em không được ra ngoài một mình, nếu như gặp anh ta rất nguy hiểm." Lạc Diễn Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, muốn cô cẩn thận cho sự an toàn của mình. "Ngoan, anh gọi người đưa em về nhà trước."
Ý Lương không biết từ đâu lấy ra dũng khí, bảy năm qua đều là Lạc Diễn Hàn bảo vệ cô, cô luôn đóng vai một nhân vật vô dụng, bay giờ người trong lòng cô đang bị thương, cô biết mình không thể buồn thêm và không nói gì.
"Em không muốn về, bây giờ đến lượt em bảo vệ anh.."
* * *
Gặp tai nạn thiệt hại không bao nhiêu, chỉ cần người bình an vô sự là tốt rồi.
Sau khi ở bệnh viện làm xong kiểm tra Lạc Diễn Hàn xuất viện vào buổi tối, Ý Lương kiên trì muốn hắn ở nhà dưỡng thương đến khi nào hồi phục mới thôi, cho đến bây giờ Lạc Diễn Hàn chưa từng vợ mình kiên quyết như vậy, đành phải thỏa hiệp.
"Em không cần anh kiếm nhiều tiền.. Em chỉ muốn anh được bình an." Thấy hắn muốn đi làm Ý Lương không kìm được nước mắt.
Ý Lương nên biết cô luôn là nhược điểm của hắn, Lạc Diễn Hàn vừa thấy mắt cô đỏ, đành buông cặp tài liệu xuống ngoan ngoãn ở nhà, hưởng thụ sự chăm sóc của vợ.
Mà tin Lạc Diễn hàn bị tấn công cũng đã lan truyền khắp trong ngành, sau khi Lạc Diễn Hàn hồi phục đi làm trong công ty đã đặt đầy lãng hoa thăm hỏi, ông chủ Khưu cũng gọi điện đến hỏi thăm, tự mình đến công ty thăm hắn.
"Đã khỏe hơn chưa?" Ông chủ Khưu quan tâm hỏi.
Lạc Diễn Hàn bởi vì nghỉ phép một tuần, mọi người còn cho rằng tình hình nghiêm trọng, nhưng nhìn thấy hắn mới biết nghỉ ngơi lâu như vậy là do ý của bà Lạc.
"Béo lên hai ký." Lạc Diễn Hàn đối với tình huống này chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng cũng tốt, hắn cảm thấy Ý Lương mới giống người bệnh, đặc biệt sau khi hắn bị thương trong lòng Ý Lương đã để lại bóng ma lớn, hắn dành nhiều thời gian ở cùng cô để khiến cô tin rằng hắn không có việc gì.
Dư Nhã Kỳ nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự không biết dáng người Lạc Diễn Hàn không hợp chỗ nào, dáng người hắn chuẩn không còn gì để nói, nhất là khi hắn mặc một chiếc áo khoác đơn giản, không cần âu phục thắt cà vạt, cũng khiến hắn có đặc điểm riêng của mình.
"Không có việc gì là tốt rồi." Ông chủ Khưu lấy tài liệu ra, chuyện sáp nhập hai bên gần như đã thảo luận xong, biểu hiện của Lạc Diễn Hàn cũng chân thành, đặc biệt mọi người còn chưa gặp bà Lạc chỉ khi đến buổi tiệc nướng mới có thể thấy mặt, cũng cho ông chủ Khưu một chút mặt mũi, nếu ông không ký hợp đồng, e rằng sẽ quá đáng. "Đã bắt được kẻ đó chưa?"
"Còn chưa.." Nhắc tới kẻ tấn công mình, ánh mắt Lạc Diễn Hàn hơi buồn.
Ông chủ Khưu cũng biết kẻ tấn công là anh trai của Lạc Diễn Hàn, đây xem như là bi kịch một gia đình.
"Anh Lạc, thật ra trong hoàn cảnh hiện tại của anh, người nhà anh chắc cũng có thể sống tốt, chỉ cần đưa ít tiền không phải không có việc gì sao?" Dư Nhã Kỳ không cho là đúng nói.
Cô thật sự không hiểu, Lạc Diễn Hàn cũng không phải không có tiền, những người như vậy chỉ cần đưa một ít tiền là xong, làm sao lại trở thành như vậy, còn để mình bị thương, bây giờ nếu ngay cả mạng cũng không giữ được thì làm sao bây giờ?
"Tôi không có ý định điền cái này vào hợp đồng." Đây là chuyện riêng tư, thật sự không cần cùng vợ chồng ông chủ Khưu bàn luận, nhưng hắn không đáp lại, Lạc Diễn Hàn chỉ có thể nói đơn giản.
"Thật ra Diễn Hàn không chịu giúp anh trai hắn trả nợ là đúng, với mức độ của người nghiện rất dễ rơi tái lại, rơi vào tình trạng nghiện lần nữa, có khi cả đời không dứt." Nhất là khi đối phương cho rằng mình có em trai giúp anh ta trả nợ, càng không biết sợ.
"Nhưng mạng người vẫn là quan trọng nhất!" Dư Nhã Kỳ cho rằng lý do mình đưa ra có thể khiến cho Lạc Diễn Hàn đồng ý, vì vậy đánh vào phương diện mềm yếu. "Hơn nữa, anh Lạc, anh cũng không hy vọng khiến cho vợ mình lo lắng!"
Nhắc tới Ý Lương, trong mắt Lạc Diễn Hàn tràn ngập ôn nhu. Quả thực, sau khi biết hắn bị thương Ý Lương đã thay đổi không ít, nhất là khi vào ban đêm cô thường xuyên giật mình ngủ không yên, hắn cũng không muốn Ý Lương phải lo lắng thêm, cho nên việc này cần nhanh chóng kết thúc.
"Nếu người không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta cũng nên đi, không quấy rầy cậu làm việc." Ông chủ Khưu đứng lên, thật ra ông không cần tự mình đưa hợp đồng tới, chính là thuận tiện đến xem Lạc Diễn Hàn, thấy hắn đã khỏe không có việc gì bọn họ cũng nên đi, nhưng ông chủ Khưu đột nhiên phát hiện trên bàn làm việc của Lạc Diễn Hàn có một chùm chìa khóa. "Diễn Hàn, chùm chìa khóa trên bàn cậu.."
"Là chìa khóa xe?" Lạc Diễn Hàn cảm thấy kỳ lạ, ông chủ Khưu làm sao đột nhiên lại có hứng thú với chìa khóa xe của hắn chứ?
"Viên đã trên đó từ đâu mà có?" Ông chủ Khưu cầm lấy chìa khóa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Đó là của vợ tôi." Lúc trước hắn lấy dây chuyền trên cổ Ý Lương, dây chuyền kia đã sớm loang lổ phai màu, nên hắn đã mua sợi dây khác cho cô, lấy viên đá nhỏ đυ.c một lỗ móc vào chùm chìa khóa mang theo bên mình.
"Cô ấy.. Làm sao cô ấy có được cái này?" Ông chủ Khưu cầm viên đá trên chìa khóa nhìn vài lần, khuôn mặt trắng bệch. "Tại sao cái này lại ở trong tay cô ấy?"
"Cái này cũng rất bình thường!" Dư Nhã Kỳ liếc mắt nhìn một cái nhận ra chỉ là một viên đá nhỏ, cũng không phải là kim cương, trên đó còn khắc chữ! Thật sự rất tầm thường.. Nếu không phải móc trên chìa khóa của chiếc xe hơi sang trọng, thì ngay cả liếc mắt người ta cũng không thèm nhìn tới.
"Tôi không biết tại sao cô ấy lại có thứ này, nhưng ở phía trên viết tên cô ấy." Chính vì vậy, Lạc Diễn Hàn mới lấy nó móc vào chìa khóa mang bên người.
"Thu Ý Lương.. Ý Lương." Ông chủ Khưu lặp lại.
Dư Nhã Kỳ nghe tên, cảm thấy bất bình trong lòng, hai người nàỳ ngay cả tên gọi cũng thấy hợp, một người là Ý Lương, một người là Diễn Hàn, rõ ràng hai cái tên nhạt nhẽo không tạo ra bất kỳ tia lửa nào, thế nhưng lại ratas xứng đôi, này.. Thật sự đáng ghen tỵ.
"Cô ấy họ Thời, Thời trong thời gian." Lạc Diễn Hàn bổ sung thêm.
"Quả nhiên.." Hai vai ông chủ Khưu gục xuống.
Lạc Diễn Hàn cảm thấy ông chủ Khưu cầm lấy viên đã trên chìa khóa liên tục đặt câu hỏi, chuyện này thật sự không bình thường.
"Viên đã này ở các địa danh ngắm cảnh đều có! Cũng không có gì to tát!" Dư Nhã Kỳ thấy chồng mình nhìn viên đá nhỏ kia như người mất hồn thật sự không chịu nổi, ông chủ Khưu cũng đã nhiều tuổi rồi, còn ở trước mặt Lạc Diễn Hàn làm mất mặt.
"Chữ ở trên này tự tôi khắc, đây là tự tôi khắc không sai.. Tôi nhận ra nó." Ông chủ Khưu khàn giọng nói. "Diễn Hàn, cậu nhất định phải để tôi gặp mặt Ý Lương, tôi có chuyện quan trong muốn hỏi cô ấy, chuyện này đối với tôi rất quan trọng. Nếu cậu đồng ý để tôi gặp mặt cô ấy, bây giờ tôi có thể lập tức ký hợp đồng với cậu."
"Có chuyện gì sao?" Lạc Diễn Hàn cảm thấy lời đề nghị này quá đột ngột, vợ của hắn cùng ông chủ Khưu không có liên quan gì với nhau mới đúng. "Không thể nosic cho tôi biết sao?"
"Cậu có thể ở đây, đương nhiên cậu có thể ở đây. Tôi chỉ cần cậu cho tôi gặp cô ấy, hỏi cô ấy vài vấn đề, tôi muốn biết.." Ông chủ Khưu như nhớ ra chuyện gì, cả người giật mình. "Cô ấy là! Cô ấy là!"
"Là gì?"
"Mẹ cô ấy là một người phụ nữ lại đúng không! Toi thật không ngờ, thoạt nhìn Ý Lương cũng là người có dòng máu lai! Rõ ràng cô ấy chính là.." Ông chủ Khưu tự trách nói.
"Ông ngoại của Ý Lương là người ngoại quốc, mẹ cô ấy là con lai." Cho nên Ý Lương mới không giống người bình thường có khuôn mặt xinh đẹp như vậy.
"Đúng rồi.." Ông chủ Khưu trông rất buồn. "Vậy thì.. Bây giờ mẹ của cô ấy có khỏe không?"
"Mẹ của Ý Lương đã qua đời khi cô ấy sáu tuổi."