Chương 2: Chương 1.2

Biên tập: Thủy Nguyệt Vân Trên sân thể dục có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi các loại trò chơi.

Ý Lương khát khao nhìn các bạn đang chờ đợi l*иg cầu bằng sắt to lớn kia chuyển động, một nhóm ở bên ngoài quay còn một nhóm ở bên trong di chuyển lên trước theo đường tròn, cảm giác như chơi rất là vui, trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười, giống như là cực kỳ hưởng thụ niềm vui được xoay tròn vậy.

Ý Lương đi về phía trước một bước, sau đó lại lùi về phía sau mấy bước.

“Mẹ tao bảo không được chơi với mày!”

“Mẹ tao nói mẹ mày là thứ đê tiện!”

“Đúng đúng đúng! Thứ đê tiện sinh ra thứ đê tiện!”

Cô bé chợt nhớ lại các bạn khác luôn luôn vây xung quanh mình, từ trong miệng liên tục nói ra những lời chửi rủa, tình cảnh khủng khϊếp ấy làm Ý Lương sợ đến đã mấy lần không muốn đến trường. Nếu không phải nghĩ rằng sau khi tan học có thể cùng người anh kia đi bộ về nhà thì cô cũng không muốn đến trường học làm gì.

Khó khăn lắm khi tan học ngày hôm nay các bạn mới không vây lấy cô, cô nghĩ nếu như mình chạy đến tham gia chơi trò chơi cùng bọn họ, như vậy. . . Có phải tình cảnh bị vây mắng sẽ lại xảy ra không?

Ý Lương suy nghĩ một chút, quyết định vẫn không nên tới quá gần bọn họ thì tốt hơn, cô có thể đi sang bên cạnh ngắm hoa, cho dù nghịch bùn cũng vui. . .

Nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy mấy anh lớp trên đứng ở phía sau không biết từ lúc nào. Đứng ở chính giữa là một anh có đôi lông mày rậm, cô không nhớ đã từng gặp người đó ở đâu, khuôn mặt kia nhìn rất quen.

Lạc Diễn Hàn cầm lấy quả bóng trong tay, đặt trên ngón tay xoay xoay, động tác này lập tức hấp dẫn tầm mắt Ý Lương, quả bóng trên tay người đó lại chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể khiến quả bóng xoay tròn liên tục. . . Thật là lợi hại!

Nhưng mà. . . quả bóng?

Ý Lương như nhớ tới cái gì, quả bóng cũ nát này,hình như cô đã thấy ở đâu đó rồi?

Lùi lại sau mấy bước, Ý Lương nhớ tới người dùng quả bóng ném vào cô trong ngày khai trường, chính là anh ta! Đôi mắt to kia của anh ta cô thế nào cũng không quên được, tuổi tác tuy không lớn, nhưng trong đôi mắt này luôn tràn ngập âm tà rõ rệt.

“Em muốn chơi không?”.

Anh trai có đôi mắt to kia đột nhiên hỏi làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi, lúc trước không phải anh ta rất chán ghét mình sao? Còn cầm bóng ném mình nữa, sao bây giờ đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy?

Ý Lương lắc đầu, ngay cả nói cũng không dám nói.



“Cùng chơi đi! Chúng ta có thể chơi cùng nhau mà!” Một người bạn khác cũng nói theo.

Trên mặt mấy người anh lớn kia đều viết chữ không tốt, Ý Lương cũng không phải ngốc, cô vẫn còn sợ hãi, mà lòng cô nói cho cô biết, người cầm đầu trước mặt kia, hẳn là cần phải tránh xa anh ta một chút, biểu cảm trên mặt anh ta thực sự không giống đang lộ vẻ tốt bụng lắm, trái lại như là đang trêu đùa.

Cô bé lặng lẽ lùi lại phía sau mấy bước, thế nhưng Lạc Diễn Hàn đã chậm rãi đến gần cô vài bước, dồn ép côvào góc chết, không chút nhẹ nhàng nào kéo ống tay áo cô, thể hiện rõ không muốn chạm vào bất cứ bộ phận nào trên thân thể cô, rồi lại gần như là hết sức kéo cô đi đến chỗ các bạn nhỏ kia giành trò chơi mô hình địa cầu.

“Tránh ra! Tránh ra!” Những người con trai khác giống như là thuộc hạ của Lạc Diễn Hàn, tuy mới lớp sáu nhưng Lạc Diễn Hàn đã có đầy đủ khí chất của thủ lĩnh.

Đám bạn nhỏ nhìn thấy các anh lớp sáu đi tới liền lật đật nhảy hết ra ngoài, huống chi trong đó còn có Lạc Diễn Hàn chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, phàm là chuyện xấu thì đều có phần của hắn, mọi người đã nhận ra là hắn đương nhiên cũng không dám không nghe lời, trong nháy mắt trên mô hình địa cầu bằng sắt đã không còn nửa bạn nhỏ nào bám ở trong đó nữa.

“Em lên đi!” Lạc Diễn Hàn thấp giọng hạ lệnh.

Ý Lương trợn to mắt nhìn người kia, không biết mình có nên làm theo lời anh ta hay không.Cô thật sự có thể lên chơi sao? Các bạn khác đều bị anh ta đuổi đi hết, thế mà bây giờ anh ta lại muốn cô lên chơi?

“Tôi bảo em lên đi!” Giọng nói của Lạc Diễn Hàn có chút không kiên nhẫn, bất quá lập tức trở nên dịu dàng, mang theo mị hoặc lẽ ra không nên có ở trẻ nhỏ.”Không phải em rất muốn chơi sao? Anh đã đuổi bọn chúng đi hết rồi, em có thể lên chơi một lúc.”

Ý Lương đứng tại chỗ ngay cả động cũng không dám động, trong lòng dần dâng lên một nỗi sợ hãi, cô luôn cảm thấy sự việc không phải chỉ có vậy mà thôi, người này trước kia đã từng dùng bóng ném cô, bây giờ làm sao lại đột nhiên đối tốt với cô như vậy được? Mặc dù cô thực sự muốn chơi mô hình địa cầu, muốn cảm nhận bầu không khí vui vẻ của các bạn khác khi ở bên trong, thế nhưng. . . Cũng chỉ có một mình cô? Thực sự cũng chỉ cho cô chơi một mình thôi sao?

“Kêu em lên thì lên đi, còn đứng tại chỗ làm cái gì!”

Tay Lạc Diễn Hàn liền đẩy mạnh cô vào trong mô hình địa cầu, còn chưa chờ cô đứng vững, những người khác liền bắt đầu đẩy l*иg cầu sắt kia quay rất nhanh.

Ý Lương hoảng loạn nắm lấy một thứ đáng tin cậy bên trong đó để giữ thăng bằng cho cơ thể, mô hình địa cầu càng quay càng nhanh, cô căn bản không có cách nào đứng vững, chỉ thấy một thân thể nhỏ bé lảo đảo lắc lư ngay trong l*иg cầu sắt, mà những ngườiđứng bên ngoài mô hình địa cầu thấy bộ dạng thảm thương của cô lập tức cất lên từng trận cười to.

“Nhanh hơn chút nữa!” Có người hét lên.

Những người kia lại tăng thêm sức lực, làm cho mô hình địa cầu quay càng lúc càng nhanh, thấy trên mặt cô bé bên trong lộ vẻ hoảng sợ, mọi người lại càng thích thú.

“Hù chết nó đi, làm cho nó sợ đến khóc oa oa ấy!” Mấy người kia dùng toàn bộ sức lực đẩy mô hình địa cầu, với mục đích làm cho cô bé sợ hãi mà phát ra tiếng thét chói tai.

Ý Lương đứng bên trong mô hình địa cầu, từ chính giữa bị lắc lư ra đến phía ngoài, dựa sát người vào rìa cột trụ bên cạnh, cô gần như không giữ được cột trụ nữa, căn bản đã không còn sức lực để giữ thăng bằng chính mình, cô giống như một khối vật thể không có điểm tựa, ngả đông ngả tây bên trong l*иg sắt, mỗi một vòng quay là một lần cô cùng Lạc Diễn Hàn đối mặt.

Trên mặt anh ta tỏ vẻ chẳng hề để ý, chỉ là trừng mắt nhìn cô.



Trong ánh mắt người đólấp đầy chán ghét, chán ghét này không chỉ vì tiếng thét chói tai của con gái, mà còn chán ghét sợ hãi trên khuôn mặt cô, thậm chí là chán ghét tất cả mọi thứ của cô.

Mỗi một lần đi qua trước mặt anh ta là một lần Ý Lương phải cảm nhận ánh mắt tràn ngập chán ghét của người đó.

Dần dần, tay cô mất đi sức lực, mà vận tốc quay của l*иg cầu sắt vẫn nhanh như trước, cô cũng không còn cách nào chống đỡ tiếp nữa, đầu cô rất choáng váng,thấy có đến mấy nghìn mấy trăm Lạc Diễn Hàn đang trừng mắt nhìn cô, cô cũng không phân biệt được rõ ràng người nào mới là anh ta thật sự.

Tay buông xuống, chân cô cũng nhũn ra, tê liệt ngã xuống, mô hình địa cầu tiếp tục chuyển động, ngay đến việc lựa chọn vị trí ngã xuống cô cũng không thể, liền cứ như thế mà nghiêng ngả lảo đảo trong l*иg cầu sắt, mấy người bên ngoài thì vẫn cười to.

Tay nhỏ bé đưa ra ngoài l*иg cầu, tốc độ khiến tay cô bị trầy da, dẫn đến đau đớn, khi Ý Lương muốn đứng lên thì tay đã bị kẹt ở dưới l*иg cầu, cộng với l*иg cầu vẫn đang xoay tròn. . .

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cánh tay trắng nõn xuất hiện một đường cong lệch không bình thường.

“A!” Những người khác nhìn tay cô phát ra tiếng gãy đáng sợ cũng không dám quay mô hình địa cầu nữa, nhao nhao lui ra phía sau một bước.

Chỉ thấy cô bé trong l*иg cầu sắt xuất hiện biểu cảm đáng sợ, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, còn người cô ngồi phịch dưới đáy khối cầu, chìa cánh tay nhỏ bé bị gãy lệch kỳ dị ra ngoài l*иg cầu. . . vẫn theo sự chuyển động của l*иg cầu mà xoay tròn. . . xoay tròn không ngừng.

“Tay nó bị gãy rồi!” Một người sợ hãi kêu lên.

Ý Lương chỉ cảm thấy rất đau, rất đau. . . đau đớn này đã sớm vượt quá khả năng có thể chịu đựng của cô,nhưng ngay cả hơi sức kêu cô cũng không có, cô không dám. . . cô cũng không có cách nào hô lên nửa tiếng, đầu cô rất choáng, thế giới trước mắt chuyển thành một mảnh vàng rực. . .

Mô hình địa cầu đột nhiên ngừng chuyển động, định luật quán tính làm cho thân thể cô nghiêng ngả hai bên trái phải một chút.

Tiếp đó có người đi vào mô hình địa cầu.

Ý thức cuối cùng của Ý Lương là cô mở mắt, thấy Lạc Diễn Hàn đi về phía cô, anh ta cúi xuống nhìn cô, tuy anh ta vẫn chưa phải người lớn, nhưng thân thể anh ta đã không khác mấy so với người lớn,thân hình anh ta to lớn như vậy, vả lại còn có rất nhiều rất nhiều hình ảnh giống nhau, rất nhiều Lạc Diễn Hàn vây quanh cô. . .

“A. . .” Cô vốnmuốn phát ra tiếng thét chói tai nhưng từ miệng cô phát ra chỉ thành tiếng hô khẽ yếu ớt.

Một Lạc Diễn Hàn trong số đó tương đối rõ ràng cúi đầu xuống nhìn cô, Ý Lương chỉ cảm thấy mọi thứ đang trở nên tối dần, thật nhiều Lạc Diễn Hàn dần dần biến mất. . . chỉ còn lại một người duy nhất, thế nhưng một Lạc Diễn Hàn cuối cùng này cũng đang tối dần đi.

“Này. . .” Cậu chạm vào Ý Lương.

Ý Lương cảm thấy mình bị đẩy một cái, nhưng cô lại không có cách nào làm ra bất cứ phản ứng gì, trước mắt đã là một mảnh tối sầm, sau đó cô liền ngất đi.