Chương 57: Cảnh còn người mất

Kỳ Lượng ngồi khoanh chân trong sô pha, tay bưng ấm nước, tư thế giống như Quan Âm cầm bình nước quý, mặt mày thanh tú, chỉ thiếu mỗi chấm đỏ giữa đôi lông mày nữa là đủ. Song chuyện Kỳ Lượng làm lần này hoàn toàn tương phản với việc cứu khổ cứu nạn của Quan Âm Bồ Tát. Mặt cậu cau có đanh lại, không biết là đang căm phẫn hay đang hối hận, giống như chìm sâu vào ký ức mênh mang, thời điểm sáng sớm đêm 30 lạnh lẽo hôm ấy, cậu choàng một cái khăn quàng lông cừu hẵng còn vương hơi ấm của người ấy, đi trên đường phố Bắc Kinh, rảo bước đến nhà một người.

Nét mặt Mạnh Tiểu Bắc rạn vỡ, trong phòng khách đi đi lại lại, không thể tin nổi: “Lượng Lượng mày bị điên à?!”

Đây là anh em thân thiết nhất của cậu, đôi bên nói chuyện với nhau đều thẳng như ruột ngựa. Hai tay Mạnh Tiểu Bắc múa may quay cuồng cũng chẳng thể diễn tả nổi tâm trạng lúc này: “Đó là cha mày đấy!!!”

Trong khuôn mẫu tư duy của Mạnh Tiểu Bắc vẫn duy trì quan niệm về hình thái xã hội theo chế độ phụ hệ truyền thống nhất của người Trung Quốc. Trong lòng một người con trai, vị trí của chữ “cha” ấy, thiêng liêng, tôn kính, cao quý tới mức không một người nào có thể so sánh. Dù quan hệ giữa cậu và Mạnh Kiến Dân ngày một xa lạ, nhưng khi đối mặt với cha ruột, cậu vẫn thành thật làm một người con, không dám vượt quá giới hạn. Trong nhà, giữa cha mẹ thì Mạnh Kiến Dân cũng chắc chắn là người quyết định vận mệnh con cái. Về phần cha nhỏ của cậu, mười năm nay đã khiến cậu coi anh như Thần như Phật mà tôn kính sùng bái. Trong lòng cậu, dù cha của mày có khốn kiếp tới đâu thì vẫn là cha của mày!

Mạnh Tiểu Bắc chỉ muốn đập cho Kỳ Lượng tỉnh ra, cậu nói: “Lượng Lượng sao mày ngu dữ vậy hả, cả ngày mày chỉ tranh giành tình cảm rồi ghen tuông với đám phụ nữ nhiều chuyện đó! Mày là con trai của Kỳ Kiến Đông, vĩnh viễn mày cũng không thể bị cha mày thay thế bằng đám đàn bà đó được!”

Nói ra miệng câu này, Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường cùng nhìn nhau, song cậu vẫn nói ra. Bao nhiêu năm rồi, trong suy nghĩ cậu vẫn luôn cho là như thế, dẫu rằng một số quan niệm đã bị tình cảm của Thiếu Đường từ từ xoay chuyển điên đảo.

Phàm là con người, phán xét người khác thì rất đơn giản nhẹ nhàng. Ai cũng rất dễ nảy sinh suy nghĩ, tâm lý đại diện cho sự tốt đẹp, nhân danh sự lương thiện. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha mày ở ngoài dẫu có bảy tám dì thì cha mày cũng chỉ có mỗi mày là con trai thôi, mày quá đáng quá quắt cái gì? Thật sự không đáng!”

Khóe miệng Kỳ Lượng run rẩy, khó chịu nói: “Một ngày nào đó ông ta lại sinh thêm một thằng con nữa thì sao?”

Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày, tận tình khuyên nhủ: “Lượng Lượng, là đàn ông đàn ang thì khá lên tí có được không? Kỳ Kiến Đông và mày ở riêng, nhà là mày bảo ông ta đi. Mày sắp mười bảy tuổi rồi, tương lai cũng là một người đàn ông, cả đời này chỉ trông chờ vào cái suy nghĩ “có cha hay không” mà sống sao? Mày học đại học, có công việc, đàn ông có sự nghiệp của chính mình, mày có thể kinh doanh mở công ty kiếm tiền còn ác hơn cha mày, một ngày nào đó trong tương lai mày nhìn lại mới thấy, còn phải so đo tính toán làm cái gì?”

Khuôn mặt Kỳ Lượng tái nhợt, bởi vì tủi thân mà ánh mắt đau đớn tang thương, trân trân nhìn Mạnh Tiểu Bắc hỏi ngược: “… Tao so đo?”

“Tao vẫn còn so đo tính toán?!”

“Giờ người không cha không mẹ không nhà là tao, không phải mày! Mạnh Tiểu Bắc mày đâu có cái số độc đắc như tao, giả sử như có một ngày cha mẹ mày cãi nhau bỏ nhau nhà tan cửa nát, chắc chắn mày chẳng hề gì, bởi từ khi sinh ra đến giờ mày có hai người cha, mày có hai mái nhà!”

Mạnh Tiểu Bắc bị đột ngột vặn lại, theo bản năng nghĩ, cha ruột tao là người đàn ông đường hoàng chín chắn cỡ nào. Người với người thật sự quá khác nhau, tương lai Mạnh Kiến Dân sẽ không thể làm loại chuyện này, ngần ấy năm chỉ có một mình mẹ tao là vợ, vợ chồng hoạn nạn có nhau không rời không bỏ, tình cảm vợ chồng đằm thắm bền chặt.

Kỳ Lượng chỉ vào Thiếu Đường nói: “Mạnh Tiểu Bắc mày đi đến nơi nào cũng đều có một người cha dự bị dành riêng cho mày! Mày đang ép tao đứng vào trong hoàn cảnh, lập trường của mày, ép tao rộng lượng, khoan dung không để tâm, làm người phải vĩ đại vị tha… Tao, tao chẳng có kiên cường vĩ đại gì hết!”

“Dẫu tao có vĩ đại cũng chẳng có ai yêu tao, tao không chỉ không có cha cũng không có bạn trai cưng chiều tao… lộn, lộn, gì mà bạn trai?” Bản thân Kỳ Lượng nói nhầm, vội vàng sửa miệng: “Tao không có bạn gái cưng chiều quan tâm tao! Tao cũng không phải ‘loại người đó’, tao cần bạn trai làm cái mẹ gì.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng hổ thẹn áy náy, hai tay không biết để đâu, bàng hoàng nói: “… Lượng Lượng, mày đừng như thế.”

Nhớ lại lúc trước, Tiểu Bắc cũng đã từng giống như dòng lũ điên cuồng sôi trào, nói với Mạnh Tiểu Kinh rằng mày cách xa cha nhỏ của tao ra một chút có được không, người cha này hoàn toàn thuộc về tao.

Thiếu Đường giương mắt ngó hai thiếu niên sắp trưởng thành, bấm lưng Mạnh Tiểu Bắc ngăn lại. Lòng bàn tay Thiếu Đường dày rộng, vuốt ve bờ gáy của Mạnh Tiểu Bắc, ngay lập tức khiến cậu bình tĩnh lại, mềm lòng. Lượng Lượng nói đúng, sau lưng cậu vĩnh viễn có một chỗ dựa kiên cố vững chắc chống cho cậu không đổ, người đàn ông của cậu vững vàng như núi.

Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy Kỳ Lượng từ sau lưng, ghìm ngực Kỳ Lượng mạnh mẽ xoa xoa: “Lượng Lượng đừng như vậy, anh đây ôm mày, xin lỗi nhé, đừng thế nữa, tao cũng khó chịu lắm.”

Kỳ Lượng vùi mặt vào đầu gối, ánh mắt ngang bướng: “Tao chỉ muốn tạo cho Kỳ Kiến Đông chút rắc rối, khiến ông ta và gia đình đó của ông ta sống khổ sở khó chịu…”

“Tao muốn ông ta bị nhốt trong cục công an, nếm mùi khổ sở… Sau đó có thể trở về nhà…”

“Mẹ nhỏ tao mà biết chắc chắn sẽ đánh lộn với ông ta, tao chỉ mong sao cái nhà đó tan quách đi… Sau đó, cha tao có thể quay về, lại tiếp tục là cha của tao, sẽ không trở thành cha của người khác.”

“…”

Từng lời từng lời tâm can của Kỳ Lượng khiến người ta thắt ruột thắt gan, cậu cuộn tròn trong sô pha, cắn quần chính mình.

Có đứa con nào thật sự không quan tâm rằng ai là người đứng ở vị trí không thể lay chuyển trong lòng cha mình? Oán hận sâu đậm dằng dặc suốt bao nhiêu năm, nặng đến đâu mới có thể khiến Lượng Lượng đang tâm làm ra những chuyện kinh khủng như vậy?



Mạnh Tiểu Bắc ở lại nhà Kỳ Lượng một đêm, trong ổ chăn ôm Lượng Lượng ngủ say.

Mùa đông, Kỳ Lượng mắc chứng chân tay run rẩy, Mạnh Tiểu Bắc nói cậu thật sự là nữ, giống hệt đám con gái mắc chứng run chân tay, Lượng Lượng mày có phải bị đau bụng kinh không hả?

Tóc Kỳ Lượng rối tung, cậu ngồi bên giường, lớn tiếng nói: “Đúng đấy, tao đang đau bụng, đau đến chết đây này.”

Mạnh Tiểu Bắc rơi vào thế bí phải giúp Kỳ Lượng đun ấm nước sôi, đổ ra một chậu nước rửa chân, giúp Lượng Lượng xoa chân. Mạnh Tiểu Bắc căm giận nói: “Ông đây còn chưa từng đun rửa chân cho người đàn ông của ông đâu đấy!”

Mùa đông buốt giá, hệ thống sưởi hơi có cháy sạch cũng không đủ ấm, buổi tối cả hai rúc trong ổ chăn ủ ấm chân cho nhau. Mạnh Tiểu Bắc thành thực nói: “Đồng chí Lượng Lượng, mày phải có một người vợ hiền hoặc một người mẹ dịu dàng.”

“Người mẹ dịu dàng thì cả đời này coi như không có rồi, mày tìm một người vợ hiền đi Lượng Lượng, đừng chọn kiểu người thèm muốn bộ dạng đẹp trai hoặc tiền bạc nhà mày.”

Mặt Kỳ Lượng giống như quả đào đẹp đẽ tuấn tú, cằm thuôn nhỏ, đôi mắt dài cực kỳ xinh đẹp, chính là bộ dạng cậu ấm quen được cưng chiều khó tính lắm tật. Kỳ Lượng ở đầu giường, ánh sáng mờ mịt rọi xuống bờ mi rung rung, không hé răng…

Sau đó, có một đợt Kỳ Lượng thường xuyên ở trong khu nhà làm việc quanh quẩn chần chờ, đi ngang qua văn phòng tổ bộ môn Ngữ văn, ngó vào bên trong. Giống như có một nút thắt vướng bận hình thành, trong lòng cậu có sợi tơ vương không thể nhìn thấy xoắn bện ràng buộc.

Nhưng mà, chẳng lần nào cậu nhìn thấy thầy Tiêu.

Bàn của Tiêu Dật trống không, đồ trên bàn và trên giá sách đều chẳng còn. Còn một cái ghế dựa, cậu nhớ trước đây mình đã từng ngồi hai lần lúc vào văn phòng nói chuyện, cùng cả bộ ấm trà màu đỏ ối cậu đã từng uống.

Sau đó Kỳ Lượng rút ra hai quyển sách từ trên giá sách mang đi, hình như là “Tuyển chọn thơ cổ Trung Quốc”, mấy quyển sách dạng vậy. Cậu nhìn thấy bìa trong trang sách có con dấu đỏ rực của Tiêu Dật.



Về chuyện thầy Tiêu Dật, Thiếu Đường trăn trở nhờ người hỏi vài lần, song công an đã thông báo tới trường học và cục giáo dục quận Triều Dương, ảnh hưởng tới những người có liên quan trong việc này đã rất khó xoay chuyển.

Sau khi Thiếu Đường trở về, từ tốn giải thích với Kỳ Lượng và Mạnh Tiểu Bắc: “Chuyện là vầy, cha cháu với một cô gái đến nhà tắm, bị tố giác tội lưu manh. Chuyện tác phong sinh hoạt này dù lớn hay nhỏ, thì xét cho cùng cha cháu cũng không phải cán bộ cơ quan nhà nước, cũng chẳng phải nhân viên công chức đơn vị hành chính, càng không giống như bộ đội bọn chú phải chịu quản chế và đủ các điều luật bó buộc, cha cháu suy cho cùng chỉ là một cá thể độc lập.

“Kỳ Kiến Đông bị tạm giam ở đồn trị an mười ngày, nộp năm trăm đồng tiền phạt, vài ngày nữa là được thả rồi. Cha cháu không thuộc đơn vị nào cũng chẳng phải lãnh đạo, chỉ là người làm ăn đơn thuần, cái chuyện nɠɵạı ŧìиɧ này sẽ chẳng thể ảnh hưởng gì tới ông ta, ngoài chuyện vợ với cha mẹ vợ có thể sẽ tìm ông ta gây chuyện.”

Kỳ Lượng im lặng một lúc lâu, hai tay bắt lấy đầu gối Thiếu Đường khẩn cầu: “Chú Thiếu Đường, chú có thể giúp thầy Tiêu, cứu thầy ấy ra được không? Cháu không muốn tố giác thầy ấy!… Cháu biết cháu sai rồi.”

Thiếu Đường nói: “Thầy ấy nhất định sẽ không phải ngồi tù, không tới mức nghiêm trọng như vậy, chỉ là điều tra xử phạt, cháu đừng lo lắng.”

“Song có lẽ công việc ở trường khó mà giữ được.”

“Chuyện lúc đó chú đoán chừng Tiêu Dật không có liên quan tới việc mát xa chơi gái, nhưng hỏng cái là thầy ấy lại xuất hiện đúng ở chỗ đó vào cái thời điểm như vậy, đó là một địa điểm rất nhạy cảm. Lúc đó thầy ấy cùng với một thầy giáo trường bên tắm với nhau, thầy ấy không thể giải thích… Và càng chẳng thể nhận bản thân mình là… Hai đứa hiểu chưa?”

Thiếu Đường nói tới chỗ này, cũng trào lên sự khốn khổ không đành lòng: “Thừa nhận chơi gái thậm chí còn hơn là thừa nhận hai người đàn ông có quan hệ với nhau. Nếu không làm vậy không chừng thật sự sẽ bị tống cổ vào trong trại giam.”

Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu, không thể chấp nhận: “Đây chẳng phải án oan sao, thầy ấy bị oan mà?”

Kỳ Lượng vọt vào phòng ngủ, vùi đầu vào trong chăn đệm, mặt chôn thật sâu, cả người đau đớn ngỡ như lên cơn sốt, trái tim thiêu đốt tới nóng rát, khổ sở vô cùng. Bầu trời bên ngoài khung cửa sổ bị chạc cây cắt thành từng mảng từng mảng, trong chớp mắt xám xịt biến sắc, tựa như cuộc sống của cậu càng lúc càng tan nát vỡ vụn.

*

Xuân đến Hạ Chí, dòng xe cộ tấp nập qua lại trên đường cùng với dòng người ngược xuôi dần trút bỏ lớp màu xám xịt, trong làn khói bụi lững lờ dập dìu từng luồng hơi ấm áp. Vẻ mặt cũ và mới của thành phố giao thoa, hoa hồng Trung Quốc hai bên đường e ấp dần bừng nở thành những mảng đỏ rực rỡ.

Nửa kỳ sau năm lớp 10, đã nảy sinh thay đổi dữ dội toàn diện trong rất nhiều việc.

Thầy Tiêu Dật từ chức, rời khỏi trường trung học số 1 Triều Dương. Y gửi đơn cho cục giáo dục và trình bày sự việc với trường học trước, chủ động thu dọn tất cả đồ đạc rời đi. Sau này, Kỳ Lượng và Mạnh Tiểu Bắc cũng không nhìn thấy Tiêu Dật trong trường nữa. Kỳ Lượng đến thăm trưởng ban khối trung học, trưởng ban nói: “Chúng tôi không biết, cũng không quan tâm tới chuyện thầy ấy đi đâu.” Về chuyện này, trường học giữ kín như bưng, nín thinh không hé miệng không vạch áo cho người xem lưng, tấm ảnh đội ngũ giáo viên ưu tú trong hành lang cũng gỡ xuống, ngỡ như từ trước tới nay Tiêu Dật chưa từng dạy ở trong trường trung học số 1 Triều Dương.

Hiệu trưởng, trưởng ban giáo vụ, lãnh đạo trường học tổ chức cuộc họp, cực kỳ bất đắc dĩ: “Trường học dính phải chuyện này thật quá đen đủi, đang ganh đua với trường trung học 80 để giành danh hiệu đơn vị công tác tiên tiến trong khu vực Triều Dương, giờ xảy ra chuyện tồi tệ trong đạo đức tác phong của giáo viên… Nếu như chỉ ở trong nội bộ trường, còn có thể giấu giếm không làm lộ ra ngoài… Giờ đã bị báo cáo rồi…”

Đi đi lại lại trong trường, Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng đã tìm được dấu vết duy còn sót lại của thầy Tiêu, đó là kịch bản truyện cổ tích theo phong cách châu Âu “Nàng lọ lem” của bọn cậu. Trên mặt giấy có rất nhiều lời chú giải sửa chữa của Tiêu Dật khi y làm giáo viên hướng dẫn, từng hàng từng hàng chữ nhỏ nhắn đẹp đẽ được viết từ bút mực màu xanh lam.

Bởi vì mối thân tình ngày xưa, Thiếu Đường không đành lòng, vẫn nung náu ý đi tìm Tiêu Dật, sẵn sàng giới thiệu công việc cho y.

Trong điện thoại Tiêu Dật trầm lặng rất lâu, giọng nói nặng nề, uyển chuyển khước từ lòng tốt của Thiếu Đường.

Đương nhiên, cha Kỳ Lượng rất nhanh được thả ra. Năm trăm đồng nộp phạt chỉ đủ để ông ta mua một chiếc áo Pierre Cardin, còn chẳng đủ để mua nguyên một bộ!

Cha Lượng Lượng ra khỏi trại giam, cũng không quay về nhà ở Bát Lý Trang thăm con. Người vợ trẻ tuổi ôm con suốt ngày tìm ông ta đánh lộn, đánh đến long trời lở đất. Hơn nữa cô ta cũng sinh con gái chứ chẳng phải con trai, đánh chửi ầm ĩ tới mức ông ta càng ngày càng không muốn về nhà. Kỳ Lượng lặng lẽ nói với Mạnh Tiểu Bắc: “Mày coi đi, Kỳ Kiến Đông ngay tức khắc ở bên ngoài nuôi “tình nhân” rồi, công ty ông ta bắt đầu buôn bán xe mô tô từ phía Nam.”

“Đàn ông ấy à, thật sự không thể có quá nhiều tiền.”

“Đã phải nuôi cả gia đình cùng một đứa con, nếu không phải tiền bạc quá dư dả thì cha tao sẽ muốn nuôi thêm ba cái nhà nữa sao?”

Con trai không trải qua thất bại đổ vỡ sẽ không thể trưởng thành. Điệu bộ Kỳ Lượng y chang người lớn, vỗ vỗ bả vai Mạnh Tiểu Bắc, phán: “Tiểu Bắc, mày cũng để ý đó, sau này đừng để người đàn ông của mày trở nên quá giàu có. Người ta là con em cán bộ, đừng để đối phương vứt bỏ mày!”

Mạnh Tiểu Bắc kiêu ngạo coi thường nói: “Thiếu Đường càng phung phí xa xỉ tao lại càng vui, mày tưởng người đàn ông của tao cũng giống như Kỳ Kiến Đông nhà mày đấy chắc!”

Kỳ Lượng bực bội: “Kỳ Kiến Đông nhà tao? Tao và Kỳ Kiến Đông, ngoài họ ra thì còn cái gì mà mày thấy từ cùng một nhà ra nữa hả?”

Mạnh Tiểu Bắc nhìn Lượng Lượng, cũng đau xót cho anh em chí cốt. Năm đó cha Lượng Lượng đặt cho đứa con trai duy nhất của mình cái tên thật hay, thế mà giờ đây giữa mặt mày Kỳ Lượng chỉ còn lại sự bi thương thê thiết. (125)

125. Lượng (亮) trong tên Kỳ Lượng (祁亮), tức là sáng, phát sáng.



Khoảng một tháng sau, có một ngày cuối tuần Thiếu Đường lái xe đến nhà bà nội Mạnh.

Anh lái xe dọc theo con đường hướng về Bát Lý Trang, vun vυ"t qua các dãy nhà, trên đường xe rất ít, tầm nhìn thoáng đãng. Lúc ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, qua cửa kính thủy tinh đột nhiên anh nhìn thấy người quen. Hình như là thầy Tiêu, trên cổ người nọ có quàng một chiếc khăn quàng màu trắng giống của Tiêu Dật, đang lướt qua anh rẽ vào ngõ.

Thiếu Đường hạ cửa kính xuống, gào lên “Tiêu…”, nhưng tiếng hét của anh đã bị tiếng rít gào của chiếc xe tải to lướt qua đè ép trong cơn khói bụi mù mịt.

Ngón tay Thiếu Đường kẹp điếu thuốc, một cánh tay theo bản năng từ trong cửa kính xe vươn ra, ra hiệu rẽ bên trái, đuổi theo. Anh nhấn ga, nhanh chóng bám theo người đang đạp xe đạp. Tiêu Dật nhát gan, vừa thấy xe quân đội thì đột ngột phanh kít xe lại trước mặt Thiếu Đường, nghiêng người nâng một chân lên, xuống xe trong trạng thái choáng váng mặt mày, y đỡ kính mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc thảm hại.

Từ trên xe Thiếu Đường nhảy xuống, hai bàn tay nắm hờ.

Người quen cũ nhìn nhau, đã từng gây gổ, tranh cãi, đe nạt, đánh nhau, giờ đây tất thảy chỉ còn lại sự buồn bã, có biết bao lời muốn nói mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Thiếu Đường không nói với Tiêu Dật một số chuyện nào đó, những chuyện đó nếu có giãi bày thú nhận thì người nói ra cũng không phải là anh.

Trong giỏ xe Tiêu Dật có để ba lô một quai, bên trong là sách giáo khoa và giáo trình. Buổi chiều cuối tuần y dạy gia sư liền cho ba nhà, lúc từ nhà một học sinh phụ đạo trở về trời đã tối mịt.

Thiếu Đường: “Chúng ta nói chuyện một lát?”

Tiêu Dật đeo kính dày, ánh mắt bình tĩnh, gật đầu nói: “Được.”

Hai tay Thiếu Đường đút trong túi quần nhìn khắp chung quanh: “Chỗ này khá gần công viên, hay là chúng ta đến tiệm cà phê trong vườn hoa công viên hồ Đoàn Kết? Dù sao anh cũng quen đường.”

Đầm hoa sen vẫn ngay bên cạnh quán cà phê như xưa, mặt nước dập dờn lay động theo gió, ngỡ như cảnh còn người mất, chân trời sầu muộn bi thương. Thiếu Đường mời Tiêu Dật uống cà phê, Tiêu Dật khăng khăng tự trả tiền.

Thiếu Đường cúi người ngăn y: “Thôi mà thầy Tiêu, con người tôi không khách sáo không bày đặt, tiền lương, tiền trợ cấp tôi kiếm dễ hơn thầy, để tôi mời.”

Mặt mày Tiêu Dật sáng sủa trắng nõn, càng tôn lên vẻ thanh tú đẹp đẽ, từ trước tới nay khuôn mặt y luôn sạch sẽ: “Đừng gọi là ‘thầy’, giờ tôi đã không còn là thầy giáo nữa rồi.”

Thiếu Đường thẳng thắn nói: “Chỉ cần dạy Mạnh Tiểu Bắc một ngày, thì đã được coi là thầy của con tôi rồi.”

Thiếu Đường là người cha có tấm lòng rộng rãi tốt bụng, anh rất có lòng, thay Mạnh Tiểu Bắc và Lượng Lượng hoàn thành mong muốn tìm công việc cho Tiêu Dật. Trên đường đời nhiều gian nan trắc trở, ai sống cũng nhọc nhằn khó khăn, chớ nên đẩy người khác tới đường cùng.

Tiêu Dật khuấy thìa nhỏ trong cốc cà phê, rất dịu dàng tao nhã. Y nói: “Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng thật sự không cần phiền vậy đâu. Tuy không đủ để nuôi cả gia đình, song dù sao tôi cũng chỉ có một thân một mình, không có gia đình không có con cái, tôi chỉ cần nuôi sống chính mình mà thôi.”

“Giờ đây tôi vẫn tự lo được cho mình, tìm được một người môi giới trong trường khác, giới thiệu cho vài chỗ gia sư, phụ đạo cho vài học sinh lớp 9 ôn thi tốt nghiệp, luyện thi cấp tốc trước kì thi… Tôi nói thật với anh, làm gia sư, lương một tiếng đồng hồ còn cao hơn là tôi dạy chính thức ở trường trước kia, chỉ có điều không có các đãi ngộ khác thôi.”

Tiêu Dật nói chuyện rất bình tĩnh, đàn ông đều có danh dự sĩ diện, không muốn phơi bày hoàn cảnh khốn khó của mình trước mặt người ngoài, kiên cường chịu đựng thẳng lưng chống chọi. Trên con đường này, vì theo đuổi tình yêu mà như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa rực cháy, sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện như này.

Ngón tay Thiếu Đường gõ gõ lên mặt bàn, cảm khái nói: “Thầy Tiêu, kỳ thật trước đây tôi chỉ mong sao anh cút khỏi trường trung học số 1 Triều Dương. Nhưng đoạn ghi âm một năm trước tôi cố tình lưu lại còn chưa được dùng tới thì anh đã xảy ra chuyện…”

Tiêu Dật bình thản gật đầu: “Là do tôi chủ quan, một lần thấm thía bài học xương máu.”

Tiêu Dật dường như cũng cố ý giải thích rõ sự việc, sợ Thiếu Đường khinh thường mình. Y nói: “Ngày hôm đó trong nhà tắm, hoàn toàn không phải như anh nghĩ đâu.”

Thiếu Đường hỏi: “Thầy giáo nam kia là ‘bạn’ của anh?”

Tiêu Dật thẳng thắn: “Vẫn chưa phải, mới quen biết thời gian ngắn, đang dự định, dự định tiến thêm một bước thử xem sao, tiếc là… Tóm lại giờ đã chấm dứt rồi, tất cả đều như chưa hề xảy ra.”

“Lấy chuyện của tôi mà làm bài học, sau này anh cùng Tiểu Bắc đừng đi vào vết xe đổ như tôi. Chuyện tình cảm của kiểu người như chúng ta rất gian nan chông gai, muốn tồn tại cũng quá đỗi khó khăn khắc nghiệt. Cả đời người vội vã trôi qua, chớp mắt tôi đã 30 tuổi rồi, bên mình đến đi đều chỉ là khách qua đường, rất khó để tìm một người yêu có tính cách, phẩm giá, sở thích hoàn toàn phù hợp với bản thân, chứ nói gì tới chuyện bầu bạn cả đời, xiết bao gian khó… Chưa kể còn phải chịu đựng áp lực của gia đình xã hội, anh cũng phải tự bảo vệ chính mình, chú ý chăm sóc Tiểu Bắc cho tốt, đừng để nó thiệt thòi, hứng chịu tổn thương.”

Giọng nói Tiêu Dật mềm mại dịu dàng, ẩn chứa sự hiền hòa của người phương Nam, có những câu tựa như đã nghĩ rất lâu giờ rủ rỉ nói lại, Thiếu Đường rũ mắt “Ừ” một cái.

Thiếu Đường thất thần trong nửa phút, bỗng nhiên nhìn chằm chằm thầy Tiêu!

Tiêu Dật cũng nhìn thẳng Hạ Thiếu Đường, ánh mắt dũng cảm thẳng thắn đối mặt với nội tâm, không hề né tránh. Chiếc thìa nhỏ mạ bạc trong tay y rơi vào cốc cà phê, bọt nước bắn tung tóe, vang lên một tiếng “keng” như nện thẳng vào nơi bí mật, kín đáo tăm tối nhất trong đáy lòng hai người.



Thiếu Đường mím chặt môi, không nói một lời, đăm đăm nhìn đối phương.

Ấy thế mà Tiêu Dật lại là người đầu tiên đỏ mặt, y sợ nhất ánh mắt tàn nhẫn bám riết của Thiếu Đường: “Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dao găm đó, tôi sẽ không bô bô nói bừa đâu.”

“Anh thật sự dốc hết tâm can mà đối tốt với Tiểu Bắc. Trong trường học bao nhiêu năm như vậy, cực hiếm khi tôi thấy có một người cha nào như anh, anh với Tiểu Bắc hoàn toàn không phải tình thân bình thường. Trái tim chẳng giấu nổi tình yêu, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được. Anh yêu Tiểu Bắc nhiều đến như thế, Tiểu Bắc có thấu?”

Tiêu Dật hỏi đến mức Thiếu Đường không nói được lời nào.

“Hai người bọn anh, thật may mắn, may mắn hơn tôi nhiều lắm, thật sự tôi rất ngưỡng mộ hai người.”

“Vô cùng xứng đôi.”

“Cố gắng cả đời bên nhau, đừng dễ dàng buông tay.”

Trái tim Thiếu Đường bị đè nén bức bối, cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt trào lên, từ trước tới nay anh chưa bao giờ muốn rạch toang tâm tư, phơi bày nội tâm với một người như vậy.

Trước khi đi anh quay đầu lại, giọng nói tràn đầy khí phách: “Vì sao tôi phải buông tay?”

“Tôi sẽ không buông tay.”

“Tôi sẽ bên Tiểu Bắc cả đời. Thầy Tiêu, tương lai anh cứ đợi mà xem!”



Kiên trì và từ bỏ, cố chấp tới cùng và buông tay, có những lúc những suy nghĩ đó sẽ đồng thời cùng tồn tại trong một ý niệm. Khi đó, Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc sẽ không thể nào lảng tránh, chạy trốn khỏi chướng ngại vật chắn ngang trước cả hai.

Sau khi thi giữa kỳ, Tây Sơn núi xanh biêng biếc, mây ngũ sắc bập bềnh, đào mận trĩu cành. Cả khối Mạnh Tiểu Bắc tổ chức đi chơi xuân.

Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông và quần dài leo núi, đội một mũ lưỡi trai màu đỏ, bên hông quần có vài cái túi da trĩu xuống, nhìn cực ngầu. Cậu đeo một ba lô hai quai rất to và nặng, suốt cả đường trèo non lội suối. Lớp cậu đi đến chân núi bắt đầu tự do hoạt động ven đường, không có thúc giục hò kéo nhau, người đi nhanh người đi chậm, lúc bạn học nữ còn mua đồ ăn vặt ở chân núi thì Mạnh Tiểu Bắc và một vài bạn nam khác đã leo lên rồi.

Kỳ Lượng cũng đội mũ, vành mũ che hơn nửa khuôn mặt, không ngừng uống chai nước trong tay: “Mạnh Tiểu Bắc mày đeo ba lô gì mà to vậy, không mệt à!”

Mạnh Tiểu Bắc nhanh nhẹn giẫm lên tảng đá lớn nằm giữa khe suối trong thung lũng, lúc gặp rêu xanh cực dày thì cầm gậy chống, đi rất vững, cực kỳ có kinh nghiệm, bước rất nhanh, xông xáo vọt lên phía trước là người dẫn đầu, Kỳ Lượng đuổi theo đến nỗi thở hồng hộc mặt trắng bệch.

Tới nửa đường, Mạnh Tiểu Bắc dừng lại, ngồi xổm trên tảng đá to, chụp cho Kỳ Lượng nửa cuộn phim. Kỳ Lượng đi qua trêu: “Máy ảnh Nhật Bản? Còn cao cấp hơn máy ảnh cha tao để lại cho tao, nhà mày mua cho à?”

Mạnh Tiểu Bắc ăn từng miếng lớn xúc xích, thẳng thắn đáp: “Người đàn ông của tao mua cho tao đấy, quà mừng tuổi.”

Kỳ Lượng ghen tị khẽ mắng: “Mẹ nó, hai người bọn mày quá lắm rồi đó…”

Hai người mỗi người một cái xúc xích, trong khe núi gió rất lớn, tóc đôi bên bị thổi tán loạn, sườn mặt đẹp đẽ của

thiếu niên như được mạ một lớp ánh sáng chói lòa rực rỡ.

Mạnh Tiểu Bắc thè

lưỡi liếʍ cái xúc xích rung rung.

Kỳ Lượng nhìn cậu: “Mày lại còn liếʍ nữa, sao mà giống… giống…”

Mạnh Tiểu Bắc: “Giống gì hả? Lượng Lượng, chắc mày coi phim khiêu da^ʍ nhiều lắm rồi ha, đúng là đồ da^ʍ dê!”

Kỳ Lượng: “Mày đã làm cái đó rồi hả?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Chưa hề!”

Một lúc sau Kỳ Lượng hỏi: “Tiểu Bắc, tao nghe nói mày phải chuyển trường? Về Tây Câu?”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Có lẽ vậy, tao cũng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh.”

Kỳ Lượng: “Khi nào mày về?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Chắc nghỉ hè, lớp 11 về.”

Kỳ Lượng ôm bộ mặt giận hờn của chàng thiếu niên hẵng còn chưa biết mùi vị sầu lo: “Đi sớm vậy làm gì, đợi tới khi thi đại học rồi hẵng quay về không được à?!”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Vớ vẩn, với trình độ của tao, lúc đó quay về đã muộn rồi, cao đẳng có khi tao còn không thi nổi.”

Kỳ Lượng: “…”

Kỳ Lượng hờ hững nói: “Mạnh Tiểu Bắc mày đi đi! Bọn mày người nào người nấy cút hết rồi, đều rời đi thật xa, cuối cùng ông đây chỉ còn lại cô độc một mình.”

Mạnh Tiểu Bắc mặt dày mày dạn: “Này không tới nỗi vậy chứ ha, như thể mày chia tay với tao vậy á! Mày yêu tao thế cơ à? Không nỡ hả?”

Kỳ Lượng trầm mặc một lúc rất lâu, tâm trạng tồi tệ nhét lấy nhét để xúc xích vào miệng, suýt làm bản thân bị nghẹn, cố mắm môi mắm lợi nuốt vào. Kỳ Lượng thật lòng thật dạ nói với Mạnh Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, mày biết không, đêm ba mươi Tết ấy tao đã muốn nhảy lầu. Lần trước mày nói rất đúng, mẹ nó, lúc đó tao giống như một đứa con gái, trong lòng tao cực kỳ khó chịu, như lên cơn điên muốn nhảy lầu.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Lượng Lượng…”

Kỳ Lượng bỗng nhiên đứng lên, hai mắt đăm đăm.

Mạnh Tiểu Bắc ngẩn ngơ trong giây lát, cũng đứng dựng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt cảnh giác.

Bọn họ leo núi nhanh hơn hẳn so với các bạn học khác, ở trên vách núi giữa sườn núi, trước mắt là cây xanh ngăn ngắt, rừng rậm mênh mông bát ngát, ngỡ như dòng chảy thời gian nhìn mãi không thấy điểm cuối, không bờ không bến. Kỳ Lượng giẫm lên vách núi bên cạnh: “Lúc đó tao đã nghĩ, tao sẽ tiêu sạch 30 đồng trong tay, ăn sạch bách bánh mì và uống cạn

bốn hộp nước đào. Vào lúc ti vi đang chiếu Gala chào xuân, đợi tới lúc tiếng chuông 0 giờ vang lên, tao sẽ leo lên sân thượng nhà hàng Bắc Kinh, đứng đó gọi cho Kỳ Kiến Đông, bảo với ông ta tao muốn nhảy lầu, hỏi xem rốt cục ông ta có về nhà hay không!”

Mạnh Tiểu Bắc ôm cổ Kỳ Lượng, ghìm chặt eo cậu kéo Kỳ Lượng lại, vẻ mặt hung dữ: “Mày đứng lùi ra sau! Mày đừng đứng ở bên vách đá, mày dọa tao à? Lượng Lượng mày muốn làm gì?!”

Nước mắt Kỳ Lượng giàn giụa chảy xuống: “Đêm 30 ấy, trong khoảnh khắc tao cô đơn nhất trên đời, thầy Tiêu Dật chính là người đã nấu cho tao một bát mì nóng hổi, sau đó tao hại chết thầy ấy, tao làm thầy ấy bị đuổi việc.”

Ngày đó trên đỉnh núi, Mạnh Tiểu Bắc giống như một người chồng ôm Kỳ Lượng vừa xoa vừa dỗ dành an ủi rất lâu rất lâu, Lượng Lượng, Lượng Lượng, mày yên tâm đi, tao về Đại Tây Bắc ôn thi, lấy hai năm làm hẹn, ông đây nhất định sẽ vì đoàn tụ với mày mà thi đỗ trở về! Đến lúc đó quay lại Bắc Kinh, chỉ cần nha nhỏ không phản đối, tao nhất định sẽ lấy mày làm vợ nhỏ, tao sẽ không vứt bỏ mày như cái bát vỡ đâu!

Lượng Lượng khóc xong ngay lập tức thay đổi sắc mặt lại trở về vẻ mặt ngả ngớn như mọi khi: “Đù mẹ, vì đoàn tụ với cha nhỏ nên mày mới điên cuồng dốc sức muốn thi về đây, chớ có kéo tao vào chuyện này, ông đây không có quan hệ với mày đếch nhận tình cảm của mày!”

Trải qua những thăng trầm dằn vặt khổ đau trong tình cảm, vết tích lưu lại trên đường đời mới càng khắc cốt ghi tâm, về những năm cuối đời mới càng đậm sâu đượm màu. Năm đó, hạnh phúc nói với Tiểu Bắc và Kỳ Lượng rằng, bọn họ hẵng còn rất trẻ.