Chương 16

Hôm nay cũng là vòng cuối, Lâm Bối Ni căng thẳng rõ ràng, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ôm và nói: “Tin chị, sẽ không có ai không yêu mến em, bởi vì em là Lâm Bối Ni!”

“Cô Thẩm, Benny sắp ra sân, xin hãy mau chuẩn bị.”

“Đi thôi.” Cô kéo cô ấy.

Chờ người dẫn chương trình giới thiệu xong, tất cả đèn đều tắt, mọi người nín thở tập trung.

Âm nhạc vang lên, trên sân khấu có một cột sáng chiếu xuống, Bối Ni mặc đồng phục cấp hai, đeo kính đen xuất hiện trên màn hình.

Mọi người xôn xao,

Vịt con xấu xí học cấp hai nhút nhát ngẩng dầu, bên cạnh có vài đứa trẻ xấu tính vừa chửi rủa vừa cười nhạo, chỉ trỏ, cô bé không biết làm sao, bị đẩy ngã xuống đất, mờ mịt bất lực, sau đó có một bé trai kéo cô bé dậy, đứng trước mặt cô bé để bảo vệ…

Màn hình lớn phía sau đang chiếu hình ảnh rừng mưa của châu Mỹ La tinh, cây gỗ hổ ban* kiên cường trải qua nắng gió mưa sa, trở nên cứng rắn vô cùng, trong đó có một cây trăm năm không đổ, được chế tác tinh mỹ, về sau làm thành bảo trượng hiến cho tù trưởng.

*Cây gỗ hổ ban: 虎斑木– hổ ban mộc- hu ban mu, tên pháp danh là Dracaena goldieana, hiện chưa có tên tiếng Việt trên Googe..

Sự kiện này thành công rực rỡ, cổ phiếu của Nội thất Thịnh Thế tăng lên đồng loạt, báo cáo tài chính năm nay rất đẹp, lão Hoàng bị mời đi uống rượu ăn mừng. Mai là giáng sinh, công ty có sự kiện, Lâm Bối Ni sẽ mời tất cả mọi người cùng đi ăn cơm.

Bài biểu diễn của cô ấy trong đêm chung kết được người ta chỉnh sửa biên tập lại, trong thời gian ngắn các trang web chia sẻ video liên tục, trợ lý của cô ấy gọi điện cho Thẩm Thấm An để cảm ơn: “Cám ơn chị rất nhiều, chị thật sự rất chuyên nghiệp, chị đã khai quật được thế mạnh của Bối Ni, rất nhiều đạo diễn và các thương hiệu sau khi nhìn thấy sân khấu biểu diễn của Bối Ni đã thể hiện muốn hợp tác, lúc này cô ấy đang chọn kịch bản, cuối cùng tụi em đã có thể chọn việc để làm.”

“Chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy quá mệt mỏi.” Thẩm Thấm An dặn dò.

Cúp máy, cô đứng dậy, bên ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi, đúng rồi, chuẩn bị tới năm mới rồi.

“Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!” Tất cả mọi người đều dừng lại công việc giăng đèn, vui vẻ gào to, trận tuyết đầu tiên của năm nay rất lớn, vô cùng đẹp, giống như chôn vùi hết cỏ dại và bùn đất, chỉ để lại cho nhân gian sự sạch sẽ trắng xóa, tất cả mọi thứ đều nên có một cái kết.

Thẩm Thấm An quàng khăn màu hồng đi ra khỏi tòa nhà, đột nhiên cô rất muốn được vừa đi vừa cảm nhận không khí đón tết.

Chu Tử Hằng đi theo, anh chỉ đứng ở phía sau cô, mặc bộ đồ đen, cả người phủ đầy tuyết, thực ra cứ nhìn như vậy cũng tốt, thực ra cứ nhìn cô như vậy cũng được, nhìn cô dịu dàng xinh đẹp như thế tựa như bông hoa nở giữa biển tuyết, không tranh không đoạt cũng đã hào quang vạn trượng, cô ưu tú như vậy nhưng lại luôn trốn sau lưng người khác, dù cô tâm như tro tàn vẫn giúp người khác trèo mây hái trăng.

*攀云摘月: pān yún zhuī yuè phàn vân trích nguyệt, phép ẩn dụ ý chỉ sự thăng tiến lớn trong sự nghiệp.

“Có lẽ Tiết Nam yêu anh ấy nhiều hơn chị, chị có bỏ cuộc giữa chừng nhưng cô ấy yêu suốt mười năm, huống chi cô ấy còn đang mang thai, chị không hận cô ấy như thế.” Cô trả lời điện thoại của Lâm Bối Ni.

“Cô ta là tên lừa gạt, vốn dĩ cô ta không mang thai!” Lâm Bối Ni ngồi trong xe gào to, không để ý mình đang mặc lễ phục dạ hội sang trọng.

Nếu như có thể lẳng lặng nhìn cô ấy như vậy cũng tốt, nhìn cô cười đùa vui vẻ, nhìn cô chăm chỉ làm việc, nhìn cô kết hôn sinh con, gả vào nhà giàu, nhưng mà An An của anh lại quay đầu.”

Ánh đèn trang trí trên cây thông Nô en khổng lồ ở cửa cửa hàng chiếu vào mặt hai người, Thẩm Thấm An hoảng hốt, trước mắt cô là người kia, lông mày đậm, mặt không biểu cảm, giống như chàng trai bị mọi người ồn ào đẩy lên làm dẫn chương trình đêm tiệc trung thu mười năm trước, lúc đó ánh đèn ở sân vận động của trường không sáng như thế này, nhưng cô vẫn nhìn thấy mặt anh.

Thẩm Thấm An đứng yên, người kia ở đối diện vượt gió vượt tuyết bước nhanh về phía cô, ôm chặt cô, đã mấy tháng rồi, không biết đã bao lần đứng ở sau cây hoa quế dưới tầng nhà cô, kìm nén cơn xúc động muốn đi lên ôm chặt cô.

Bởi vì trên vai anh đều là tuyết, cô cảm thấy má mát lạnh.

“Là anh quá ngốc,” anh nói, “Rõ ràng là anh yêu em nhiều như vậy nhưng vẫn bị người khác lừa.”

Đôi tay cô khẽ nhấc, ngẩn ra một chút, sau đó ôm lại người đối diện.

“Lần này nếu như em lại rời đi, nếu anh không đuổi theo thì em sẽ không quay trở lại.” Cô hờn dỗi.

“Ừ.” Anh ôm chặt hơn.

Cả trời gió tuyết, dưới một cây hoa đèn l*иg, cuối cùng hai người luôn nghĩ về nhau cũng hoàn toàn yêu nhau vào nhau, suốt đời không đổi… Mười năm vương vấn đêm hạ ấy được edit và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị nghiệp quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

“Đi thôi.” Lâm Bối Ni mỉm cười chào hỏi lái xe, sau khi cô đóng cửa thì nhận được tin nhắn của Tôn Hàn:

“Cậu có muốn đi ăn thịt xiên của cái nhà mở quán ở cổng trường không, nhà đó mở một quán ăn lớn ở dưới tầng cửa hàng nhà tôi.”

Đêm giáng sinh, giống như trời cao bắt đầu sắp xếp những cái kết đẹp cho mọi người, ngoại trừ Tiết Nam.

Nếu như không phải do Lâm Bối Ni được mời tham gia cuộc họp hàng năm của Hồng Hiên, đoán chừng cô không có cơ hội gặp mặt Tiết Nam, bởi vì thành viên ban quản trị của công ty đã tuyên bố sau Tết nguyên đán Tiết Nam được điều động tới tổng bộ nước Mỹ.

Bọn họ và mấy thành viên ban giám đốc khác ở cùng một chỗ chạm ly hàn huyên, ly sâm panh của Tiết Nam được trợ lý của cô đổi thành nước lọc nhiều lần, có một sếp lớn không vui, Tiết Nam đành phải uống một ly, chốc lát sau Bối Ni thấy trợ lý của cô ta đưa cho cô ta một viên thuốc Ibuprofen.

* Ibuprofen: thuốc giảm đau, đau lưng đau bụng kinh…

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Bối Ni mượn cớ rời đi, đi theo cô ta vào Toilet, đợi cô ta đi ra, cô mở cửa gian phòng vệ sinh ở cách vách xem, tờ giấy màu đỏ vẫn chưa hoàn toàn trôi hết, trong nháy mắt đó, cái gì cô cũng đã hiểu.

Nhưng cô cũng không vạch trần, dù sao đối với Tiết Nam thì cô cũng chỉ là một người xa lạ, cô đi ra ngoài giả vờ rửa tay, chờ Tiết Nam rửa tay xong, cô “tốt bụng” nhắc nhở:

“Cô Tiết, nếu như cô không thoải mái thì có thể gọi người yêu tới đón, bằng không sợ là lúc nữa cô cũng không rời đi được.”

Tiết Nam nghe xong, ít nhất là trong khoảnh khắc đó, cô ta vẫn ôm hy vọng với Chu Tử Hằng, nhưng trong điện thoại anh vẫn không kiên nhẫn: “Tôi đang tăng ca.”

“Nhưng mà bọn họ vẫn luôn mời em uống rượu, em không chống được nữa rồi.” Cô khóc nức nở khẩn cầu.

Nghe cô ta nói chuyện xong, Lâm Bối Ni nói dối mình muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, cô mặc áo khoác ngoài đi ra sảnh lớn của khách sạn, ngồi trên ghế salon chờ.

Người đàn ông kia mang vẻ tức giận tới đây, bộ dáng của anh đã được cô nhớ rất rõ, thấy anh ta lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, Lâm Bối Ni cười cười đi tới, nói với người đàn ông mặc đồ đen: “Xin hỏi anh là Chu Tử Hằng? Tiết Nam bảo tôi ở đây chờ anh.”

“Đàn ông các anh thật không có lương tâm, mặc kệ bạn gái mình không để ý thân thể mà lo sự nghiệp, cô ấy cũng đã đến ngày rồi mà còn bị người rót rượu mời.” Cô “hơi” có ý tốt mà nhắc nhở và oán trách.

“Cô nói gì? Tiết Nam tới kỳ? Cô ấy không phải…” Chu Tử Hằng sụp đổ.

“Phải gì cơ, sao anh lại làm bạn trai của người ta vậy? Lúc nào bạn gái tới ngày cũng không nhớ!” Nói xong câu đó, Lâm Bối Ni mới đi về phía thang máy.

Trở về trên lầu, Lâm Bối Ni thấy Tiết Nam vẫn còn đang lo lắng đợi điện thoại, vì vậy cô đi qua nói với cô ta: “Tôi vừa thấy bạn trai cô ở dưới lầu, cô mau đi xuống đi.”

Tiết Nam cảm thấy vui vẻ, nhưng nghĩ lại, lại hỏi Lâm Bối Ni: “Sao cô biết anh ta là bạn trai tôi?”

Lâm Bối Ni cười cười chỉ chỉ điện thoại của Tiết Nam, cô ta để ảnh của Chu Tử Hằng ở màn hình khóa.