- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mười Năm Vương Vấn Đêm Hạ Ấy
- Chương 12
Mười Năm Vương Vấn Đêm Hạ Ấy
Chương 12
Lúc chuẩn bị đến giờ xuất phát, Thẩm Thấm An vẫn còn đang đứng ở trước tủ quần áo của mình phân vân, chuyện chú ý đến tuổi tác thì phái nữ vẫn khó hiểu hơn phái nam, huống chi là ngồi làm việc cùng với đám lập trình viên nam và thẳng nam chẳng để ý tới thay đổi nhỏ của phái nữ: “Thật đấy, An An, chị mặc cái gì cũng đẹp.”
Thẩm Thấm An bĩu môi: “Đàn ông các cậu đều qua loa như nhau.”
Chu Tử Hằng suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị: “Em mặc cái quần bó màu hồng nhạt với áo sơ mi trắng, sau đó thêm một cái mũ lưỡi trai.”
Thẩm Thấm An ngẩn người, bộ đồ này cô mới chỉ mặc một lần, còn là buổi tối, sao anh lại biết, nhưng cũng không nghĩ ngợi, mặc theo đề nghị của anh Chu, quả nhiên là giống với nhân viên bán hàng “Trẻ hơn ít nhất mười tuổi.”
Cô vẫn là Thẩm Thấm An đơn thuần thiện lương của mười năm trước, thời gian như lũ cuốn không rửa trôi được vẻ đẹp của cô, nhưng mình lại già rồi.
Cho nên khi Chu Tử Hằng nắm tay Thẩm Thấm An đi song song trên đường nhựa trong trường, một đen một trắng, một người trưởng thành chín chắn, một người ngây thơ đáng yêu, gần 20 cm chênh lệch chiều cao thu hút không ít ánh mắt của thầy trò.
“Tuổi trẻ thật tốt.” Thẩm Thấm An vịn lan can trên khán dài, không tự chủ được cảm thán nói.
“Chu Tử Hằng!” Hai người giật mình, giọng nói vang dội như vậy không phải là của lão Trình thì là của ai. Anh ta trách cứ: “Tiểu tử cậu có thành công rồi đúng không, nhiều năm như vậy không có tí tin tức nào, về cũng không nói với tôi một câu.”
Chu Tử Hằng bước lên phía trước, vẻ mặt phục tùng gật đầu, Thẩm Thấm An cười nhìn anh, lại không ngờ bị Cố Mân Dụ vỗ vai, cô xoay người lại, cô Cố càng có tuổi, giữa lông mày có sự dịu dàng, giống như khi ôn luyện tốt nghiệp cho học sinh.
“Cô vừa nhìn đã nhận ra trò rồi, nhiều năm như vậy trò vẫn không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như thế.”
Thẩm Thấm An ngại ngùng cười cười, vuốt vuốt tóc, xấu hổ nói: “Em không muốn các em khóa sau gọi là cô nên mới mặc như vậy.”
Mấy người tâm sự một chút, lão Trình gọi Cố Mân Dụ đi, nói là cần phải đi chuẩn bị. Hai người quay người đi không bao xa, lão Trình vỗ ngực, thở một hơi nhẹ nhõm: “May mà năm đó không dùng gậy đánh uyên ương.”
Cố Mân Dụ chẳng buồn phản ứng: “Tôi đã nói rồi, bọn nhỏ tự biết giới hạn, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, hơn nữa không phải ông nói thành tích ngữ văn của tiểu Chung vô cùng tốt à, điểm thi đại học môn ngữ văn của cậu ta đã một trăm hai mươi điểm, tôi từng nói với ông là tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Thẩm Thấm An đi bộ thì đυ.ng phải Đinh Dật Phi đang chỉ đạo học sinh treo đèn trên bàn chủ tịch, không ngờ học xong nghiên cứu sinh anh ta về làm giáo viên ở đây, cô cười tiến đến chào hỏi: “Thầy Đinh, nghe nói ngài đã kết hôn rồi, chúc mừng.”
Đinh Dật Phi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, không thể tưởng tượng được, nói: “Thẩm Thấm An, mười năm rồi, cậu không thay đổi chút nào hết, thế nào, có người yêu chưa?”
Vừa khéo lúc này Chu Tử Hăng mua nước xong, cúi đầu chào hỏi Đinh Dật Phi.
“Có thể kiên trì nhiều năm như vậy thật đúng là không dễ dàng, chúc hai người hạnh phúc.” Vẻ mặt Đinh Dật Phi có sự thay đổi. Chu Tử Hằng kéo vai Thẩm Thấm An qua, cười nói: “Cảm ơn thầy Đinh, chúc thầy và cô trăm năm hạnh phúc.”
Chờ đi xa rồi, Thẩm Thấm An khó hiểu hỏi thăm, “Anh nói chúc phúc cái gì vậy, ra vẻ à, thầy Đinh chỉ hơn chúng ta có ba bốn tuổi, hơn nữa hai người lại không quen nhau.”
“Một năm cũng là thầy. Hơn nữa sao em biết bọn anh không quen nhau, bọn anh còn cùng chơi bóng rổ với nhau đây này.” Chu Tử Hằng nghiêng mặt, không có ý tốt cười cười.
Thẩm Thấm An kinh ngạc, đuổi theo hỏi: “Cùng chơi bóng rổ? Khi nào thế? Sao em còn không biết?”
“À, là chiều hôm em đi bổ sung chứng minh thư nhân dân.”
“Vậy à? Vậy hai người ai lợi hại hơn ai?” Thẩm Thấm An nhớ năm đó Đinh Dật Phi chơi bóng rổ không tệ, mê đảo rất nhiều bạn học và giáo viên.
“Đương nhiên là anh rồi!” Giờ khắc này Chu Tử Hằng ngây thơ khó thấy.
Buổi lễ bắt đầu, các tiết mục của giáo viên và học sinh đều vô cùng đặc sắc, người dẫn chương trình là hai học sinh cấp ba một nam một nữ, thoạt nhìn rất cân đối, nói năng trôi chảy, tinh thần ổn định, Thẩm Thấm An không khỏi hâm mộ. Tuy năm đó cô cũng làm dẫn chương trình nhưng lúc đó mặc đồng phục, còn bây giờ là lễ phục tinh xảo.
Chu Tử Hằng thấy Thẩm Thấm An nhìn không rời mắt, thấp giọng hỏi: “Em có nhớ tiệc tối trung thu lúc mới vào cấp ba không? Lần đó hai chúng ta dẫn chương trình này.”
“Vậy à?” Cô không để ý, không quay dầu, “Em dẫn chương trình nhiều hoạt động, hơn nữa trời tối như vậy có thể nhìn thấy mặt nhau à?”
Được rồi, Chu Tử Hằng bất đắc dĩ.
Độc tấu đàn violon kết thúc, dẫn chương trình lên sân khấu, giới thiệu tiếp theo sẽ là đại biểu tốt nghiệp hạng ưu lên sân khấu, trước đó có nói rất nhiều, nhưng Chu Tử Hằng và Thẩm Thấm An đều nghe rõ hai chữ cuối cùng: “Tiết Nam.”
10 năm trước, là lớp trưởng ban khoa học tự nhiên, suốt cả năm học, vị trí đầu tiên, Tiết Nam thường lên sân khấu sau khi Thẩm thấm An giới thiệu, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn không thay đổi, cô ta vẫn ưu tú như vậy, khí chất như lan.
Thẩm Thấm An yên lặng nghe phát biểu, cô ta nói:
“… Thời học sinh chúng tôi đã trải qua một năm khó quên nhất, tốt đẹp nhất, năm đó, ngoại trừ việc vật lộn trong đống sách vở, mất ăn mất ngủ, chúng tôi còn gặp những người bạn đáng yêu, có thể cùng nhau phấn đấu đạt được nguyện vọng tốt đẹp nhất, trở thành bản thân tốt nhất, đồng thời có thể có năng lực xây dựng tổ quốc. Lúc tôi đi du học nước ngoài, tổ quốc dần dần cường thịnh, làm nền tảng vững chắc cho du học sinh bọn tôi, trong lòng ngày nhớ đêm mong bè bạn, giúp chúng tôi không còn cô đơn nơi đất khách…”
Ánh mắt của cô trong suốt, ánh mắt kiên định, Thẩm Thấm An đột nhiên rất bội phục cô, nghe nói cô ấy đi du học ở nước ngoài, một người chịu khổ không ít, hơn nữa lại sống ở phố Wall biến hóa không ngừng, tư bản chủ nghĩa như hổ sói gặm cắn, chưa bao giờ lùi bước, trở thành nhân viên tư vấn chứng khoán nổi tiếng, càng đáng nể chính là nhiều lần cự tuyệt chính sách lương cao đãi ngộ tốt ở nước ngoài mang lại, kiên quyết về nước làm việc. Cô ấy quả thật là giỏi nhất trong số bọn họ, trong số tất cả những học sinh đã tốt nghiệp, là đại diện tốt nhất, hơn nữa là người có tư cách lên tiếng nhất, Thẩm Thấm An vỗ tay ủng hộ từ tận đáy lòng.
Trờ về trên xe, Chu Tử Hằng lại hỏi Thẩm Thấm An: “Em thật sự không muốn về gặp ba mẹ em à?”
“Không đi, bọn họ sẽ lải nhải không ngừng!” Nhất là từ khi đi đảo Phổ Cát vềm ba mẹ gia nhập trận doanh của dì út, bọn họ sợ vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, con gái bảo bối của họ không có ai để dựa vào.
“Vậy còn anh?” Thẩm Thấm An hỏi lại anh.
“Anh cũng không về, chị của anh ngày càng phiền.”
(Mười năm vương vấn đêm hạ ấy được edit và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress, trộm cắp sao chép dưới mọi hình thức đều sẽ bị nghiệp quật nghèo bệnh sml)
Sau khi trở về, hai người dần dần quay về với công việc bận rộn, Thẩm Thấm An càng bận rộn hơn, lão Hoàng thông qua mối quan hệ mà nhận một dự án phát triển của công ty giải trí, thực ra đây không phải là lĩnh vực mà cô am hiểu, tuy nhiên thông qua những thời điểm thương hiệu lựa chọn người đại diện phát ngôn, cô đã được tiếp xúc với không ít minh tinh và ekip của họ, nhưng cô vẫn chưa từng độc lập làm các dự án kiểu này, cơ mà nhân viên trong công ty nhiệt tình chưa từng có khiến cho cô có thêm không ít tự tin, cô bắt đầu nghiên cứu không ngừng nghỉ quá trình làm việc của người mẫu Lâm Bối Ni từ lúc cô ấy bắt đầu ra mắt cho tới bây giờ, từ giới thiệu trên website đến tư liệu ở video, còn có định hướng phát triển của cô ấy do công ty đề ra.
Thực ra cho dù là một người hay là một công ty đều có thể xây dựng thương hiệu hoặc hình ảnh của mình. Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thấm An thả lỏng không ít.
Hôm nay, Chu Tử Hằng nói với cô là buổi tối lão Hồ muốn mời ăn cơm, đặc biệt yêu cầu phải đưa cô đến, thực ra trong lòng cô có chút tự trách nhưng mà vẫn đi.
Sắc mặt lão Hồ thoạt nhìn không tệ, anh ta biết cô thích ăn lẩu nên cố tình đặt bàn tại Haidilao, nhìn mọi người chung quanh náo nhiệt vui vẻ, ba người chọn rượu vang.
“Hôm nay anh chính thức rời khỏi BOM, thủ tục cũng xong xuôi hết rồi.” Lão Hồ vừa nhúng dạ day bò vừa nói.
Thẩm Thấm An dừng đũa, áy náy nói: “Em xin lỗi, em không biết lão Hoàng bán phần báo cáo kia cho Hồng Hiên.”
Lão Hồ cũng không ngại, anh ta cười nói: “Thực ra cũng không liên quan tới bọn em, chuyện Hồng Hiên rút lui chỉ là sớm hay muộn.” Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy quay sang hỏi Chu Tử Hằng: “Cậu đi tìm Tiết Nam rồi hả?”
Chu Tử Hằng đột nhiên ngẩn ra, nhưng lại bưng ly rượu lên ngay sau đó: “Nào có, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy là tốt nhất, anh đã nói với cậu rồi, hoàn toàn không cần làm vậy, quả thực khoản bồi thường tổn thất lần này của đội anh không tệ, có lẽ là nhận thấy năng lực của đội bọn anh, BOM đề cử bọn anh tham gia một dự án xây dựng tin tức quan trọng của chính phủ, đãi ngộ cũng tạm được, tối thiểu thì các anh em chuyển sang đó cũng coi như là thuận lợi, anh cũng yên tâm hơn nhiều.” Lão Hồ gắp dạ dày lên, đoán chừng là nhúng kỹ quá, Thẩm Thấm An thấy anh ta nhai lâu.
“Chúc mừng anh, anh Hồ, là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng, em đề nghị chúng ta cạn ly, dù sao hôm nay cũng không có lái xe.” Thẩm Thấm An cầm ly rượu lên.
Cơm nước xong xuôi, bởi vì Thẩm Thấm An còn có việc ở công ty nên gọi xe trở về làm việc tiếp, Chu Tử Hằng thì đi song song với Lão Hồ trên đường, tựa như có điều suy nghĩ, Lão Hồ nói: “Tử Hằng, vì vừa rồi có Thấm An ở đó nên anh không nói nhiều lời, nhất định là cậu đã đi tìm Tiết Nam vì anh, nếu không cô ấy sẽ không, và cũng hoàn toàn không cần phải nói tốt cho bọn anh trước ban giám đốc, việc sa thải ở mười bốn thành phố khác của công ty cũng sẽ không tránh khỏi sự chú ý của sở lao động, nhưng Tiết Nam đề nghị tập trung khoản bồi thường vào bọn anh, tuy anh vô cùng cảm ơn cô ấy, nhưng anh vẫn phải nói, thằng em à, đừng phạm sai lầm, Thẩm Thấm An mới là người phù hợp với cậu nhất, ở cùng với cô ấy cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào, nó trưởng thành, hiểu chuyện lại không sành đời, cái này là rất hiếm thấy, nhiều thương hiệu như vậy lại khen nó không dứt lời, cậu phải giữ chặt, Thịnh Thế bên kia còn nhìn chằm chằm đây này.” Lão Hồ nói xong nở nụ cười, anh ta nhớ tới một chuyện cười muốn chia sẻ với Chu Tử Hằng: “Hai ngày trước anh nghe nói, hai năm trước có một thương hiệu marketing muốn sử dụng quy tắc ngầm với Thẩm Thấm An, nói là buổi tối tới phòng anh ta thảo luận, kết quả là… dù cậu có đoán thế nào cũng không nghĩ ra, con bé ngốc này dẫn theo bảy tám đồng nghiệp đi cùng, hơn nữa lại còn là nam, tới phòng của gã ta, vừa vào đã bị đuổi ra, ha ha ha.”
*Giải thích: Có lẽ khoản bồi thường ở đây là BOM phải bồi thường cho team của lão Hồ. Vì BOM hủy hợp đồng trước.
Chu Tử Hằng cũng cười, cười cay đắng.
Về đến nhà, Chu Tử Hằng thấy áo sơ mi của mình toàn mùi lẩu, cởϊ áσ vứt lên ghế salon, rồi tùy tiện lấy một cái áo phông chuẩn bị mặc vào, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên, anh tưởng bên kỹ thuật của tòa nhà tới kiểm tra cổng gió của điều hòa tổng, vội vàng chạy ra mở cửa.
Là Tiết Nam, cô mặc một bộ váy công sở đứng ngoài cửa, cầm trong tay một chai rượu vang đắt tiền.
Chu Tử Hằng ngây ra, vội vàng mặc quần áo.
“Sao cô lại tới đây?” Chu Tử Hằng có chút không thoải mái.
Tiết Nam thoáng cười: “Có qua có lại mà, anh không nhớ lần trước anh còn tới nhà em thăm em à, chai rượu này là quà tặng anh.”
Tiết Nam cười đặt chai rượu ở trên bàn ăn.
“Cảm ơn, nhưng mà tôi kiêng rượu rồi.” Chu Tử Hằng muốn từ chối.
“Vậy à? Đã kiêng rượu rồi mà người anh toàn mùi rượu? Hơn nữa, uống chút rượu cũng được, chỉ cần không hỏng việc là được.” Tinh thần Tiết Nam rất mạnh mẽ, từng chữ từng chữ như lưỡi dao lạnh thấu xương.
Chu Tử Hằng không tiếp lời nhưng Tiết Nam không để ý, cô ta đi về phía tấm thảm trải sàn, cười đi giày cao gót lên đó: “Thảm trải sàn này thật đẹp mắt, thẩm mỹ của anh tăng lên rồi.”
“Quá muộn rồi cô cần phải về rồi, một người phụ nữ không quá an toàn.” Chu Tử Hằng có chút không kiên nhẫn, “Hôm nào tôi sẽ mời cô ăn cơm với tư cách cảm ơn.”
Tiết Nam cười nhạt: “Có cái gì mà phải cảm ơn, chuyện của anh cũng là chuyện của em, hơn nữa không phải nhà lão Hồ vẫn luôn giúp anh à.”
Chu Tử Hằng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng. Tiết Nam đại khái chỉ tới xem qua chứ không hề ở lâu, sau khi cô ta đi về Chu Tử Hằng ngồi trên ghế sa lông hồi lâu.
Hối Trí Dương Danh đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là mấy ngày nay lão Hoàng ở lại tăng ca cho nên lúc Tiết Nam tới thăm vô cùng đúng thời điểm. Lão Hoàng dẫn cô ta đi dạo công ty từ trên xuống dưới một vòng, ở trên bàn làm việc của Thẩm Thấm An cô ta nhìn thấy ảnh chụp chung của Thẩm Thấm An và Chu Tử Hằng, hẳn là chụp chung hôm kỷ niệm ngày thành lập trường.
“Tiết tổng, sao hôm nay ngài có thười gian tới công ty chúng tôi? Cô xem, tôi chưa kịp chuẩn bị cái gì.” Lão Hoàng khách sáo nói.
Tiết Nam ngược lại, tỏ ra rất chuyên nghiệp: “Hoàng tổng, xem ngài nói kìa, tôi cũng là thông qua BOM mới có thể tiếp xúc tới Quý công ty, bằng không thật sự không biết là trong ngành sản xuất còn có công ty phát triển thương hiệu chuyên nghiệp như vậy.” Cô ta đột nhiên dừng lại, nhìn về phía phòng họp, lúc này Thẩm Thấm An đang họp thảo luận dự án với các đồng nghiệp, sau khi cô trình bày một lượt, những người ngồi dưới đều gật đầu vỗ tay, có thể thấy rất tin tưởng cô.
“Chị An vẫn luôn dốc sức liều mạng làm việc, nhiều năm như vậy mà ngay cả một đối tượng cũng không có, tôi sốt ruột thay chị ấy.” Lão Hoàng trông Thẩm Thấm An là thấy đau đầu, người ngoài không hiểu chuyện luôn trách anh ta làm ông chủ vắt kiệt nhân viên, ngoại trừ công việc vẫn là công việc.
“Vậy à” Tiết Nam thấp giọng nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mười Năm Vương Vấn Đêm Hạ Ấy
- Chương 12