Quyển 1 - Chương 32-2
“Đúng vậy, em là em trai anh mà.”
“Em biết rồi, biết rồi, nóng quá!” A Hoành giả vờ không thích rồi đẩy Ngôn Hi ra, xoay người anh ngồi thẳng trở lại.
“Hai người đang làm gì vậy?” Từ xa, một giọng nói quen thuộc vọng lại.
A Hoành quay lại nhìn thấy Tư Hoán, nét mặt anh không được tự nhiên cho lắm, mắt đảo liên hồi, hết nhìn cô lại nhìn Ngôn Hi.
Vì phát hiện dạo này mối quan hệ giữa A Hoành và Ngôn Hi có gì đó hơi khác thường nên Tư Hoán và Tân Đạt Di cũng biết ý hơn, không đến nhà Ngôn Hi ăn chực nằm chờ nữa. Mấy ngày rồi A Hoành không nhìn thấy bọn họ.
Ngôn Hi hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tư Hoán đang cầm mấy cuốn sách trong tay. “Đi thư viện hả?”
Tư Hoán gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Hai người đang…”
Ngôn Hi cúi xuống.”Cậu chấm dứt ngay những suy nghĩ đó đi cho tôi.”
Tư Hoán dừng hẳn xe lại, nói: “Ngôn Hi, cậu biết rõ là tôi chỉ lo...”
Ngôn Hi liền cười, nhưng ánh mắt hơi tối lại. “Thế nên phải cảnh giác, mỗi ngày đều nhắc tôi ba lần ư?” Tiếng Ngôn Hi rất nhẹ, nghe như từ phương xa vọng lại.
“AnhNgôn Hi….” Sắc mặt Ngôn Hi trở nên hết sức khó coi, anh đứng đực ra tại chỗ.
A Hoành bỗng cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Hành động của cô với Ngôn Hi ban nãy đã bị Tư Hoán hiểu lầm rồi ư? Một lúc sau cô đang định giải thích thì Ngôn Hi liền nhắm mắt lại, dịu giọng hỏi với vẻ mỉa mai.
“Tư Hoán, chỉ khi chọc tôi giận, cậu mới chịu gọi tôi là anh.”
“Ngôn Hi!” Tư Hoán giận thật, đôi mày cau chặt lại.
“Mới đó đã giận rồi ư?” Ngôn Hi lạnh lùng lên tiếng.
“Cậu...” Tư Hoán tỏ vẻ ấm ức, hậm hực đá vào thân cây đa rồi ôm sách, đạp xe bỏ đi.
A Hoành hoảng sợ. Cô chưa bao giờ thấy Tư Hoán xử sự như vậy với Ngôn Hi, cô thấy rất lạ.
“A Hoành em thấy anh trai em có quan tâm đến anh không?” Ngôn Hi vuốt vuốt mái tóc đã bị cắt tỉa khá nhiều của mình, lẩm bẩm. “Đúng là đồ trẻ con, nghi ngờ vớ vẩn…”
Trẻ con?
Chẳng biết ai trẻ con nữa nhỉ?
Cuối cũng cũng đã xong xuôi.
Ngôn Hi để đầu đinh, trông gọn gàng, điển trai hơn rất nhiều, đôi mắt nhìn cũng to hơn, sáng hơn thường ngày.
A Hoành thở phào, cũng không khó coi lắm, vì theo như Ngôn Hi nói thì từ lúc hai tuổi, anh đã không cạo trọc đầu rồi.
Ngày hôm sau, đúng giờ ăn trưa, xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Cậu đến đây có việc gì?” A Hoành thấy Ngôn Hi ra mở cửa, hồi lâu không có động tĩnh gì cả, bèn bước ra ngó, hóa ra là Trần Quyện
“Đừng có nói giống hệt Ngôn Hi như thế.” Trần Quyện hôm nay đã thay sang bộ đồ của con trai. Chiếc áo phông màu tím nhạt mát mắt, quần thể thao trắng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả khi đóng giả con gái, tuy nhiên đó là khí chất sắc sảo, điềm đạm của con trai chứ không phải vẻ ẻo lả của con gái.
Chỉ có điều, cậu ta và Ngôn Hi đang trong tư thế sẵn sàng đánh nhau.
“Sao vây, sợ bản thiếu gia không nhớ mối thù nên mò đến để tôi khỏi quên ư?” Ngôn Hi quắc mắt, nghiến răng ken két.
“Ngôn Hi, nếu tôi nói hôm nay tôi cất công đến đây là để xin lỗi cậu thì cậu có tin không? Trần Quyên nghiêm túc nói.
“Cậu tưởng tôi là thằng ngốc à?” Ngôn Hi nhìn đối phương bằng ánh mắt tóe lửa.
“Không tin.” A Hoành bỗng nhiên thẳng thắn đáp rồi chuẩn bị đóng cửa lại.
“Đợi đã, đợi đã..” Nụ cười trên môi Trần Quyện trở nên đông cứng, vội vàng chặn cửa lại. “Bạn bè với nhau, sao phải tuyệt tình như vậy?”
“OK, đã là bạn bè rồi thì không phải nói gì nữa, quỳ xuống xin lỗi hay mổ bụng tự sát thì tùy chọn.” Ngôn hi lạnh lùng tuyên bố.
Trần Quyên lùi ra sau một bước, toát mồ hôi hột.
A Hoành trầm ngâm một lát rồi sực nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi bâng quơ: “Cậu ăn cơm trưa chưa?’
“Chưa” Trần Quyện nghe thấy thế, mắt sáng lên, chui vào nhà luôn.
Ngôn Hi mặt bí xị, anh chỉ liếc A Hoành một cái rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi chứ không nổi cáu, sau đó tiếp tục chiến đấu với bát cơm sườn.. Trần Quyện gắp thịt thì anh tranh đĩa. Trần Quyện ăn canh thì anh tranh bát. Trần Quyện ăn cơm thì.. anh tranh nồi cơm điện.
“Hết cơm rồi, cậu biến đi được rồi đấy!” Miệng anh căng phồng, trong bát chẳng còn hạt cơm nào, trợn mắt nhìn Trần Quyện.
Trần Quyện há hốc miệng nhìn Ngôn Hi.
A Hoành buồn cười lắm, vừa nãy còn làm bộ nam nhi hảo hán không thèm chấp vặt, mới chỉ một lát mà đã thể hiện rõ vẻ hờn dỗi của trẻ con, đúng là khó chiều. Cô liền đứng dậy, vào bếp múc bát canh sườn và đưa cho Ngôn Hi. “Ăn hết bát canh rồi nói chuyện.”
“A Hoành, anh thấy chán ngán mấy canh sườn này rồi, ngày mai nấu món canh sườn cay đi.” Ngôn Hi vừa ăn vừa than.
A Hoành mỉm cười lắc đầu. “Không được, anh không ăn được cay, da đầu viêm đấy.”
Trần Quyện bèn xen vào: “Da đầu Ngôn Hi sao vậy? Vừa nãy nhìn thấy kiểu tóc mới của Ngôn Hi, cậu ta cũng có chút choáng váng.
A Hoành nhìn Trần Quyện bằng nét mặt vô cảm rồi lạnh lùng buông một câu :” Dùng gôm rởm nên bị viêm da.”
Trần Quyện cứng họng.
Thảo nào lại cắt ngắn như vậy, nhưng có toàn dân trên thế giới làm chứng, cậu ta không hề đυ.ng tới tóc của Ngôn Hi, tất cả là do tiệm tóc làm.
“Ăn no rồi đúng không, Rose? Ngôn Hi trợn mắt với Trần Quyện, bực bội xua tay: “Biến ngay, biến ngay!”
“Chẳng nể nang bạn bè gì cả.” Trần Quyện nhún vai.
A Hoành chẳng nói chẳng rằng mà chỉ mỉm cười vẻ bình thản. “Ngôn Hi, anh vào gội đầu trước đi, đến giờ bôi thuốc rồi.”
“Làm gì còn tóc nữa?” Ngôn Hi hậm hực sờ tay lên quả đầu đinh ngắn ngủn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, trợn mắt với Trần Quyện lần nữa rồi mới cúi xuống nói vào tai A Hoành: “A Hoành, đuổi hắn về đi!”
Khóe miệng Trần Quyện giật giật. Nói to như thế chẳng phải là muốn cậu ta nghe thấy hay sao?
“Rose, cậu có gì cần nói thì nói đi.” Khi Ngôn Hi đi vào trong rồi, nụ cười trên môi A Hoành lập tức tắt ngấm.
Trần Quyện phì cười rồi nói :” A Hoành, cậu đánh rồi, chửi rồi mà vẫn chưa hết bực ư?”
A Hoành nghiêm mặt nói: “Rose, tớ chỉ là người ngoài cuộc không cần phải như thế. Tính Ngôn Hi rất trẻ con, chưa chắc đã để tâm đến chuyện này.”
“Tớ biết.” Trần Quyện nheo mắt.
“Thế còn cậu?” A Hoành bình thản nhìn Trần Quyện, hỏi.
“A Hoành, nếu nói là tớ rất quý cậu và Ngôn Hi, từ lâu đã muốn trở thành bạn của các cậu thì cậu có tin tớ không?” Trần Quyện có vẻ ngượng ngùng.
A Hoành vô cùng sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào. Đột nhiên có tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vọng ra, rồi cả tiếng hát lạc điệu của chàng kia nữa.
Haizz, thật chẳng cho người ta yên ổn chút nào?
A Hoành bất lực nhìn vào bên trong, sau đó thu ánh mắt về nhẹ nhàng hỏi : “Trần Quyện, năm nay cậu mười lăm tuổi, kém Ngôn Hi hai tuổi, đúng không?”
Sau hôm lớn tiếng chửi Trần Quyện, cho dù vốn tiếng phổ thông còn rất tệ nhưng A Hoành cũng bắt đầu mạnh dạn chủ động nói chuyện.
Trần Quyện ngẩn tò te một lát rồi gật đầu.
“Rose, mặc dù Ngôn Hi hơn cậu hai tuổi nhưng thế giới của anh ấy rất hẹp, ngoài Tư Hoán và Đạt Di ra, anh ấy chẳng còn bạn bè thân thiết nào khác. Chuyện này cậu hiểu chứ?” A Hoành gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, dịu dàng hỏi.
Trần Quyện lại gật đầu, chăm chú lắng nghe.
“Rose, cậu nên biết là Ngôn Hi không bao giờ nói chuyện với người mà anh ấy không thích, không tùy tiện cãi nhau với những người không phải là bạn bè, không tin tưởng vào những người không phải là bạn bè. Cậu biết những điều này chứ?”
A Hoành ngước mắt lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại trở nên khó hiểu hơn.
Trần Quyện vô cùng sửng sốt, cười buông rồi nói: “Sorry.”
“Rose, tớ lớn cậu một chút, mặc dù từ nhỏ đã lớn lên ở vùng đất nghèo khó, không hiểu những cái quá cao siêu, nhưng cũng biết thích một người, kể cả không đến được với người đó, không làm được việc chúc phúc cho người đó thì cũng phải đàng hoàng chính trực, không làm những chuyện tổn thương đến họ. Cậu còn trẻ, còn có thời gian mà hối hận, nhưng sau này, thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu sẽ làm gì để cứu vãn mối quan hệ đó?”
Trần Quyện thở dài rồi nói: “A Hoành, tớ hiểu rồi. Nhưng lúc ấy tớ thực sự cảm thấy không cam lòng, cũng phải có thời gian mới bình tĩnh lại được.”
A Hoành không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.
“Trong mắt Ngôn Hi luôn có cái gì đó rất dễ khiến người ta cảm thấy lưu luyến.” Trần Quyện thở dài.
“Đó là cái gì?’ A Hoành hỏi nhỏ.
“Sự trong sáng và thuần khiết. Tớ rất tự phụ vì nghĩ rằng tướng mạo của tớ không thua kém ai, có điều khi nhìn vào đôi mắt Ngôn Hi, tớ rất không cam lòng, cảm giác ấy gần như là đố kị. Người đó chính là nguyên nhân khiến tớ luôn cảm thấy đối địch với Ngôn Hi, đối với cậu ấy là một sự tổn hại mạnh mẽ và bình đẳng. Giống như bọn họ đang đứng với nhau, một người hoàn hảo đến cô độc, một người cô độc đến hoàn hảo, đó mới là sự ăn ý và xứng đôi tuyệt vời.”
“Tại sao cậu lại nói những điều này?”
Trần Quyện liền cười: “A Hoành, cậu không nhận ra ư?” Tớ đang muốn được câu an ủi mà. Nhưng kẻ thất tình đều rất yêu đuối, câu không biết à?’
“Cậu cũng sẽ vừa chạy vừa khóc ư?” A Hoành mỉm cười, cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô biết, Trần Quyện nói ra những điều này chứng tỏ cuối cùng cậu ta đã gạt bỏ những hiềm khích trước đó.
“Hả?” Trần Quyện ngẩn tò te, hỏi: “Ai mít ướt như vậy hả?”
“Đạt Di.” A Hoành mỉm cười, nhớ lại vẻ u buồn của Tân Đạt Di thời gian trước.
Trần Quyện liền đứng phắt dậy, cười ngặt nghẽo. “Đúng đấy! Tân Đạt Di đúng là một anh chàng mít ướt, hài chết đi được, ha ha ha ha...”
“Cậu có cần thiết phải kích động đến mức đó không?” A Hoành mỉm cười.
Cô thừa nhận mình cũng không tốt lành gì, cố tình gợi lại những chuyện Trần Quyện đã giấu kín nơi đáy lòng, chạm vào điểm yếu của cậu ta.
Trần Quyện đỏ bừng mặt: “Ai kích động? A Hoành, tớ coi cậu là bạn tớ mới nói, anh chàng khỉ đột kia chẳng có phong độ gì cả. Đứng trước người đẹp như tớ cũng dám cắn, nếu Tư Hoán không ngăn thì bà mày đây cũng cắn chết hắn rồi.”
“Cậu có thể, xưng là “ông mày”, đừng xưng “bà mày”.”AHoành cười khúc khích.
Huống chi miệng Tân Đạt Di đã bị cậu cắn cho tang thương còn gì.
A Hoanh cười khúc khích.
Có những mối nhân duyên dường như đã được an bài từ sớm, chỉ có điều người này chưa nhận ra mà thôi.