Quyển 1 - Chương 30
Phong lưu bị ghét
Đêm trước hôm cụ Ngôn lên đường, ông và A Hoành đã nói chuyện với nhau, lúc ra ngoài, sắc mặt hai ông cháu đều khá lạ.
Ngày hôm sau, khi Ngôn Hi và nhà họ Ôn tiễn cụ Ngôn và chú Lý ra sân bay, chú Lý run rẩy cầm tay Ngôn Hi, mắt đỏ hoe, chỉ sợ cậu cháu yêu quý của mình không tự chăm sóc được bản thân. Trong khi đó, ông cụ không hề tỏ ra lưu luyến với cậu cháu đích tôn mà chỉ nhìn A Hoành, định nói gì đó xong lại thôi.
Tư Nhĩ đứng ở đằng xa, nhìn cụ Ngôn và A Hoành, vẻ mỉa mai lộ rõ trong nụ cười.
A Hoành sụt sịt, bước đến nói nhỏ: “Ông ơi, ông cứ yên tâm.”
Mắt ông cụ chợt sáng lên, nở nụ cười ấm áp, vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi cùng chú Lý đi vào.
“A Hoành, em với ông có gì giấu anh à?” Ngôn Hi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
A Hoành im lặng hồi lâu rồi cúi đầu đáp: “Bí mật, không nói được.”
Câu trả lời của A Hoành càng khiến Ngôn Hi tò mò hơn, trên đường về nhà, anh tìm đủ mọi cách dò la thông tin nhưng A Hoành cứ nhắm mắt, vờ như không nghe thấy.
Tư Hoán cười, nhìn Ngôn Hi rồi vỗ vai anh chàng. “Cậu đừng hao công tổn trí nữa.” Mọi người trên xe đều nhìn anh với vẻ hào hứng khiến anh mất cả hứng, đành đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bất ngờ Ngôn Hi lay vai A Hoành. “A Hoành, em nhìn kìa, lối vào đường quốc lộ G-H, hồi đến Bắc Kinh em nhìn thấy rồi đúng không, vừa sửa xong, biển báo đẹp quá, màu sơn phối rất đẹp.”
A Hoành cười tủm tỉm, cô chăm chú nhìn vẻ cao hứng của Ngôn Hi, nghe anh nổ một tràng về vấn đề phối màu.
“Anh Ngôn Hi, anh biết nhiều thứ nhỉ?” Tư Nhĩ đùa, giọng không lạnh lùng cũng không vồn vã.
Ngôn Hi khựng lại vẻ ngượng ngùng rồi im bặt, không nói không rằng với ai nữa.
Tư Hoán khẽ thở dài.
Từ nhỏ, Ngôn Hi và Nhĩ Nhĩ đã như thế. Nhĩ Nhĩ nói gì với Ngôn Hi cũng kèm theo vẻ mỉa mai, chế giễu, còn Ngôn Hi thì luôn tỏ ra nhường nhịn, e dè trước Nhĩ Nhĩ.
Bình thường, hai người không tiếp xúc, không thân mật, thậm chí cũng rất ít khi nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, mỗi lần Nhĩ Nhĩ bị đám con trai trong khu bắt nạt, Tư Hoán chạy đến giải cứu thì luôn nhìn thấy mặt mũi Ngôn Hi tím bầm, lặng lẽ đứng bên cạnh chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhĩ Nhĩ khóc, thỉnh thoảng còn đưa khăn giấy cho cô bé lau nước mắt.
Anh rất thắc mắc và cũng thấy rất tiếc, em gái mình bị bắt nạt mà lần nào người đứng ra giải vây cũng đều là Ngôn Hi, cho dù quan hệ hai nhà thân thiết như thế nào đi chăng nữa thì cũng khiến lòng tự trọng của một kẻ làm anh trai như anh bị tổn thương.
Chỉ tiếc là Nhĩ Nhĩ dường như không hề thích Ngôn Hi, cô nói mỗi lần buồn chán, bên cạnh lúc nào cũng thấy có mặt anh chàng.
Trẻ con không có trí nhớ dai, lại hiểu lầm rằng người này chính là kẻ đã bắt nạt mình nên có ấn tượng xấu. Cộng với tác phong ngày thường của Ngôn Hi nên bất luận anh chàng có giải thích thế nào, Nhĩ Nhĩ vẫn hạ quyết tâm ghét Ngôn Hi suốt đời.
Dạo này A Hoành gặp một vài chuyện rắc rối, vấn đề nằm ở chỗ cô chưa bao giờ gặp người nào phiền toái như thế. Uống sữa chỉ uống sữa sô cô la, nhưng mùi sô cô la không được át mùi sữa. Rán trứng ốp lết chỉ được rán lòng đào, lòng đỏ phải nằm ở giữa. Xem ti vi một mình phải chiếm cả cái xô pha, người khác không được ngồi gần. Sữa tắm buộc phải là sữa tắm Kim Thủy dành cho trẻ sơ sinh, các loại khác đều không dùng - trừ phi bạn muốn nhìn thấy anh ta dị ứng nổi mẩn khắp người. Khi anh ta vẽ tranh, chơi game, bạn phải đứng cách anh ta mười bước trở lên, nhưng nếu anh ta muốn bạn xuất hiện thì trong vòng ba giây, bạn phải có mặt, nếu không sẽ bị ánh mắt ai oán kia giày vò cho đến chết.
Giặt quần áo phải sạch sẽ, phải được treo gọn gàng như ở các shop, và quan trọng nhất là mùi thơm phải thoang thoảng, quyến rũ...
Và thế là A Hoành suốt này phải đầu tắt mặt tối.
“Chậc chậc, bạn Ngôn HI à, bạn không phải là hồ ly tinh chuyên hút máu người đó chứ?” Trần Quyện trêu.
“Có hút máu cũng chỉ hút máu của gay thôi.” Ngôn Hi tỏ vẻ vô tội.
Trần Quyện cười lúng liếng rồi ghé sát vào Ngôn Hi. “Come on baby, cậu cứ hút thoải mái đi, tôi không ngại đâu.”
Tân Đạt Di ném ngay cuốn vở vật lý vào mặt anh chàng. “Mẹ kiếp, nếu Ngôn Hi là hồ ly tinh thì cậu chính là xà tinh ngàn năm, mông lép ngực lép mà cũng bày đặt làm trò!”
Trần Quyện vơ lấy cuốn sách, ném ngược trở lại, trúng ngay giữa trán Tân Đạt Di, rồi anh chàng nheo mắt, nói: “Cậu là dạng khỉ đầu chó chưa tiến hóa hết, chui vào đây đòi làm vượn người hả?”
Hồ ly, mãng xà, khỉ đầu chó...
“Định mở vườn bách thú hả?” A Hoành ngáp dài, uể oải nói. Nửa đêm hôm qua, Ngôn Hi chơi game xong còn gào la kêu đói với khát khiến cô đang ngủ phải bò dậy nướng bánh mì, đun sữa, thế nên hôm nay mới uể oải như vậy.
“Không được, còn thiếu một thứ nữa.” Ngôn Hi nghiêm mặt nói.
“Gì cơ” A Hoành dụi mắt.
“Cộng thêm một con rùa vùng Giang Nam nói lắp nữa lả đủ.” Ngôn hI cười để lộ hàm răng trắng muốt.
A Hoành chỉ muốn nổi trận lôi đình.
“A Hoành, chắc chắn là thằng cha Ngôn Hi nghĩ cậu dễ bắt nạt đó mà.” Trần Quyện cười ranh mãnh.
A Hoành nghĩ bụng, đến Trần Quyện cũng nhận ra điều này ư?
“Cám ơn cậu đã có lời khen.” A Hoành mỉm cười hiền lành rồi lại cúi xuống tiếp tục làm bài.
“A Hoành, sao tớ cứ có cảm giác cậu không thích tớ lắm nhỉ?” Trần Quyện thắc mắc. “Tớ làm phật ý cậu à?”
A Hoành dừng bút, ngẩng lên mỉm cười, đáp: “Không.”
“Dù gì bọn mình cũng ngồi cùng bàn, cậu xa cách tớ như thế e là không hay lắm.” Trần Quyện nghiêng người sang bên trái, mười ngón tay đang vào nhau, đôi môi đỏ khẽ mấp máy.
A Hoành sửng sốt đáp: “Cậu biết tớ mà, ăn nói vụng về, bình thường, nói chuyện...”
Trần Quyện liền cười duyên ngắt lời cô: “Đây không phải cái cớ.”
A Hoành không thể nói cho Trần Quyện biết trực giác mách bảo cô rằng, anh ta không phải là mẫu người lương thiện nên cô xin được phép ghét một cách danh chính ngôn thuận...
“Cậu biết đấy, tớ rất ít bạn. Tụi con gái ghen tị với tớ...” Trần Quyện bất ngờ túm lấy cánh tay phải của A Hoành, mắt ngân ngấn nước rồi liếc xéo sang Tân Đạt Di. “Còn bọn con trai thì luôn có những hành động vô lễ với tớ.”
A Hoành không biết phải nói gì, xem ra anh chàng này đã tự đánh giá mình quá cao.
A Hoành nhìn cánh cửa phòng Ngôn Hi đang đóng chặt, đưa tay day day đầu mày mà không biết phải làm thế nào.
Đạt Di đến đây từ sớm, hai gã ngồi lì trong phòng không chịu mở cửa, bộ dạng rất lén lút, không biết đang giở trò gì.
A Hoành quyết định gõ cửa.
Không có phản ứng gì.
Lần thứ mười rồi.
A Hoành rất thắc mắc, từ lúc cô bắt đầu nấu cơm tối đến khi món cháo đậu xanh trong bếp nguội lạnh, gần hai tiếng đồng hồ mà hai gã này không có động tĩnh gì. Cô quyết định đẩy cửa ra. May mà cửa không khóa.
“Á á á á á á!”
“Ớ ớ ớ ớ ớ!”
Hai gã hét lớn, một gã giọng ồm, một gã giọng cao.
A Hoành giật bắn mình, cô vội thò đầu vào xem, trong phòng mở DVD, hai anh chàng đang ngồi dưới đất, nhìn thấy cô xuất hiện, có vẻ như bị kích động mạnh, hét to hơn cả gà mái nhảy ổ.
“Đừng xem, đừng xem!” Tân Đạt Di bật dậy, dang hai tay chặn trước màn hình ti vi, mắt trợn trừng, đỏ mặt tía tai.
A Hoành sững sờ nhìn bắp đùi trắng ngần của phụ nữ lấp ló sau khe hở của màn hình ti vi đang bị Tân Đạt Di che lại.
Một chiếc gối ôm bất ngờ bay tới.
“Đồ lưu manh!” Ngôn Hi đứng ở phía xa, mặt đỏ bừng, mắt trợn trừng, may mà nước bọt chưa bắn vào mặt cô. Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba lại vun vυ"t phi tới giữa tiếng rêи ɾỉ rõ mồn một của đôi trai gái trên màn hình ti vi.
A Hoành nở nụ cười gượng nhìn Ngôn Hi rồi quay ra đóng cửa lại. Đi được hai bước, cô quay đầu, mở cửa ra lại tiếp tục nghe thấy tiếng hét.
“Em chỉ muốn hỏi, bao giờ, hai người ăn cơm. Cứ tiếp tục đi, em không vội.”
Sau đó, trong lúc ăn tối, Tân Đạt Di ấp úng thanh minh: “A Hoành, cậu đừng hiểu lầm, đây là lần đầu tiên bọn tớ...”
Lần đầu tiên xem phim sεメ hay lần đầu tiên tập thể công khai truyền bá phim ảnh đồi trụy?
A Hoành chỉ cười mà không nói gì, nhưng sắc mặt lại hằm hằm.
“Lưu manh!” Ngôn Hi bê chiếc bát sứ trắng rồi cúi đầu húp cháo, chỉ để lộ đôi mắt to tròn ấm ức, vô tội, kèm theo một chút châm chọc và giảo hoạt.
A Hoành l.liền đặt bát xuống, nói từng từ: “Em làm sao cơ, lưu manh hả?”
“Tức thật rồi đấy, tức thật rồi đấy!” Tân Đạt Di rùng mình rồi thì thầm vào tai Ngôn Hi.
“Vớ vẩn, cậu còn phải báo cáo với tôi nữa hả!” Ngôn Hi nhướng mày, lấy tay che miệng rồi khẽ chửi.
“Làm sao đây?” Tân Đạt Di gãi đầu vẻ khó xử.
“Hay là cậu xin lỗi A Hoành đi.” Ngôn Hi vân vê cằm, trầm tư suy nghĩ.
“Tại sao lại là tôi chứ?” Tân Đạt Di cáu, vươn nửa người sang chỗ Ngôn Hi.
“Hứ! Đồ của cậu, chẳng lã lại bắt tôi phải chịu trận ư?” Ngôn Hi hùng hổ đáp.
“Xí! Nếu cậu không thích xem đồ Nghật thì lão tử tôi đâu phải lén lén lút lút mang đến?” Tân Đạt Di sắp nổi cơn điên.
“Tôi không biết, đồ cậu mang đến thì cậu phải chịu trách nhiệm.” Ngôn Hi xòe tay ra, nhắm mắt giở trò lưu manh.
A Hoành cúi đầu, vai run lên bần bật, bàn tay cầm đũa cũng run lẩy bẩy.
“A... A Hoành, cậu đừng khóc, ờ, tớ không cố tình mang cái đó đến đâu, cậu đừng giận.” Tân Đạt Di nuốt nước miếng rồi lí nhí xin lỗi. “Tất cả là tại tớ, cậu đừng khóc nữa, tớ chưa bao giờ nhìn thấy con gái khóc cả, tớ rất sợ... Oái, Ngôn Hi, cậu dám giẫm vào chân tôi hả?”
“Ờ, đúng rồi đấy, A Hoành, tất cả đều là tại thằng mợ này. Đúng là lớn bằng ngần này rồi mà chẳng biết không gì cả! Tại sao lại làm những chuyện tày trời, tầm thường, mất tư cách đội thiếu niên tiền phong như thế! Để anh tẩn cho nó một trận!” Ngôn Hi vừa cười lấy lòng vừa ra sức giẫm lên chân Tân Đạt Di.
A Hoành nghe thấy vậy liền ngẩn đầu lên, hai má đỏ bừng, cố nhịn cười.
May không phải là khóc. Tân Đạt Di thở phào rồi nghiến răng ken két quát: “A Hoành!”
“Sorry, không phải tớ, cố tình cười.” A Hoành cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Á! Con rùa chết tiệt này!” Ngôn Hi giận dữ giả vờ cốc đầu A Hoành, nhưng khi bàn tay hạ xuống lại là một cái xoa thật nhẹ.
“Hừ, đáng ghét thật, tưởng cậu giận thật cơ.”