Quyển 1 - Chương 16-1
Mượn cớ ăn tết để tung chiêu
Khi đứng trước cổng nhà họ Ôn, A Hoành bắt đầu thấp thỏm, nghĩ lại hành trình đi chơi mấy ngày qua, đúng là hơi quá đà thật.
“Sao không vào nhà?” Ngôn Hi thò bàn tay với đôi găng tay dày ra bấm chuông.
A Hoành rụt rè lùi ra sau mấy bước, cố kìm nán suy nghĩ bỏ chạy.
Người ra mở cửa là bà Trương. “Đúng lúc quá, vừa nãy bà còn nói với mẹ cháu xem có nên nấu thêm suất cơm của hai đứa không, kết quả giờ lại dẫn nhau về.” Bà Trương cười, vừa mở cửa vừa ngoái lại nhìn phòng khách.
“Mọi người biết bọn mình...” A Hoành nhìn Ngôn Hi lí nhí hỏi.
“Có phải bỏ nhà đi đâu mà sợ, trước khi đi đã báo cáo với cụ Ôn rồi cơ mà.” Tinh thần Ngôn Hi không được tốt cho lắm, anh bước vào sảnh lớn, đột nhiên sực nhớ ra điều gì bèn dừng chân lại hỏi bà Trương: “Bà Trương, ông cháu và mẹ Lý có ở đây không?
Bà Trương liền gật đầu, kéo tay A Hoành, cười nói: “Dĩ nhiên là có chứ. Năm nào đến tết, hai nhà mình chẳng ngồi với nhau, thói quen bao năm nay làm sao thay đổi được?”
A Hoành thở phào,may mà mọi chuyện đã êm xuôi. Nói như vậy thì trước đó, Ngôn Hi đã biết suy nghĩ của cô, có điều chẳng buồn để tâm mà thôi.
A Hoành được bà Trương dắt tay, tần ngần thay dép. Lúc đầu cô còn nghĩ, về đến nhà sẽ thấy cảnh sát đang ngồi đầy trong nhà bàn tính làm thế nào để có thể tìm thấy cô. Ông nội thì thở ngắn than dài. Mẹ thì buồn rầu. Tư Hoán thì cau đôi lông mày đẹp, lo cho sự an toàn của cô. Nhĩ Nhĩ thì nước mắt lưng tròng, cuối cùng...
Haizz, thất vọng quá!
“Nghĩ gì vậy?” Ngôn Hi cười cười nhìn cô với ánh mắt trêu chọc.
A Hoành đỏ bừng mặt.
Vào đn61 phòng khách, bầu không khí đang vô cùng náo nhiệt. Cụ Ôn và cụ Ngôn đang chơi cờ, động tác hạ quân cờ rất dứt khoát, nhìn thấy A Hoành và Ngôn Hi, hai ông liền hỏi vội mấy câu rồi tiếp tục cuộc đại chiến. Mẹ và chú Lý đang làm sủi cảo trong bếp, nhìn thấy Ngôn Hi, chú Lý hồ hởi cười nói, hỏi han rôm rả, xúc ra hai miếng xương sườn đang hầm trong nồi, một miếng cho vào miệng Ngôn Hi, một miếng cho vào miệng A Hoành.
Bà Uẩn Nghi hỏi về chuyến đi chơi của A Hoành, biết cô có về Ô Thủy, nét mặt bà không có gì biến đổi.Còn đối với Ngôn Hi thì bà thân thiện hơn nhiều, cầm tay anh hỏi han không ngớt.
A Hoành nhìn quanh nhưng không thấy Tư Hoán và Nhĩ Nhĩ đâu. Cô lên tầng, đến trước cửa phòng Tư Hoán, cửa đang khép hờ, cô ngập ngừng giây lát rồi vẫn quyết định đẩy cửa ra.
Tư Hoán đang ngồi giở một cuốn sách rất dày. Anh quay ra, nhìn thấy A Hoành, nét mặt hơi khựng lại rồi cất tiếng hỏi với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Về rồi hả? Mọi việc thuận lợi chứ?”
A Hoành ngại ngùng gật đầu/ Cô bước đến trước mặt Tư Hoán, ngó cuốn sách anh đang đọc rồi mỉm cười, hỏi: “A nh đang, đọc gì vậy?”
Tư Hoán mím môi, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi lần. “Không có gì cả, đọc cho vui ấy mà.”
Hai người cứ tần ngần như thế, không biết phải nói gì để xoa dịu bầu không khí ngại ngùng.
“Em mang, bánh đường về.” A Hoành lí nhí nói rồi móc từ trong túi ra một gói giấy. Trước khi đi, cô đã mua riêng cho Tư Hoán, cô nghĩ đồ Ngôn Hi thích, chắc chắn là Tư Hoán cũng thích.
Tư Hoán sửng sốt nhìn gói giấy gọi là bánh đó.
A Hoành nhìn vào tay mình mà vẻ mặt không thể tự nhiên lên được. Chiếc bánh đường bị úp trong túi cả ngày trời, đã trở nên rúm ró, dầu ăn ngấm cả ra ngoài vỏ giấy, trông thảm hại vô cùng.
“Chắc là, vẫn ăn được...” Giọng A Hoành mỗi lúc một nhỏ hơn, đầu cũng cúi thấp hơn.
Tư Hoán cau mày, mặt tỏ vẻ không vui nhưng vẫn cố nhẹ nhàng đáp: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em cứ cất đồ ăn vặt đi đã.”
A Hoành bèn rụt bàn tay lấm lem dầu mỡ lại mà lòng buồn vô cùng. Cô chỉ muốn vứt ngay chiếc bánh còn chưa hết nóng vì bị ủ kĩ quá đi, rửa sạch tay và vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Ôn Hoành giỏi ha!” Tiếng cười cất lên trong phòng. “Mất công hôm qua anh cả đêm không ngủ để chúc mừng sinh nhật em, thế mà em lại giấu bành đường cống cho kẻ khác.”
Hóa ra là Ngôn Hi. Anh đang tựa vào khung cửa, cười khẩy.
Vẻ mặt A Hoành càng ngượng ngùng hơn.
Hơ hơ... bị phát hiện rồi.
“Mang ra đây.” Ngôn Hi uể oải ngoắc ngón tay trỏ.
“Không ăn... được nữa...” A Hoành cầm chiếc bánh đường mà chỉ muốn động thổ.
Một bàn tay trắng trẻo, thon dài thò ra, cướp ngay lấy. Anh mở ra, một chiếc bánh ngọt bẹp rúm lộ ra ngoài.
A Hoành càng xấu hổ hơn.
Ngôn Hi bình thản bẻ một miếng rồi bước đến trước mặt Tư Hoán, lạnh lùng ra lệnh: “Há miệng ra.”
Tư Hoán dù bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng, bình thường bị Ngôn Hi bắt nạt quen rồi nên anh không có phản xạ chống cự.
"Ngậm miệng, nhai."
Tư Hoán cố tỏ ra bình thản, bắt đầu nhai trệu trạo.
Ngôn Hi chùi bàn tay dính đầy dầu lên áo khoác của Tư Hoán, ra lệnh tiếp: "Một, hai, ba, nuốt. Thế nào? Có làm nhà ngươi trúng độc mà chết không?" Ngôn Hi cười khẩy, đút hai tay vào túi áo, ánh mắt nhìn Tư Hoán lạnh hơn cả băng.
Tư Hoán ngắc ngứ cái cổ, không nói gì.
"Thằng chết tiệt, chẳng biết điều tí nào." Nét mặt Ngôn Hi dịu lại, rồi anh thở dài, khoác tay lên vai Tư Hoán, giọng tỏ vẻ tiếc của như trẻ con: "Bánh đường, ngon quá đi chứ!"
A Hoành xấu hổ, rụt rè giơ tay lên, khịt khịt mũi rồi nói: "Ngôn Hi, em, còn một cái nữa, định để lại ăn, anh có ăn không?"
Tư Hoán không kìm được liền phì cười, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp hơn, không còn lạnh lùng như trước nữa.
A Hoành cũng cười.
Ngôn Hi thì trợn trừng mắt.
Haizz, lũ trẻ nhà họ Ôn toàn là những đứa chết tiệt.
A Hoành không thấy Nhĩ Nhĩ đâu. Qua lời bà Trương kể, cô mới biết sau khi bình phục hẳn, Tư Nhĩ đã được ông Ngôn lựa lời khuyên nhủ và quay về chỗ ở cũ.
Tại sao ông Ngôn...? A Hoành thắc mắc.
Chỉ có điều, thảo nào trước đó khi nhìn thấy cô, Tư Hoán lại có thái độ đó.
Tết năm 1999 là cái tết đầu tiên A Hoành ăn tết ở nhà họ Ôn.
Ba mươi tết phải dán câu đối, người lớn thì bận chơi mạt chược, xem ti vi, liền bảo bọn họ ra dán.
Ngôn Hi không muốn nhúc nhích, A Hoành lại không đủ cao nên công việc lại rơi vào tay Tư Hoán.
"Thấp rồi, thấp rồi." Ngôn Hi lên tiếng, Tư Hoán lại dịch tay lên trên.
"Cao rồi, cao rồi." Ngôn Hi nheo mắt, Tư Hoán lại hạ tay xuống.