Mười Năm Thương Nhớ

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Có một thứ tình yêu, khi mà hai người cùng xoay chuyển thời gian, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng xoay như chong chóng trong gió. Không còn ai đúng ai sai, vì đến cuối cùng vẫn là anh và em cùng viết tiếp bản tì …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 13-1
Chí thân chí sơ chỉ có chân thành

"Mĩ nhân ở đâu?!" Ngôn Hi khổ sở nôn mửa trên tàu. Mặt anh canh như tàu lá, tay nắm chặt gấu áo A Hoành không chịu buông, quyết làm ma cũng không buông tha tổ tông tám đời nhà họ Ôn.

A Hoành nhìn đôi mắt sắc lạnh của Ngôn Hi rồi đưa tay gãi gãi sống mũi.

Cô hoàn toàn vô tội.

Đúng là trên tàu có rất nhiều "mĩ nhân", chỉ có điều không phải là mĩ nhân thật, mà là tên một loại cá, thân ngắn và mập, trông rất xấu xí nhưng ăn lại rất ngon, bị ngư dân gọi đùa là "mĩ nhân", thế nên điều cô nói không bị coi là nói dối.

Tuy nhiên Ngôn Hi nhìn "mĩ nhân" trên bàn ăn mà liên tưởng ngay đến quả cà tím ngấm sương, cứng họng không nói được lời nào, chỉ trợn mắt nhìn Ôn Hoành trừng trừng.

“Cháu gái, cho anh trai nếm thử món cá đi, cá vừa bắt lên, tươi ngon lắm.” Người lái tàu là một ngư dân già có nước da đen bóng, ông ngổi bên cánh vựa hút thuốc vừa nhiệt tình mời.

“Dạ, cháu biết rồi ạ.” A Hoành cười, gật đầu rồi nhắc lại câu lão ngư dân vừa nói cho Ngôn Hi nghe.

Ngôn Hi nhìn đĩa cá đen đầy ắp rồi lấy đũa chọc chọc, sắc mặt u ám, có thể thấy anh không hề muốn ăn. Anh vừa say tàu, nôn mửa ầm ầm nên thấy cồn cào hết cả ruột gan.

A Hoành liền thở dài rồi hỏi ông cụ: “Ông có lá bạc hà không ạ?” Cô biết ngư dân có thói quen ngậm lá bạc hà trong miệng để giúp đầu óc tỉnh táo.

Ông cụ liển đi về đầu thuyền, ôm một cái lọ nhỏ ra, cười đưa cho Ngôn Hi.

Ngôn Hi bèn mở nút, mùi bạc hà thơm mát xộc vào mũi, trong lọ là những viên ô mai màu hồng thẫm, trông vô củng hấp dẫn.

“Dương mai đấy.” A Hoành cười.

“Ngâm bằng lá bạc hà đó, cho anh cháu ăn mấy viên là khỏi.” Ông cụ nói tiếng đặc sệt vùng sông nước, rồi rít một hơi thuốc thật sâu, đầu tàn lúc sáng lúc tối.

Ngôn Hi lặng lẽ ăn dương mai, lúc đầu cảm thấy vị rất lạ, vừa cay vừa chát, chẳng ngọt chút nào, nhưng sau khi ăn mấy viên, lại cảm thấy mặc dù vị không ngọt ngào nhưng cũng thật đặc biệt, cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng dần dần biến mất.

A Hoành mỉm cười, gắp một miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào bát Ngôn Hi.

Từ trước đến nay, ở nhà Ngôn Hi được chăm sóc như tiểu hoành đế, chú Lý lo cho anh mọi chuyện, ăn uống chẳng bao giờ đến tay.

Lúc này, A Hoành gắp cá cho anh rồi gỡ xương cẩn thận, anh ăn một cách ngon lành. Còn A Hoành cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, không hề phát hiện hành động này của mình có vẻ khá chiều chuộng và thân mật.

Màn đêm dần buông, ánh trăng trải khắp mặt hồ khiến mặt hồ như được rải một lớp bạc mỏng, sóng gợn lăn tăn, gió dịu trăng thanh, vô cùng dễ chịu.

Ông lão lái tàu thu dọn giường chiếu cho hai người, Ngôn Hi và A Hoành ngồi ở đầu tàu, nhìn sông nước mênh mông một cách vô thức.

Mùa đông ở miền Nam không có cái lạnh căm căm như miền Bắc, trời chỉ se se. Gió nhẹ thổi tới, sóng gợn lăn tăn, các xoáy nước nhỏ xuất hiện từng đợt rồi tan dần, mang theo điệp khúc thời gian nhưng lại dễ khiến người ta ngất ngây, say đắm.

Đôi chân dài của Ngôn Hi khoanh lại, tư thế này khá dễ chịu và cũng mang nét gì đó rất trẻ con.

Bất ngờ, anh nhoẻn miệng cười.

Rồi anh khe khẽ cất tiếng hát.

A Hoành chưa bao giờ được nghe bài hát đó, giai điệu có chút gì đó uể oải, thoải mái, hoàn toàn hợp với phong cách của Ngôn Hi.

Sau này, một dịp tình cờ cô mới biết ca khúc này là bản tình ca kinh điển Cam tâm tình nguyện của G.L.

Yêu chính là sự cam tâm tình nguyện.

Lời bài hát viết rõ ràng như vậy, Ngôn Hi chỉ hát vô tình, không hợp với khung cảnh lúc đó, nhưng lại hợp với tâm trạng của cô nhiều năm sau này.

Ngôn Hi đứng dậy, quay vào khoang thuyền, lúc đi ra mang theo giấy vẽ và một chiếc đèn dầu.

"Anh định vẽ tranh hả?" A Hoành ngoẹo đầu hỏi anh.

Ngôn Hi liền gật đầu, vén phần tóc bị gió thổi lên, để lộ vầng trán sáng mịn.

"Vẽ gì vậy?" Cô cười.

Ngôn Hi liền chỉ về phía dãy núi nằm quanh hồ. Anh ngồi trên sàn tàu, đặt tấm bảng kê giấy lên chân, bên cạnh là một hợp sơn dầu.

A Hoành vào trong tìm được một chiếc đĩa sứ đen. Như một nhà ảo thuật, Ngôn Hi lấy nước hồ rửa rồi lấy ra mấy tuýp màu, dưới ánh đèn, chậm rãi pha thành màu xanh thẫm.

Anh cầm bút lông lên, nét mặt không còn tỏ ra thờ ơ, bất cần như lúc bình thường mà hết sức chăm chú, dồn hết sự chú ý vào trang giấy vẽ trước mắt. Chiếc bút lông được kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngắm chuẩn vị trí đặt bút, môi hơi mím lại, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn rất lạnh lùng và tập trung.

Khi nhìn Ngôn Hi chậm rãi, kiên định thể hiện màu của núi non, hồ nước xuống mặt giấy trắng tinh, ngoài sự sửng sốt, A Hoành còn cảm thấy vô cùng cảm động.

Tạo hóa đã ban cho con người quá nhiều vẻ đẹp tự nhiên và vẻ đẹp này thường bị lãng quên và tồn tại một cách lẻ loi. Có thể người ta sẽ ngắm nó với những lời khen ngợi hết lời, nhưng luôn phải để vẻ đẹp này tự do phát triển mà không thể làm được gì, để mặc cho du͙© vọиɠ khát khao được sở hữu giày vò tâm hồn .

Tuy nhiên , khi nhìn thấy sinh mệnh của nó được tiếp nối - chỉ là một trang giấy vẽ mỏng mạnh, tất cả những năm tháng lẻ loi mà nó tồn tại được thể hiện ra trông tích tắc ngắn ngủi, cô sửng sốttrước tại năng của Ngôn Hi, cảm động vì một vùng sông bước đã có cung bậc gắn kết hoà hợp.

Từng giây từng phút trôi qua, Ngôn Hi không thể dừng bút thì cô cũng không thể ngừng dõi theo động tác của anh.

Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Ngôn Hi lấy ngón cái miết cho bằng nét bút cuối cùng và buông bút xuống.

"Đẹp quá!" A Hoàng nhìn bức tranh, mặc dù biết lời khen ngợi của mình khá sơ sài, nhưng cô vẫn cười rất tươi tắn.

Ngôn Hi cũng cười, anh gỡ bức tranh sơn thuỷ từ bản vẽ ra, giữ một góc, để cho bức tranh khô hẳn trọng gió.

"Tặng em đấy." Ngôn Hi khẽ đưa bức tranh cho cô, đôi mày đẹp dãn ra, ánh mắt đen láy phảng phất chút ranh mãnh. "Nhưng em phải giúp anh một việc".

Thêm Bình Luận