Chương 6

Quý Phàm Linh mở miệng nhưng không nói thành lời.

Mặc dù Phó Ứng Trình đã thêm vân tay của cô vào khóa cửa, chắc chỉ là không muốn nghe cô gõ cửa.

Nhưng cô vẫn có chút, hơi vui vẻ.

Quý Phàm Linh ngẩng đầu nhìn Phó Ứng Trình… đột nhiên phát hiện Phó Ứng Trình cao hơn nhiều so với ấn tượng của cô. Đứng trước mặt anh, đỉnh đầu của cô còn chưa chạm tới vai anh.

Hồi cấp ba, anh chàng này cũng cao gầy, trong đám đông luôn nổi bật với dáng vẻ thanh thoát, lạnh lùng, cao ngất, nhưng họ chưa từng đứng gần nhau đến vậy. Ngay cả trong lễ chào cờ, một người đứng đầu hàng, người kia lại ở cuối.

Chẳng lẽ là thời gian học đại học, anh lại cao thêm?

Khoảnh khắc suy nghĩ thoáng qua, người đàn ông trầm mặc, cúi mắt xuống. Tuy nhiên rất nhanh, Quý Phàm Linh lùi lại hai bước, giữ khoảng cách.

Phó Ứng Trình bình thản nâng cằm, ra hiệu cho cô nhìn đồng hồ, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Cô nói sẽ về nhanh, là giờ này sao?"

Quý Phàm Linh theo hướng nhìn qua: "..." Thật ra đi bộ về mất khá nhiều thời gian.

Phó Ứng Trình: "Nếu tôi ngủ rồi, còn phải dậy để mở cửa cho cô à?"

"Anh cũng biết mà, Chu Tuệ... cô ấy thực sự rất nhớ tôi."

Cô gái chậm rãi gãi gãi ngón tay, liếc nhìn anh thật nhanh: "Tôi đã muốn về từ sớm, nhưng cô ấy cứ kéo tôi lại, nói mãi không buông tay."

"Vậy còn cô." Giọng Phó Ứng Trình rất nhạt: “Ở lại mà không nói với tôi một tiếng, định ở thêm mà cũng không biết nói với tôi một lời?"

"Xin lỗi, nói chuyện nhập tâm quá..."

Quý Phàm Linh xoa xoa chóp mũi lạnh: "Chỉ là vô tình, đã quên mất anh."

"..."

Quý Phàm Linh dừng lại, cúi đầu khẽ nói: "Lần sau tôi sẽ tự mở cửa, đi rất nhẹ, sẽ không làm anh thức dậy."

Phó Ứng Trình khẽ chớp mắt, ánh nhìn sâu thẳm không rõ ý tứ.

Một lát sau, anh buông tha cho cô, mở miệng: "Đi tắm trước đi."

Quý Phàm Linh: "Ừm."

Xem ra, là do cô từ bệnh viện về, mang theo vi khuẩn, làm phiền đến cậu chủ sạch sẽ này rồi.

Bình thường Quý Phàm Linh tắm cực nhanh như đánh trận, lần này để chứng minh mình tắm sạch sẽ, cô cố tình xoa một lớp bọt dày, tắm lâu hơn, đến mức tắm xong còn hơi chóng mặt.

Khi cô tắm xong, Phó Ứng Trình dường như cũng đã xong cuộc họp, bước ra khỏi phòng làm việc. Nhìn thấy cô gái với mái tóc ướt rượt đi về phòng ngủ nhỏ, anh gọi cô lại.

Quý Phàm Linh dừng bước, quay đầu: "Sao vậy?"

Phó Ứng Trình nhíu mày: "Sao cô không sấy khô tóc?"

Quý Phàm Linh cố gắng giải thích: "Anh xem, nước trên tóc tôi, cùng lắm chỉ nhỏ vào bộ đồ ngủ, không nhỏ xuống đất."

"Bộ đồ ngủ này là của ai?" Phó Ứng Trình liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt: "Của cô à?"

Quý Phàm Linh: "..."

Được rồi, được rồi, của anh, tất cả đều là của anh.

Quý Phàm Linh nhẫn nhịn sự bực bội, đi sấy tóc.

Sấy được một nửa, khóe mắt cô thấy Phó Ứng Trình đi ngang qua hành lang, khi đi ngang qua cô, anh dừng lại, đứng nhìn một lúc.

Chốc lát sau, dường như thấy điều gì thú vị, đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên.

Quý Phàm Linh mặt không biểu cảm tắt máy sấy: "Anh lại có việc gì nữa?"

Phó Ứng Trình: "Cô dùng gì để gội đầu?"

"…"

Sự chột dạ chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc.

"Dầu gội, tất nhiên là dầu gội, còn có thể dùng gì khác." Quý Phàm Linh nói với gương mặt không chút cảm xúc.

"Thật sao?" Phó Ứng Trình không đưa ra bình luận.

Khi Quý Phàm Linh nghĩ mình đã qua mặt được, người đàn ông nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách.

Đến gần, các đường nét trên gương mặt anh càng thêm rõ ràng và sắc nét: Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, hàng mi dài đen nhánh, thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt anh.

Nốt ruồi ở vị trí này thường mang theo ý vị quyến rũ, nhưng trên gương mặt anh lại càng làm tăng thêm nét lạnh lùng, kiêu ngạo tựa băng sơn, tách biệt với mọi người.

"Vậy tại sao, mùi của cô." Phó Ứng Trình dừng lại một chút, ánh mắt hạ xuống gương mặt cô: "Lại giống mùi kem cạo râu của tôi vậy?"



Cái gì?

Ai ngửi như kem cạo râu?

Anh nói ai giống kem cạo râu?

Quý Phàm Linh chết lặng, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: "Anh ngửi nhầm rồi, em có xem kỹ chữ tiếng Anh trên đó."

"Thật không dễ dàng gì."

Phó Ứng Trình dừng lại một lát, rồi đứng thẳng người: "Vì lô sản phẩm tắm gội này chỉ có tiếng Pháp."

Quý Phàm Linh: "..."

Bây giờ bỏ chạy, quay lại bệnh viện, ép Chu Tuệ phải nhận nuôi mình, cũng không phải là việc không thể... đúng không?

Nhìn thấy cô gái nhỏ sắp nổi cáu, Phó Ứng Trình dường như thu lại tâm trạng trêu chọc, hất cằm nói: "Chai ở góc phải trên kệ là sữa tắm, chai thứ hai từ trái qua là dầu gội."

“...”

“Có gì cứ hỏi.” Phó Ứng Trình hờ hững thu lại ánh mắt, như thể nói một cách vô tình.

“...Anh tưởng tôi câm sao?”

Sáng hôm sau, Quý Phàm Linh ngủ thẳng đến mười một giờ, không còn bị tiếng đánh mạt chược và chửi rủa làm phiền, có thể ngủ dậy tự nhiên khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Chết rồi, cũng không phải là không có lợi.

Ít nhất, không phải dậy sớm, cũng không phải đi học.

Dù là chủ nhật, nhưng Phó Ứng Trình đã không có ở nhà, không biết đã đi từ lúc nào.

Quý Phàm Linh không còn mặt mũi để coi mình như khách, tối qua ngủ không đóng cửa, sáng sớm Phó Ứng Trình đã khép cửa cho cô, còn để một chiếc điện thoại trên sàn ngoài cửa.

Quý Phàm Linh nhặt điện thoại lên.

Màn hình sáng lên, hiện ra một tin nhắn WeChat.

Tin nhắn gửi lúc chín giờ, chỉ có ba chữ, dường như mang theo giọng điệu châm chọc của Phó Ứng Trình:

【Còn chưa dậy?】

Quý Phàm Linh: “...”

Điện thoại không có mật khẩu màn hình, chỉ cần trượt là mở ra, hiện lên cửa sổ trò chuyện của WeChat.

WeChat này chắc mới đăng ký, tên người dùng là một dãy ký tự ngẫu nhiên, trong danh sách chỉ có mỗi Phó Ứng Trình.

Quý Phàm Linh: 【Dậy rồi, hôm nay anh không ở nhà à?】

Rất nhanh, Phó Ứng Trình trả lời:

c: 【Ở công ty xử lý vài việc.】

c: 【Cầm điện thoại theo, ra ngoài thì nói với tôi một tiếng.】

Quý Phàm Linh hơi ngẩn ra: 【Điện thoại này đưa tôi dùng?】

Phó Ứng Trình gửi một tin nhắn thoại.

c: "Điện thoại cũ đổi rồi, vứt đi cũng là vứt, không cần trả lại."

Giọng nói trầm thấp từ loa phát ra, dường như qua dòng điện lại thêm phần từ tính, càng thêm rõ ràng sâu lắng.

Dù nói là điện thoại cũ, nhưng nhìn vẫn mới tinh, không có dấu vết sử dụng, giống như mọi thứ của anh, đều sạch sẽ một cách gần như khắc nghiệt.

Quý Phàm Linh chưa kịp gửi hai chữ “Cảm ơn”, Phó Ứng Trình lại gửi một tin nhắn thoại:

"Rốt cuộc thì, cô ở một mình trong nhà tôi, khiến tôi có chút không yên tâm... về nhà tôi."

...

Khiến tôi, có chút, không yên tâm, nhà tôi.

Đây cũng là điều có thể nói ra sao.

Quý Phàm Linh im lặng một lúc: 【Nếu anh không yên tâm đến vậy, tự mình về kiểm tra đi?】

Ngay lập tức, cửa sổ bật lên: 【c mời bạn gọi video...】

Quý Phàm Linh sờ mái tóc rối sau khi ngủ.

A, thực sự muốn xem à?

Trụ sở tập đoàn Y tế Cửu Châu.

Trợ lý Cao Nghĩa của Phó Ứng Trình bước nhanh qua hành lang, đi đến trước cửa văn phòng tổng tài, lại không khỏi lật lại tài liệu cuộc họp đầu tư và điều tra công ty dự án trong tay, xác nhận không có vấn đề, mới chỉnh lại tác phong, giơ tay gõ cửa.

Anh ấy theo Phó tổng bảy năm, cũng được coi là nhân viên lâu năm, không đến mức lo sợ chỉ vì sếp không vui, dù sao Phó tổng quanh năm ít khi vui vẻ.

Chỉ là hôm nay thực sự khác thường.

Anh ấy cảm thấy Phó tổng không phải không vui, mà đúng hơn là có chút... bất an.

Thậm chí trong cuộc họp buổi sáng, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, sếp đã vô thức nhìn điện thoại bảy tám lần, khiến giám đốc tài chính sợ đến mức tưởng mình nói dài dòng khiến sếp khó chịu, phải báo cáo nhanh như tên bắn.

Bên trong vang lên một tiếng "Vào" rất nhẹ.

Trợ lý Cao đẩy cửa bước vào, trước mắt là cửa sổ kính lớn, ánh nắng giữa trưa xuyên qua kính đổ sáng khắp văn phòng.

Người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, chân mày giãn ra, cúi mắt nhìn điện thoại.

Trợ lý Cao cảm nhận được tâm trạng sếp bây giờ tốt, thậm chí có thể nói là rất tốt, đến mức văn phòng bình thường lạnh lẽo cũng bừng lên chút hơi ấm.

Trợ lý Cao nhanh chóng bước đến: “Phó tổng, đây là số liệu cần ngài duyệt cho cuộc họp đầu tư chiều nay, cùng với điều tra về công ty Frid trong mười năm qua.”

“Được.” Phó Ứng Trình liếc nhìn anh ấy một cái, rồi lại nhìn điện thoại: “Chờ chút.”

Sau đó anh bấm gọi video.

Trợ lý Cao tự giác lui về sau vài bước, đợi vài phút, mắt mở to nhìn sắc mặt của Phó tổng ngày càng lạnh lẽo, tay ném điện thoại lên bàn.

Trợ lý Cao lúc này mới thấy, màn hình video đang nhiệt tình quay phòng.

Hình ảnh rung lắc, trong nhà không có ai, hơi trống trải, người quay ẩn sau ống kính, không để lộ một ngón tay hay một sợi tóc nào.

Đây là gì?

Là video do môi giới nhà đất gửi sao?

Thấy Phó tổng im lặng rất lâu, trợ lý Cao không nhịn được mở miệng: “Ngài đang xem nhà sao?”

Phó Ứng Trình liếc mắt lên, lạnh lùng đáp: “Cậu cũng nghĩ là đang xem nhà?”

“Xem giường? Anh còn muốn xem giường?” Từ loa điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nữ.

Kèm theo hình ảnh rung lắc, điện thoại tiến thẳng vào phòng ngủ phụ, kéo sát lại, cho một cận cảnh chiếc giường.

Ga trải giường màu trơn gọn gàng như trong khách sạn, gối được đặt chỉnh tề, mép giường gấp gọn gàng không chút tì vết...

Lông mày của Phó Ứng Trình giật nhẹ, anh đưa tay tắt video.

Trợ lý Cao: “...”

Rất vi diệu.

Cảm giác Phó tổng lần này thực sự tâm trạng rất tệ.

Anh thăm dò hỏi: “Căn này không ổn sao?”

“Rất ổn, chỉ là...”

Phó Ứng Trình giơ tay nhận tài liệu Cao Nghĩa đưa, lật qua qua loa, không vào được mắt, cười nhạt một tiếng như thể tức giận:

“Ai rảnh rỗi không có việc gì mà đi xem nhà mình chứ?”

Quý Phàm Linh thấy Phó Ứng Trình tắt video, chắc hẳn là anh rất hài lòng rồi.

Cô còn chu đáo bổ sung tin nhắn:

【Nếu anh vẫn không yên tâm.】

【Tôi có thể gọi video cho anh mỗi ngày.】

Phó Ứng Trình không trả lời.

Quý Phàm Linh cũng không để tâm.

Cô chưa từng có điện thoại riêng, vì vậy hứng thú với chiếc điện thoại mới khiến cô bận rộn cả nửa ngày, đầu tiên là tìm số điện thoại của Chu Tuệ trên WeChat, gửi lời mời kết bạn, sau đó vào cửa hàng ứng dụng tải một loạt app hàng đầu, từ đặt đồ ăn, mua sắm, xem phim đến lướt video, đọc báo, không thiếu cái nào, còn không quên đăng ký một tài khoản QQ mới bằng số điện thoại mới.

Lần này Chu Tuệ nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Quý Phàm Linh.

Tuệ Tuệ Bình An: 【Xin lỗi nhé, hôm qua mình bận chăm sóc Hân Hân, khiến cậu đợi lâu quá.】

Quan Ngã Thí Sự*: 【Không sao cả.】

*Chuyện không liên quan đến tôi.

Quan Ngã Thí Sự: 【Mình đi ngay thôi mà.】

Tuệ Tuệ Bình An: 【Vậy thì tốt, đợi Hàn Hàn khỏe lại, mình nhất định mời cậu ăn cơm.】

Tuệ Tuệ Bình An: 【Nhưng sao cậu lại ở nhà Phó Ứng Trình?】

Quan Ngã Thí Sự: 【?】

Quan Ngã Thí Sự: 【Sao cậu biết?】

Tuệ Tuệ Bình An: 【Hôm qua cậu vừa tới không bao lâu, anh ấy nhắn tin hỏi mình có thấy cậu không, mình chỉ nói vài câu thôi.】

Quan Ngã Thí Sự: 【...】

Quan Ngã Thí Sự: 【Có khả năng nào là, cậu nói với anh ta rằng, cậu đã gặp mình, còn kéo mình vào một cuộc trò chuyện điên cuồng không chịu buông tay?】

Chu Tuệ Bình An: 【Ờ, hình như không trả lời như thế...】

Quý Phàm Linh mặt như tro tàn.

Không trách được hôm qua Phó Ứng Trình biểu cảm kỳ lạ như vậy, hóa ra anh đã sớm biết Chu Tuệ bận chăm con, chẳng có thời gian để ý đến cô.

Ánh mắt u tối của anh, bây giờ nhớ lại, dường như mang theo ý vị “tôi muốn xem cô sẽ bịa ra cái gì nữa”.

Chu Tuệ vẫn đang bận, thỉnh thoảng mới trả lời tin nhắn.

Cô ấy kể rằng mình thi đỗ vào ngành kế toán của Đại học Hải, sau khi tốt nghiệp thì vào một công ty tư nhân làm tài chính, rồi gặp người chồng hiện tại là Hà Tấn Bằng ở nơi làm việc.

Hai người thường xuyên tăng ca, không có thời gian chăm con, bây giờ ba mẹ chồng từ quê lên sống cùng họ, sẽ ở lại đến năm sau khi bé Hàn Hàn vào mẫu giáo.

Quý Phàm Linh có thể tưởng tượng rằng, nhà của Chu Tuệ bây giờ chắc hẳn là ông bà nội ngủ một phòng, hai vợ chồng cùng con ngủ một phòng.

Khác hẳn với Phó Ứng Trình.

Từng ấy tuổi, vẫn là một kẻ cô đơn.

Tuệ Tuệ Bình An: 【Cậu ở nhà Phó Ứng Trình... có thể ở được không?】

Tuệ Tuệ Bình An: 【Hai người quen nhau từ bao giờ vậy?】

Quý Phàm Linh: “...”

Với cô, câu hỏi này vừa mới được Trần Tuấn hỏi cách đây hai ngày.

Thật ra thì, cô và Phó Ứng Trình có giống hai người ở hai thế giới đến thế không?

Quả thật, hồi ở trường, họ không có bất kỳ mối quan hệ nào, là kiểu bạn học mà khi gặp nhau trên hành lang cũng sẽ không chào hỏi.

Dù sao một người đứng đầu lớp, một người cuối lớp, thì có gì để nói chứ.

Nhưng lời của Chu Tuệ như một cái móc, gợi lên một đoạn ký ức ít ỏi của cô về Phó Ứng Trình.

Đó là một đêm nào đó năm lớp mười, Quý Quốc Lương thua độ bóng đá, ở nhà nổi cơn lôi đình đập phá đồ đạc, Quý Phàm Linh không thể chịu nổi nữa mà chạy ra ngoài, đút tay vào túi, đi lang thang vô định trên phố.

Bất chợt bị một bàn tay nắm lấy cánh tay.

Quý Phàm Linh quay lại.

Ngược sáng từ đèn đường, chàng trai gầy gò cầm cuốn sách phụ đạo vừa mua từ hiệu sách, mặc một chiếc áo khoác đen, da trắng lạnh, tóc đen mắt đen, lông mày cau lại, nhìn cô chằm chằm: “Cậu đang chảy máu.”

Anh đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ vào sau gáy cô, rồi đưa đến trước mặt cô.

“... À.”

Quý Phàm Linh liếc thấy máu trên đầu ngón tay anh, thản nhiên đáp: “Lúc đạp xe bị ngã thôi, không sao đâu.”

Biết anh mắc chứng sạch sẽ, Quý Phàm Linh còn tốt bụng lấy tay áo của mình lau tay cho anh.

Cô đã lau rồi mới nhớ ra quần áo của mình cũng bẩn, dính đầy bụi bẩn khắp nơi.

Không trách được tay của Phó Ứng Trình cứng đờ lại, trên mu bàn tay nổi lên từng sợi gân xanh chịu đựng.

Quý Phàm Linh nhận ra không thể lau sạch, đành thu tay về, quay người muốn đi, nhưng lại bị Phó Ứng Trình chặn lại: “Bệnh viện không ở hướng này.”

Quý Phàm Linh lạ lùng hỏi: “Đi bệnh viện làm gì?”

Phó Ứng Trình: “Vậy cậu định đi đâu?”

Với Quý Phàm Linh, vết thương nhỏ này không đáng để vào bệnh viện, tối nay Quý Quốc Lương phát điên, dù cô có chết bên ngoài cũng không về nhà, định tìm một quán net nào đó, lên sofa ngủ qua đêm.

Cô nhìn về phía các cửa hàng xa xa rồi đáp đại: “Đi lòng vòng thôi.”

“Đi theo tôi.” Phó Ứng Trình nắm lấy tay cô kéo đi.

Không biết anh lấy đâu ra nhiều sức như vậy, Quý Phàm Linh vùng vẫy không thoát, đành lảo đảo theo sau, bực mình hét lên: “Phó Ứng Trình cậu bị gì thế? Buông ra!”

Bước chân của Phó Ứng Trình không nhanh, nhưng nắm chặt tay áo cô, mặc kệ cô đấm mấy cú cũng không chịu buông tay, mặt lạnh băng, cứ thế kéo cô đến trước cửa hàng tiện lợi bên cạnh, ngồi xuống chỗ ghế dưới dù che nắng: “Ngồi đây chờ tôi.”

“Cậu nghĩ mình là ai chứ, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cậu?” Quý Phàm Linh trừng mắt với anh.

Hai người đứng đối mặt, một cao một thấp.

Ánh sáng lạnh lẽo của cửa hàng tiện lợi từ trên cao chiếu xuống, rọi vào đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của chàng trai.

Anh đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt hơi khép lại, mí mắt nhíu thành một đường mờ mờ, đuôi mắt dài hẹp hơi nhếch lên, sắc bén đến lạ.

Chỉ là viền mắt hơi đỏ.

Giống như vừa chứa đựng một chút giận dữ mỏng manh, vừa như đang kìm nén một nỗi buồn khó nhận ra.

Dường như không phải Quý Phàm Linh bị thương.

Mà chính Quý Phàm Linh đã đâm một nhát thật đau vào anh.

Quý Phàm Linh từ từ chớp mắt, bỗng dưng không còn thấy bực bội nữa.

“Nghe hay không tùy cậu.”

Phó Ứng Trình quay người bước vào cửa hàng tiện lợi, như thể việc cô chọn đi hay ở chẳng liên quan gì đến anh ta.

Rất nhanh, khi chàng trai bước ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay anh xách theo một túi nhựa, bên trong có tăm bông, băng gạc, cồn i-ốt, băng dán và thuốc mỡ đỏ.

Anh bước thẳng đến trước mặt Quý Phàm Linh, tháo bọc thuốc ra rất nhanh nhẹn, ngón tay thon dài cầm lấy tăm bông, nhúng vào cồn i-ốt, giọng nói nhạt nhòa: “Vết thương ở đâu?”

Quý Phàm Linh không ngờ anh lại đi mua thuốc, ngần ngừ không biết phải làm gì.

Một người chưa từng chăm sóc ai, gặp một người chưa từng được chăm sóc, đứng đối diện nhau, không ai dám cử động.

Cứ như thể hành động của cô bị anh hiểu lầm là không tình nguyện.

Trong chốc lát, chàng trai cúi mi mắt, che giấu ánh mắt u ám: “Quý Phàm Linh, để tôi xem.”

Gió đêm làm mềm đi giọng nói vốn lạnh lùng kiêu ngạo, khiến người ta có cảm giác như là lời cầu xin đầy cam chịu.

“... Được không?”