Mười Năm Định Mệnh

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mười năm, cô ôm trọn tương tư. Mười năm, anh lặng thầm thương nhớ. Quãng thời gian mười năm đó, họ cùng khóc, cùng cười, hết thảy ngọt bùi đều cùng nhau chia sẻ. Nhưng dòng đời đưa đẩy, hai con người  …
Xem Thêm

Chương 8: Tớ ở đây
Buổi sáng, hơi lạnh vẫn còn bốc lên, bên ngoài cửa sổ một làn sương mù mờ ảo.

Tâm Di mở cửa, thở nhẹ một hơi, lặng nhìn cảnh vật cô tịch bên đường, cả người co ro vì lạnh.

Di động reo, cô đem bản thân từ hư ảo kéo về, tay ấn vào nút nhận.

“Bố?”

“Ừ, bố đang trên đường về. Khoảng hai giờ sau là đến.”

“Vâng. Con biết rồi.”

Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, khoác một chiếc áo lạnh thật dày, gió đông thổi từng đợt gắt gao thấm sâu vào da thịt, làm cho lông tơ dựng đứng.

Phố xá thưa người, trên vỉa hè lác đác hai ba cụ già vừa đi vừa tán dóc, ánh đèn đô thị hòa vào ánh sáng bình minh thưa thớt, như cắt nát cảnh vật xung quanh thành từng mảnh nhỏ.

Từ siêu thị bước ra, cô khó nhọc xách hai túi đồ lớn trong tay, không cân xứng với dáng người nhỏ bé, lê lết từng bước chân nặng nề, khó nhọc. Thật không biết là đồ nặng, hay chính lòng người đang nặng.

Phía sau có người vỗ vai, Tâm Di hơi hơi ngoái đầu nhìn lại.

“Cậu ở đây, làm tớ đi tìm mãi.” Hoài Nhân vươn tay lấy hai túi lớn từ tay cô, thở ra một luồng khí lạnh.

“Tìm tớ làm gì?”

“Giúp cậu thôi. Trùng hợp hôm nay tớ không cần tập bóng.”

Cô không đáp lời, gương mặt vẫn là một màu ảm đạm, suốt quãng đường dài vẫn luôn duy trì im lặng.

Bận rộn nửa ngày, nghe thấy tiếng đỗ xe, Tâm Di vội vàng bước ra mở cửa. Cảnh tượng trước mắt, thật không biết làm sao diễn tả…

“Bố, giải thích cho con.”

Đối diện với hai người trước mặt, Tâm Di kìm chế cảm xúc tức giận trong lòng, nhẹ nhàng buông lời chất vấn.

Hướng thẳng ánh mắt về người phụ nữ trung niên bên cạnh bố.

“Tâm Di, là thế này, đây là dì mà bố từng nói với con, sẵn dịp hôm nay đưa về cho hai người gặp mặt.” Ông nói, vẻ mặt có phần hơi gượng gạo.

Lông mi dài của cô cụp xuống, che khuất biểu tình nơi đáy mắt.

“Bố từng nói với con?”

“Phải, gọi điện lần trước đã từng nói với con.”

“Dù có từng nói, thì bố cũng không nên mang người trở về ngay ngày giỗ mẹ!!!”

Lửa giận bừng bừng, cô gằn từng tiếng thật sâu, hất tay bất cẩn làm bình hoa trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Ngây ngốc thật lâu, cô xoay người rời khỏi, trước đó còn bỏ lại một câu.

“Mẹ con đáng thương lắm, bố biết không?”

Cánh cửa đóng sầm. Không ai thấy được đau khổ của ai, trong không gian chỉ còn vang lên tiếng thở dài ảo não.

Bên cạnh công viên, dòng sông xám đυ.c từng đợt sóng trào, bầu trời, đám mây đều trắng xám, là một ngày mùa đông ảm đạm, khiến con người cũng từ đó mà mang theo ảm đạm.

Tâm Di ngồi tại một ghế đá bên đường, gục đầu, hai tay ôm mặt, nước mắt ấm nóng theo kẽ tay tuôn trào từng giọt.

Cô nhớ, rất nhớ, nhớ đến người mẹ tội nghiệp của cô…

Năm năm trước, mẹ gặp tai nạn, một lần ra đi không để lại dù chỉ là một lời từ biệt, trong tay vẫn nắm chặt nhẫn cưới, muốn chờ bố trở về.

Nhưng ông không về, đến tận lúc mộ đã dựng xong, cũng không còn kịp nữa, không thể nhìn mặt một lần. Tâm Di từ đó trở nên âm trầm lạnh nhạt, cả ngày không nói một lời, thẫn thờ ngồi nhìn di ảnh, nước mắt rơi không cách nào kiềm chế.

Mất đi người mình yêu thương nhiều nhất, cũng giống mất một nửa cuộc đời.

Nhưng dù sao, mỗi ngày trôi đi vẫn không ngừng tiếp diễn. Người đi đã đi, người ở lại cũng không thể nào ngừng nhớ nhung day dứt, tự dày vò bản thân trong trăm ngàn hoài niệm.

Hoài niệm… kỉ niệm chính là thứ gϊếŧ chết con người, tâm hồn chết dần chết mòn trong khổ sở. Cô tự đem bản thân chôn vào trong quá khứ, bóng ma tâm lý cứ thế đè nặng trong lòng, dần dần cô độc.

“Mẹ, vì sao bỏ con một mình mà đi như thế…”

Tiếng gào thét đau đớn âm thầm, xé rách tâm can như một con thú dữ bị giam cầm, dày vò đến từng tế bào trên cơ thể.

Hoài Nhân ngồi xuống một bên, không nói lời nào đem mặt cô áp vào trong lòng ngực, đôi bàn tay siết chặt, lòng ngực phập phồng truyền qua hơi ấm.

“Tớ ở đây, cứ khóc đi, không cần gồng mình chịu đựng.”

Anh vỗ nhẹ bờ vai bé nhỏ của cô.

Một ngày đã buồn, lại càng thêm buồn hơn nữa…

Cô gái trong lòng vẫn không ngừng xúc động, anh cảm thấy trái tim mình nhoi nhói, một cảm giác nghèn nghẹn nặng nề rơi xuống, đè nặng trái tim. Bất tri bất giác cánh tay càng thêm siết chặt.

“Ông ấy thật sự…thật sự… rất ích kỷ…” Âm thanh đứt quãng, cô nói từng tiếng không rõ ràng, nhưng anh nghe đều hiểu. “Mẹ…bà mất lâu như thế, ông ấy ngày giỗ đều không về…hôm nay trở về…chính là muốn mang người phụ nữ kia ra mắt…”

“Tớ hiểu, Tâm Di. Nhưng cậu có từng nghĩ đến bố cậu, ông ấy cũng khó chịu cỡ nào?” Anh nói, giọng điệu nghiêm túc chỉnh chu.

“Ông ấy căn bản không hề khó chịu!”

Cô đột nhiên tức giận, rút người đối diện với anh, u uất.

“…nếu từng nghĩ đến, nếu ông ấy nghĩ đến mẹ thì đã không làm thế…Tớ không phản đối ông cùng ai gặp gỡ, chỉ là, không chấp nhận được người phụ nữ đó lại xuất hiện trong nhà ngay ngày giỗ mẹ”

Anh không nói gì nữa, đưa tay lau khuôn mặt đầy nước mắt của cô, từng đầu ngón tay ướt đẫm.

Thêm Bình Luận