Mười Năm Định Mệnh

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mười năm, cô ôm trọn tương tư. Mười năm, anh lặng thầm thương nhớ. Quãng thời gian mười năm đó, họ cùng khóc, cùng cười, hết thảy ngọt bùi đều cùng nhau chia sẻ. Nhưng dòng đời đưa đẩy, hai con người  …
Xem Thêm

Chương 5: Khởi đầu mới
Chủ nhiệm gọi Tâm Di lên phòng họp, hỏi cô phải hay không tự mình quyết định việc chọn trường, không cùng người nhà thảo luận. Dựa vào năng lực cùng thành tích cực kỳ tốt của cô, hoàn toàn có thể lựa chọn một trường cấp ba trọng điểm, trung học C chỉ là một trường thuộc tỉnh, điều kiện tương đối không phù hợp với năng lực mà cô cần có. Tâm Di nhiều năm qua luôn là học sinh xuất sắc, các kỳ thi lớn bé đều dựa trên sự kỳ vọng của thầy cô đi tham dự, đem về không ít vinh quang, làm bộ mặt của trường ngày càng sáng lạng, cho nên việc cô chọn được một môi trường phù hợp rất được thầy cô chú ý.

Nhưng đôi lúc quá quan tâm, sẽ làm đối phương áp lực. Tâm Di ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt yên tĩnh lắng nghe, rất lâu sau mới ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn cô chủ nhiệm:”Chủ nhiệm, vấn đề này em đã cùng gia đình thảo luận, mọi người tôn trọng mong muốn của em. Còn về tiêu chuẩn, em không nghĩ hoàn cảnh thực tế sẽ ảnh hưởng đến năng lực của mình, cảm ơn cô đã vì em mà lo lắng.”

Sau khi cô dứt lời, vẻ mặt chủ nhiệm thoáng chút ngạc nhiên, tự hỏi trong lòng cô bé này từ đâu lại tìm ra tự tin như vậy, nhưng nhìn lại thành tích suốt bốn năm qua, không tìm ra cơ sở cho rằng điều này vô lý, cuối cùng chỉ đành nói tùy em quyết định.

Còn về phần người nào đó, sau khi biết mình và cô có chung nguyện vọng thì ngoài mặt giả vờ lạnh nhạt, trong lòng ngược lại đã phấn khởi như điên.

Tháng sáu hoa phượng nở đỏ rực bầu trời, kì thi diễn ra suôn sẻ, anh và cô thuận lợi bước chân vào cấp ba, sau đó cùng nhau mở tiệc. Bố cô kết thúc công tác trở về, mang theo rất nhiều đặc sản, kinh ngạc nhìn con gái nét mặt thay đổi rất nhiều, cảm thán cô thật nhanh đã lớn.

Trong kì nghỉ hè, Tâm Di trở về nhà ngoại, sau khi từ dưới quê lên thì da đen đi một chút, vì ăn quá nhiều đồ ngọt nên răng cả ngày đau nhức. Hoài Nhân cười nhạo, nói người khác đi du lịch vui vẻ bao nhiêu, cô lại thê thảm bấy nhiêu, Tâm Di không có lời nào phản bác.

Cô cả đêm không ngủ, hai mắt thâm quầng, một bên mặt sưng thành quả quýt, anh nhìn thấy lúc thì lo lắng, lúc lại che miệng cười thầm, nói cô sưng thêm bên còn lại sẽ rất đáng yêu, như một con mèo mặt xệ, cô không còn sức cùng anh tranh cãi, liền bị anh lôi đến phòng khám nha khoa thành phố. Trên đường đi miệng anh không ngừng căn dặn:”Từ nay cậu phải hạn chế đồ ngọt, tớ sẽ theo sau giám sát.” Cô từ cơn đau lại cảm thấy lòng mình vui vẻ.

Tháng tám nhập học, Tâm Di vào một lớp đại trà, lúc thi tuyển sinh cố ý làm bài Tiếng Anh kém đi một chút, mong có thể cùng anh chung một lớp. Trời không phụ lòng người, cô cuối cùng được như ý muốn, chủ nhiệm mới lại dựa trên thành tích mà sắp xếp chỗ ngồi, anh và cô cách nhau một tổ, Tâm Di được phân phó ngồi cùng một nữ sinh có tên Bích Hạ, dáng người mảnh khảnh, gương mặt nhìn qua vô cùng thiện cảm.

Khác với Tâm Di điềm tĩnh nhẹ nhàng, lúc nào cũng có thể trầm lặng không nói ngồi ở một nơi, Bích Hạ là cô gái nhiệt tình vui vẻ, miệng luyên thuyên đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi, cả ngày ăn uống không ngừng nhưng người thì gầy như que củi. Hai người tính cách trái ngược trò chuyện lại rất hợp nhau, vì thế sau hai tuần liền bắt đầu thân thiết.

Bích Hạ cùng nhiều bạn bè trong lớp nhiều lần gặng hỏi Tâm Di, cho rằng cô và Hoài Nhân đang trong giai đoạn hẹn hò, nhưng cả anh và cô đều ra vẻ kinh ngạc đồng loạt lắc đầu, nét mặt thoáng ưu tư trả lời:”Không phải!” Có điều trong lòng mọi người vẫn cảm thấy hồ nghi, cho rằng giữa bọn họ có cái gì không đúng lắm.

Cuối tháng tám năm 2011, Tâm Di cùng một nam sinh trong cùng đội tuyển văn hóa của trường tên là Thiên Khánh vừa đi vừa thảo luận các vấn đề liên quan đến văn học Pháp, khuôn mặt anh chàng ấm áp ôn nhu, từ đầu đến cuối luôn kiên nhẫn nghe cô trình bày quan điểm, khe khẽ gật đầu.

Lúc đi ngang sân bóng có người lớn tiếng gọi:”Tâm Di!”, cô ngẩng đầu thì thấy Hoài Nhân người ướt đẫm mồ hôi đang hướng phía mình chạy đến.

Thiên Khánh nét mặt ngạc nhiên, tạm dừng cuộc trò chuyện hất cằm về phía Hoài Nhân thắc mắc:”Hai người quen biết nhau sao?”

“Phải, bọn tớ biết nhau từ khi lớp bảy.” Tâm Di trả lời, đôi mắt phản chiếu ánh sáng dịu dàng, nhu hòa như dòng nước.

Sau đó cô biết được, Hoài Nhân và Thiên Khánh vốn gặp gỡ đã lâu, cùng trở thành nồng cốt trong đội tuyển bóng chuyền, cũng từng so tài mấy trận, tính cách hợp nhau, tự nhiên liền trở nên thân thiết. Rất lâu sau này khi nhớ lại lần đầu tiên ba người cùng nhau trò chuyện, Hoài Nhân khẽ chép miệng gật gù, nói Trái Đất hóa ra lại bé như một cái nhà vệ sinh công cộng.

Thêm Bình Luận