Chương 3: Đồng hành.
Từng ngày trôi qua, người ngoài cuộc dần dần chán nản, người trong cuộc cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Mỗi buổi sáng, anh và cô đi học qua con hẻm nhỏ sẽ bắt gặp mấy dì hàng xóm cùng nhau ngồi buôn chuyện, chủ yếu nhắc đến bố mẹ anh. Lúc thấy anh đi qua, bọn họ không hẹn mà vờ lảng sang chuyện khác, né tránh ánh mắt lạnh lẽo của anh, cô nắm chặt bàn tay, kéo anh nhanh chóng lướt ngang nơi đó.
Câu chuyện qua miệng rất nhiều người, vẽ ra không biết bao nhiêu phiên bản, anh âm thầm tiếp nhận, thở hắt một cái quay lại nói với cô, bọn họ không đi làm tiểu thuyết gia, thật là uổng phí! Tâm Di gượng cười, tâm lý từng trải vỗ vỗ vai anh:”Không cần để tâm, từ từ cũng chán.”
Đầu tháng mười hai, mẹ con anh vô cùng quyết liệt, bố anh chỉ đành từ bỏ, Tâm Di cùng anh đến sân bay tiễn ông về Mỹ. Giữa sân bay, ông đưa tay đón lấy hành lý từ anh, không nhanh không chậm nói một câu:”Con trai, khi nào muốn sang thì liên lạc với bố, bố sẽ trở về đón con.”
Chàng trai trẻ gầy gầy hơi bất lực, nhàn nhạt nở nụ cười:”Bố, con sẽ không rời khỏi nơi này.”
Ông khẽ thở dài, trước lúc quay lưng đi, nhìn một trai một gái đứng giữa sân bay, nhẹ nhàng nói hai từ:”Tạm biệt.”
Chen chúc trong dòng người đông đúc ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại, cô thầm nghĩ rốt cuộc nơi này đã chứng kiến bao nhiêu cuộc chia xa, đã thấm qua bao nhiêu nước mắt, dẫu biết đời người biệt ly là không tránh khỏi, nhưng vẫn thấy có chút khó chịu trong lòng.
Hai người chậm rãi bước qua từng ngõ phố, bầu trời lạnh lẽo âm u, vài đám mây trắng xám trôi nhẹ phía xa xa. Gió lướt qua mặt đường rồi hòa tan vào không gian tĩnh lặng, hai hàng cây trụi lá bên đường chồng chéo lên nhau thành hình thù kì dị. Cô nhảy nhót dẫm lên những viên gạch lát lề đường, tự mình vui vẻ. Hoài Nhân nhìn cô bé thấp thấp bên cạnh mình, bộ dáng ngốc nghếch đến buồn cười:” Tâm Di, cậu thật xấu!”Anh trêu.
Cô đứng trên một chân ngẩng mặt nhìn anh, như nghe không rõ liền cau mày hỏi lại:”Cậu nói gì cơ?”
Anh cười, co chân chạy lên phía trước, hai tay bắt thành cái loa hướng phía cô hét lớn:”Tớ nói cậu trông thật xấu!” Người qua đường đều quay lại nhìn, cô xấu hổ đuổi theo anh. Hai người như thế, rượt đuổi nhau trên phố về nhà.
Bọn họ cùng nhau bước vào ôn tập, mười hai giờ tối phòng ốc vẫn sáng đèn, Tâm Di phụ trách làm gia sư không công, một người gánh vác phần học của hai người, giúp anh ôn tập, cải thiện thành tích đội sổ đi lên, học kì trước miễn cưỡng có thể đứng ở vị trí thứ mười.
Ngày đầu tiên thi môn Toán, Giáng Sinh, tiết trời lạnh lẽo gắt gao hơn, từng cô cậu học sinh bước vào phòng thi trong âm vang một câu chúc nhau:”Thi tốt!” Những gì đơn thuần nhất, hết thảy tuổi trẻ đều đã trải qua.
Trước kì thi bốn ngày, bố Tâm Di gửi về một tin nhắn:”[Bố có việc đột xuất, không thể trở về đúng hẹn, con đừng giận bố. Thời gian sớm nhất sẽ tranh thủ trở về. Còn nữa, con gái ngoan thi tốt.]”
Cô không giận, chỉ có chút hụt hẫng trong lòng, công việc ông bận rộn như thế, cô cũng không phải tính khí đại tiểu thư, động một chút liền đem ra giận dỗi, nhưng vẫn thấy nhớ bố rất nhiều. Soạn một tin nhắn, nhanh chóng gửi qua:”[Con không giận, bố nhớ giữ gìn sức khỏe. Mọi việc đều ổn, không cần lo lắng!]” Bản tính lạnh nhạt này của cô, cả đời cũng không nói được một câu nghe tình cảm.
Hôm có kết quả thi, Tâm Di hớn hở cầm phiếu điểm đến lớp Hoài Nhân, liền nghe bạn cùng lớp nói điểm thi của anh không tốt, tụt xuống hạng mười ba, cô đem tươi cười dẹp bỏ, ngồi xuống bên cạnh không nói một lời, cùng anh nhìn hoàng hôn buông xuống. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài lặng im cũng chỉ là im lặng. Cô âm thầm suy nghĩ, phải hay không anh bị cô ảnh hưởng nên bắt đầu coi trọng học hành, vốn dĩ trước kia không hề như vậy.
Nhưng rất nhiều năm sau cô mới hiểu, vì muốn tương xứng với cô, nên một kẻ không có lòng cầu tiến như anh mới dốc lòng học tập, nâng cao thành tích, rèn luyện bản thân, để mong mình có thể cùng cô đứng ở cùng một chỗ. Tình yêu đơn thuần như vậy, anh dành cho cô trong những năm tháng thanh xuân mà chính anh cũng không hề hay biết, đến lúc họ ngoái lại nhìn thì đã sớm rời khỏi sinh mệnh của nhau, hối hận đến mấy cũng không làm gì được nữa.
Trời dần tối, anh đứng dậy vươn vai, xoay người đối diện xoa xoa tóc dài mượt của cô, cười tươi tắn:”Về nhà thôi, chúc mừng cho cậu.”
“Chúc mừng gì chứ, tớ không vui.” Cô càu nhàu, tay bị anh nắm lôi đi. Anh không vui, cô cũng không cách nào vui được.
Thật ra ngay giây phút bắt đầu thích một người là đã đem một nửa cảm xúc của bản thân giao phó vào trong tay người đó, dù muốn hay không, mỗi ngày trôi qua đều phải dựa trên vui buồn của người kia mà hít thở, chính bản thân cũng không có quyền quyết định.