Chương 14: Mâu thuẫn
Hôm nay Tâm Di gọi điện cho chủ nhiệm, xin phép nghỉ học một ngày. Từ tâm trạng đến sức khỏe, đều không thích hợp đến chỗ đông người.
Buổi tối, cô ngồi trên ghế tựa ôm gấu bông, tay cầm đề tham khảo vừa nhận được hôm qua, vừa đọc vừa dùng bút dạ quang đánh những đề hay cần lưu ý.
Có tiếng gõ cửa, cô xỏ dép bước xuống nhà, phòng khách tối om, ánh sáng xanh bạc từ bên ngoài hắt vào khe cửa.
Hoài Nhân đứng ngược sáng phía bên ngoài, đối diện Tâm Di, một thân cao lớn bị màn đêm bao phủ, che lấp biểu tình nơi đáy mắt. Tay anh cầm bát cháo vẫn còn hơi nóng bốc lên, mùi gia vị thơm nồng theo gió đi vào nơi cánh mũi.
“Mẹ bảo tớ mang bữa khuya qua cho cậu.” Anh giọng bình bình nói một câu, tay đưa qua bát cháo.
Cô đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, anh theo cô đi vào phòng khách, lọ mọ mở đèn.
“Đã đỡ hơn chưa?” Anh tự động ngồi xuống sô-pha.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Thấy anh im lặng, cô thắc mắc ngẩng đầu, lại vừa vặn đối diện ánh mắt phức tạp của anh, đầu mày khóe mắt cong cong, nhìn cô chăm chú.
Cô nhìn một cái, liền thấy rõ tâm trạng của anh. Giữa bọn họ còn cái gì mà không quen thuộc, nhiều năm như thế đều thấu hiểu cả rồi. Cô bình thản hỏi một câu:
“Làm sao vậy? Không vui?”
“Không gì. Có muốn ra ngoài dạo một chút hay không?”
Cô nghĩ nghĩ một lúc, nhè nhẹ gật đầu.
Gió đêm thổi, trong không khí còn vương theo chút mù sương lành lạnh.
Đường phố vắng người, chỉ còn mấy cửa hàng tạp hóa lớn sáng đèn, gần quảng trường có vài cặp tình nhân tay trong tay tản bộ.
Ánh đèn đường vàng cam ấp áp, soi sáng trên mặt đường mùa đông, phần nào xua đi lạnh giá.
Anh và cô rảo bước trên vỉa hè, cùng nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Trên người cô mặc một chiếc áo khoác dày, dây khóa kéo thật cao, để lộ hai gò má đỏ hồng hồng.
Hoài Nhân nhìn về con đường phía trước, thở dài, nhẹ giọng nói một câu:”Lâm Gia Quế…tỏ tình với tớ.”
Thời gian ngưng đọng.
Bước chân Tâm Di hơi dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đất, cái gì cũng đều không nói, nhưng trong lòng lại thấy đau đau.
“Cậu có muốn biết câu trả lời của tớ hay không?”
Nghe câu hỏi này của anh, cô âm thầm cười khổ, đột ngột xuất phát tận đáy lòng một chút ưu tư, biết hay không biết, cô còn có tư cách chọn lựa hay sao? Dù sao anh cũng không phải của cô, dựa vào cái gì khiến cô quản chuyện anh cùng người khác nói chuyện phong tình, như thế chẳng khác nào quá phận.
Cô luôn như vậy, thực tế mà cứng nhắc, thích đến chết đi sống lại, nhưng lại ngoan cố tự ép chết bản thân mình.
“Không muốn. Dù sao cũng không liên quan đến tớ, biết để làm gì?”
Câu nói này thật sự chọc đến giới hạn của anh, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng phát, anh nắm chặt lấy cánh tay, níu cô xoay người nhìn lại.
“Không liên quan! Vậy rốt cuộc cậu xem tớ là gì? Chẳng lẽ tớ trong mắt cậu lại không đáng để ý như vậy hay sao???”
“Cậu nổi điên cái gì? Cậu và người khác nói chuyện yêu đương, còn muốn tớ đây can hệ?” Cô bị anh làm đau, cánh tay hơi giãy giụa.
Anh phát hiện bản thân đã hơi dùng lực, bất giác thả lỏng cổ tay, nhưng vẫn còn tức giận:” Cậu không thể để ý tớ một chút hay sao?”
“Để ý? Cậu có một Gia Quế vừa xinh đẹp tài giỏi để ý rồi, không phải rất tốt hay sao, còn cần đến tớ làm gì?”
“Đúng! Gia Quế xinh đẹp như thế, hơn cậu gấp trăm lần. Chết tiệt! Sau này ông đây không cần cậu quản!”
Lời vừa nói ra, anh liền muốn cắn đứt cả lưỡi của mình. Nhận rõ bản thân đã sai, nhưng tự trọng lại không cho phép cúi đầu, anh vẫn trợn mắt hung hăng nhìn cô như thế.
Bầu không khí đột nhiên quỷ dị, hai người phút chốc lặng im.
Tâm Di cảm thấy lòng ngực phập phồng, trái tim như bị người ta bóp chặt, hơi thở khó khăn. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác bản thân mình thua thiệt.
Mặc dù trước kia trong lòng cô biết rõ, Lâm Gia Quế vốn dĩ nổi trội hơn mình, nhưng bản tính lạnh nhạt không muốn so đo, thành ra đều không để ý. Cho đến giây phút này, nghe chính miệng người mình thích nói ra, liền cảm thấy trong lòng khó chịu.
Cô ấy tốt hơn cô?
Khuôn mặt xuất hiện vết nứt, cô khàn giọng nói một câu:”Được, cái này là do cậu nói. Từ nay về sau, chuyện của cậu tớ đều không thèm quản.”
Cô dùng lực hất bỏ tay anh, kiên quyết xoay người rời khỏi, không để anh nhìn thấy nước mắt của mình.
Trên con hẻm nhỏ tăm tối mịt mờ, cách xa ánh đèn đô thị, cô một mình nỗ lực chạy thật nhanh, nước mắt đầm đìa trên mặt, mấy lọn tóc ướt đẫm dính bết vào nhau, bộ dáng muốn nhếch nhác bao nhiêu cũng đều có đủ.
Có phải đến cuối cùng, người đau khổ chỉ có mình cô?