Cô cứ tưởng khi bước vào không hẹn trước, lão ta sẽ làm khó dễ. Nhưng tất cả phán đoán đã sai, lão Chung cực kỳ vui mừng khi cô xuất hiện.
Thuận lợi vào trong, được mời ngồi xuống ghế giao tiếp như đôi bạn thân. Nhưng hội thoại giữa đôi bên lại không hề trong sáng.
Lão Chung nâng bàn tay mập mạp của mình lên rót đầy ly rượu phía trước mặt nói: "Tôi cũng đang tính đi tìm ông ta để tính sổ, nào ngờ người đến lại nhanh như vậy, phải chăng cậu được điều tới?"
Nếu biết trước như vậy còn trốn làm gì? Khiến cô mỏi chân đi tìm cả một buổi chiều. Cuối cùng lại thấy ở đây, chơi trò kinh tởm này.
"Ông chủ nhờ tôi đến nói cho anh biết, cuộc sống ngoài xã hội bây giờ rất khó khăn. Ăn một tô cơm ngon, cũng phải trả tiền công ly trà đá." Cô đang nói chuyện thì được lão ta mời uống ly rượu, không biết trong từ điển của ông ta có biết tôn trọng người khác khi đang nói hay không.
Cô khó chịu đưa tay ra cản ly rượu, rồi nói tiếp: "Huống hồ tiền anh vay cũng hơn nửa năm không thấy lãi, tất nhiên ông chủ chúng tôi phải lo lắng rồi."
Thấy cô đi vào việc chính quá nhanh, làm cho ông ta cụt hứng. Nhưng ngựa càng cứng đầu ông ta càng hứng thú thu phục, là một tên sai vặt thôi có gì mà không đυ.ng vào được chứ?
San bị nhìn đến nổi cả da gà, mặc dù biết sở thích bệnh hoạn của lão ta. Nhưng cô đang giả trai, kiểu đắm đuối này xin được phép từ chối.
"Anh Chung thấy như nào? Bộ anh đang đói bụng hả, nhìn tôi đắm đuối như vậy đủ no sao?" Hôm nay đi năm người, cô không sợ cái tên bụng bự trước mặt đâu.
"No? Anh nghĩ phải ăn nó mới no được, ngắm thôi thì sao mà đủ, haha!! Ông chủ cũng thật là vô tâm, sao lại để em đến một nơi tồi tàn như thế này được chứ!"
"Anh cũng biết đùa thật đó, nơi này mà anh bảo tồi tàn là sao?" Bàn tay đang để bình thường liền bị lão Chung bắt lấy, trình độ mặt dày cũng quá là ghê rồi. Nói vòng vo cuối cùng lại lái sang chuyện khác, không biết nên bắt đầu vấn đề ở đâu.
"Tất nhiên, tiếp đón một người xinh đẹp như vậy phải ở nơi tốt nhất." Càng nói nhiều thì ý đồ của ông ta càng lộ, bàn tay mập mạp cùng lúc đó liên tục xoa nắn tay cô đầy thô bạo.
Kinh tởm tột độ, cô cố gắng rút tay mình ra nhưng sức lực không đọ lại, hết cách đành chào tạm biệt đi về: "Nếu như anh không có ý định trả nợ, thì em xin về trước. Ông chủ đang chờ đợi tin tức từ em."
"Ấy! Không được, ai nói tôi không trả? Lại đây đi, đã đến rồi sao đi dễ dàng vậy chứ?" Bị cô phũ phàng ông ta liền đứng dậy nói nhỏ với đàn em, miếng mồi ngon đang ngay cửa miệng, không tài nào lại thả ra một cách dễ dàng được.
Một bàn rượu được bưng ra, trên đó có tổng cộng tất cả mười ly rượu. Chai to nhất được để cuối bàn, cùng với một rương to nhất. Cô đoán chắc, thứ mình cần đang nằm ở trong đó.
"Uống hết chín ly rượu vang đỏ, tất cả đều là tiền bo của em. Còn lại chai rượu này, nếu mà uống hết á…" Lão Chung đi đến gần cô, cầm một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng khuấy đảo, giọng nói liền chậm lại để lộ dáng vẻ huyền bí: "Cả gốc lẫn lãi đều nằm ở kia, có bản lĩnh thì đến mà lấy đi bé cưng!"
…
Karaoke Địa Lôi
Bước xuống xe, Luân ngắm nhìn phía trước. Thấy con xe quen thuộc cậu chắc chắn San vẫn chưa rời khỏi.
Nâng tay lên xem đồng hồ, đã đến khung giờ cao điểm của làng chơi. Xung quanh nhộn nhịp đến bất thường, người ra vào chỉ toàn những gương mặt quen thuộc.
"Luân, xe cậu kìa! Đừng nói cậu đến đây làm nội gián nha?" Đồng đội của cậu bước khỏi ghế lái, đập vào mắt ông ta là chiếc xe quen thuộc của Luân.
"Cứ coi là như vậy đi." Lần nhiệm vụ này khá là quan trọng, cậu đã được cấp trên đưa mệnh lệnh xuống bí mật điều tra. Huống hồ bố cậu cũng làm quan chức về hưu, việc lớn này khả năng cậu sẽ biết trước.
Dù không thích giúp đỡ của ai, nhưng nhiệm vụ có sự xuất hiện của San, khiến cho cậu không thể nào từ chối.
"Đã đến lúc rồi, vào thu dọn bãi chiến trường thôi."
Cậu phải đưa San ra ngoài ánh sáng, một người như cậu ấy không thể nào mãi ở bóng tối được.
Hạ quyết tâm ngay tại chỗ, Luân sánh bước cùng đồng đội tiến vào bên trong. Đúng như mong đợi, chỉ cần nhìn sơ qua chiếc đồng hồ và bộ đồ cậu đang mặc.
Không một ai dám ngăn cản, nhiệm vụ tiếp theo có lẽ dễ dàng hơn rồi.
"Bước một thành công, bước hai chờ chỉ thị!"
"Rõ!"
…
San bị ép đến đường cùng, cô không ngờ đến lấy tiền mà cũng phải uống rượu.
"Bây giờ mình phải làm sao đây? Đúng rồi, ông chủ!!" Đứng suy nghĩ một lúc, cô nhớ ra mình còn một tấm bia đỡ đạn bằng vàng chính là ông chủ, đến lúc phải đem ra dùng rồi.
"Xin lỗi anh, nếu như phải bồi rượu, tôi cần được sự đồng ý của ông chủ!"