@Goccuasonem dịch
Trong số rất nhiều người thích Diệp Tiêu sau này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có Nguyễn Vũ Thanh nhỉ.
Sau khi khai giảng lớp 12, Diệp Tiêu vẫn học tập và sinh hoạt như bình thường, ngẫu nhiên sẽ nghe được tin tức của Nguyễn Vũ Thanh từ miệng của những người xung quanh.
Cô biết Nguyễn Vũ Thanh đã học cấp ba tại trường THPT A ở Hồng Kông, biết bố dượng của Nguyễn Vũ Thanh là cổ đông của mấy công ty bất động sản tại Hồng Kông, biết Nguyễn Vũ Thanh đã quyết định ở lại bên đó học đại học.
Diệp Tiêu vẫn theo thói quen đi cầu thang ở ngoài cùng bên phải tòa nhà ban tự nhiên mỗi khi nộp bài tập toán, cũng quen với việc vô thức nhìn vào trong mỗi lần đi ngang qua cửa sau lớp 12/7.
Chỗ ngồi của Nguyễn Vũ Thanh vẫn luôn để trống, bàn học được nam sinh ngồi bàn trên dùng để để đồ, ngẫu nhiên sẽ bày bừa một vài quyển vở bài tập.
Cô dường như vẫn có thể nhìn thấy cậu thờ ơ làm bài tập, hoặc là lường biếng tựa vào lưng ghế chơi game, hoặc nữa là sau khi chơi bóng xong trở về sẽ vừa lấy giấy lau mồ hôi vừa nói chuyện phiếm với những nam sinh xung quanh.....
Gần đến kỳ thi đại học, tin tức tuyển sinh tự chủ của các trường đại học toàn quốc bắt đầu truyền sôi nổi trong lớp, gây xôn xao không nhỏ. @Goccuasonem dịch
"Cho cậu nè, quyển đầy đủ nhất." Cố Gia Nam đặt cuốn sổ tay tuyển sinh tự chủ dày cộp trên bàn Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu thuận tay lật quyển sổ ra, lập tức lật sang trang tuyển sinh tự chủ của các trường đại học ở Hồng Kông. Đại học Hồng Kông, Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, Đại học Trung văn Hồng Kông.... (sonem: mấy trường này xếp hạng cực cao nha)
Cô ngây người một lúc, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh cảnh đêm tràn ngập ánh đèn của Hồng Kông trong sổ.
"Cậu muốn báo danh trường học ở Hồng Kông hả?" Cố Gia Nam nghi hoặc hỏi.
Diệp Tiêu lắc đầu, cô rời tầm mắt khỏi trang giấy trước mặt, thản nhiên lật sang trang tiếp theo.
"Cũng không biết Nguyễn Vũ Thanh sống ở bên kia như thế nào. Nghe nói sản nghiệp của bố dượng cậu ấy khá lớn, tớ thấy cậu ấy cũng chẳng cần phải học tập khổ cực như chúng ta nữa rồi, cứ yên tâm làm một phú nhị đại là được."
Diệp Tiêu cười cười, mặt không biến sắc tiếp tục lật xem quyển sổ trước mặt, không nói chuyện. @Goccuasonem dịch
Mỗi nửa đêm yên tĩnh, khi mà Diệp Tiêu mệt mỏi đến không chịu nổi, cô sẽ mở máy tính lên, tìm kiếm các thông tin liên quan đến trường cấp ba ở Hồng Kông. Ma xui quỷ khiến, có lúc, cô sẽ gõ "Nguyễn Vũ Thanh THPT A Hồng Kông" vào thanh tìm kiếm trên Google, rồi ấn nút tìm kiếm. Rõ biết sẽ chẳng tìm được gì, nhưng cô vẫn cố chấp tìm hết lần này đến lần khác ngay giữa đêm khuya. Thậm chí, cô còn xem lại các bài đăng trước đó trên Tieba của trường trung học Thực nghiệm, tải xuống những bức ảnh của Nguyễn Vũ Thanh được các đàn em chụp trộm, lưu chúng vào thư mục mà cô đặt tên là "Tài liệu ôn tập thi Đại học".
Có lúc cô thật sự rất muốn thỏa hiệp với bản thân, nói với bản thân rằng, hay là đợi thi xong đại học rồi đến tìm cậu ấy đi. Thi vào trường đại học ở Hồng Kông, đến thành phố của cậu ấy để tìm cậu ấy, nói ra hết những tâm tư trong lòng cho cậu ấy.
Nếu đã bỏ lỡ cơ hội nộp hồ sơ sớm cho các trường ở Hồng Kông, vậy thì cô cứ cố gắng thi đại học điểm cao hơn một chút, thi vào Đại học Hồng Kông.
Diệp Tiêu không biết bản thân đã trải qua cả năm lớp 12 như thế nào. Thời gian dường như bị kéo trở về năm lớp 9, mọi nỗi nhớ nhung và sự giày vò giống hệt như 3 năm trước, tựa như sự gặp lại trong hai năm giữa bọn họ căn bản chưa từng xảy ra. @Goccuasonem dịch
Thậm chí Diệp Tiêu còn nghĩ, nếu như cô lại nỗ lực chạy một lần nữa, e rằng vẫn không thể thay đổi kết cục cuối cùng giữa bọn họ, nhưng ít nhất cô vẫn có thể thường xuyên gặp được cậu, khiến cho cậu ấy lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của bản thân.
Cô không khống chế được ý nghĩ muốn gặp cậu ấy của bản thân.
Cô căn bản không thể khống chế được bản thân.
Kỳ thi đại học đến rồi đi vội vã, tựa như một giấc mơ ngắn ngủi vội vàng. Hai ngày thi đại học trời vẫn luôn mưa, khi thi xong môn tiếng anh, đột nhiên mưa càng thêm lớn, nước mưa rửa sạch bách ô cửa kính bên cạnh chỗ ngồi của Diệp Tiêu.
Trong khuôn viên trường Thực nghiệm, tiếng hò hét và ngân vang của học sinh hòa vào nhau. Diệp Tiêu nhìn ra bầu trời xám xịt và tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ, hôm nay ở Hồng Kông cũng sẽ có mưa chứ?
Cô thật sự rất muốn giống như những bạn nữ xung quanh tung tăng chạy ra khỏi phòng thi với chiếc cặp sách trên lưng, bất chấp chạy về phía cậu sau khi trút bỏ hết mọi gánh nặng, để nói với cậu rằng, Nguyễn Vũ Thanh, chúng ta cuối cùng cũng được tự do rồi. @Goccuasonem dịch
Trong kỳ nghỉ hè, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem rất nhiều bộ phim hay, cùng nhau đến nhiều nơi thú vị để du lịch. Đợi đến tháng 9, chúng ta cùng đến trường đại học báo danh, cùng nhau ngồi xe lửa đến Bắc Kinh.
Chúng ta đi cùng nhau, có được không?
Các thí sinh trong phòng thi dần đi hết, Diệp Tiêu chớp chớp đôi mắt có chút xưng, bình tĩnh trở lại, cúi đầu thu dọn đồ dùng ở trên bàn.
Ngoài cửa trường học, chiếc xe sedan của bố đang đỗ bên kia đường, cô mở ô băng qua đường. Trong xe, mẹ ngồi ở ghế phụ cúi đầu nhìn điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên liền lạnh nhạt hỏi cô: "Thi tiếng anh như thế nào?"
"Cũng được." Diệp Tiêu nhàn nhạt trả lời.
"Hỏi gì cũng đều nói là cũng được." Giọng điệu của mẹ không hài lòng, nghiêng đầu sang dặn dò cô, "Tí nữa khi ăn cơm mà bọn họ có hỏi, con cứ nói là con làm bài cực kỳ tốt, thi vào Bắc Đại cũng chẳng có vấn đề gì, biết chưa?"
"Đi đâu ăn cơm vậy ạ? Không về nhà sao?" Diệp Tiêu hỏi.
"Ông bà ngoại con đặt một phòng bao ở khách sạn, nói muốn chúc mừng con thi xong đại học, nhân tiện cả nhà sẽ bàn bạc về chuyện đặt nguyện vọng của con."
Diệp Tiêu trầm mặc, không nói chuyện nữa. @Goccuasonem dịch
Chiếc xe chạy nhanh ở trên đường, Diệp Tiêu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những vệt nước mưa nhỏ che mất ánh đèn đường, khung cảnh đường xá dần lùi lại và trở nên mơ hồ trong tầm mắt của cô.
Sau khi đến khách sạn, Diệp Tiêu theo sau bố mẹ đi vào phòng bao, nhìn thấy cả nhà sớm đã ngồi ngăn ngắn xung quanh bàn tròn.
"Tiêu Tiêu về rồi à." Dì nhỏ nhiệt tình chào hỏi cô.
Diệp Tiêu nở nụ cười với dì nhỏ, sau đó chào hỏi những người lớn tuổi khác.
Trên bàn cơm, Diệp Tiêu cúi đầu ăn, lắng nghe tiếng nói chuyện và tiếng ly chạm vào nhau của những người lớn tuổi, thảo luận về chuyện cô nên báo danh vào trường nào, chọn ngành gì.
Rõ ràng người học đại học là cô, nhưng người hoàn toàn không thể tham gia vào chủ đề trò chuyện cũng biến thành cô.
"Đi Bắc Kinh, Bắc Đại hoặc là Thanh Hoa, nếu mà đủ điểm, tôi còn muốn nó học tài chính cơ." Mẹ nói.
"Em cảm thấy vẫn nên nghe ý kiến của con bé," Chồng dì nhỏ nói, "Đến phương Nam phát triển cũng rất tốt, con bé đã ở phương Bắc hơn mười năm rồi, cũng nên xông pha đi xa rồi."
"Đúng vậy." Dì nhỏ phụ họa, "Bọn em sớm đã nói với Tiểu Phong rồi, đợi đặt nguyện vọng năm sau, thằng bé muốn đi đâu thì đi đó. Hai bọn em rất muốn để cho thằng bé đến phương Nam xông pha, nhưng nó cũng rất kỳ lạ, một đứa học tự nhiên, lại cứ muốn thi vào Bắc Đại."
"Dù gì Tiểu Phong cũng là con trai, đi đến nơi xa để xông pha hai người các em cũng chẳng cần phải lo lắng. Tiêu Tiêu thì không được, nếu như con bé ở quá xa, hai anh chị không yên tâm."
Diệp Tiêu trầm mặc ăn cơm, một câu cũng không nói. @Goccuasonem dịch
Ăn cơm xong cũng gần 10 giờ tối, sau khi về nhà tắm rửa, Diệp Tiêu mang theo cả người mệt mỏi trèo lên giường. Thần kinh căng thẳng đã lâu của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng đột nhiên cô không muốn ngủ.
Cô rất muốn đến Hồng Kông.
Hồng Kông cách Bắc Kinh quá xa rồi.
Cuộc sống của cậu ấy cách cô càng xa rồi.
Một tuần sau khi kết thúc kỳ thi liền bắt đầu ước tính điểm để đặt nguyện vọng, Diệp Tiêu liên tục mất ngủ cả một tuần. Cô phát huy ổn định, tổng điểm ước tính cao hơn mấy chục điểm so với điểm sàn của Bắc Đại trong những năm vừa qua.
Trong phòng khách, bố mẹ hứng khởi thảo luận việc cô nên chọn chuyên ngành nào, Diệp Tiêu trầm mặc ngồi bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói: "Con không muốn học ở Bắc Đại nữa."
"Con đột nhiên phát khùng cái gì đấy?" Mẹ hét lên với cô.
"Không phải con luôn muốn thi vào Bắc Đại sao? Vô duyên vô cớ nhĩ gì thế? Không học Bắc Đại thì học Thanh Hoa, Bắc kinh gần nhà như vậy, đi đi về về tiện biết bao."
"Sao vậy, chẳng lẽ con thật sự muốn bay đến phương Nam? Đến Hồng Kông à?" Mẹ hỏi.
"Đến Hồng Kông không được sao?" Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Bố mẹ đều ngơ người. @Goccuasonem dịch
Cách thời gian nộp nguyện vọng còn có một tuần, trong mấy ngày còn lại, Diệp Tiêu vẫn luôn không nói gì khi ở nhà. Bố mẹ cũng mặc kệ cô, tiếp tục thản nhiên thảo luận về vấn đề chọn chuyên ngành, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô. Cô ở nhà đến phát sầu, dứt khóa cầm theo mấy cuốn sách mỗi ngày đều nhàn rỗi chaỵ tới quán trà sữa "Gặp mặt", có đôi khi ngồi ở tiệm trà sữa hết cả một ngày.
Diệp Tiêu không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp được Hoàng Y Trừng ở tiệm trà sữa này.
"Hôm nào thì cậu bay đến Hồng Kông?" một nữ sinh khoác tay Hoàng Y Trừng, vừa đẩy cửa đi vào vừa nói.
"Ngày mốt."
"Tớ thật sự phục rồi, rõ ràng tháng 9 khai giảng liền có thể gặp mặt, ngay cả một kỳ nghỉ hè mà cậu cũng không đợi được."
"Tớ đã đợi cậu ấy một năm rồi!" Hoàng Y Trừng nói, "Tớ nhớ cậu ấy sắp chết rồi!"
"Nếu không đến Hồng Kông học đại học tớ thật sự sẽ điên mất."
"Được rồi được rồi, có tiền đồ lên chút coi!"
Hai người đứng gọi đồ trước quầy hàng ở cửa, mua xong trà sữa liền xách đi, không có nhìn thấy Diệp Tiêu ngồi ở bên trong. @Goccuasonem dịch
Diệp Tiêu ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Hoàng Y Trừng đến thất thần.
Đối với Hoàng Y Trừng mà nói, đến Hồng Kông chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng đối với cô mà nói, đến Hồng Kông lại trở thành một chuyện gần như không thể thực hiện được.
Cớ gì cô phải đi nữa?
Nếu Hoàng Y Trừng cũng muốn đi, nếu Nguyễn Vũ Thanh vốn dĩ đã thích Hoàng Y Trừng, hai người bọn họ cùng chạy để gặp lại nhau, tại sao cô lại muốn xen vào cơ chứ?
Vốn dĩ, từ đầu đến cuối chẳng qua cũng chỉ là sự tình nguyện của một mình cô.
Vốn dĩ, Nguyễn Vũ Thanh trước giờ đều không thích cô.
Diệp Tiêu không ngồi lâu liền trở về nhà, vừa bước vào cửa liền nghe mẹ nói: "Em trai họ con đến nhà chúng ta, mẹ để cho nó chơi trong phòng con rồi!"
Cô bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, vội vã chạy vào trong phòng, nhìn thấy em họ nằm bò trên giường của cô, đang loay hoay với chiếc hộ nhỏ được cô giấu dưới gầm giường.
Trong hộp, hai bức tranh mà Nguyễn Vũ Thanh tặng cô đã bị xé thành nhiều mảnh, trên các mảnh đầy những nét bút đánh dấu lộn xộn màu đen.
"Ai cho em động vào đồ của chị!" Diệp Tiêu đột ngột giật lại chiếc hộp trong tay của thằng bé, nhìn thấy một đống lộn xộn ở trong hộp, bỗng nhiên nước mắt liền trào ra.
Tiếng khóc xé tai của em họ vang lên trong phút chốc. @Goccuasonem dịch
"Diệp Tiêu!" Sau khi mẹ nghe thấy động tĩnh liền từ cửa xong vào, nhìn thấy em họ đang ngồi dưới đất khóc rống lên, âm thanh sắc bén hỏi Diệp Tiêu: "Chuyện gì vậy?"
"Chị ấy ăn hϊếp cháu! Chị ấy đánh cháu!" Em họ hét lớn nói.
"Con làm sao lại đánh em!" Mẹ hỏi.
Diệp Tiêu nén lại cái mũi chua xót, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: "Mẹ dựa vào đâu mà để nó vào phòng con?"
"Dựa vào đâu hả? Dựa vào việc là mẹ con!"
Diệp Tiêu đỏ ửng mắt trừng mẹ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Con trừng ai vậy?" Mẹ tức giận đùng đùng, vươn tay giật chiếc hộp trong tay cô, "Mẹ phải xem là thứ bảo bối gì mà có thể khiến cho con làm như vậy với mẹ!" (sonem: t dịch mẹ-con dị thui chớ dịch thật sang tv ko biết nên dịch sao, chắc nó ghê lắm:)))
"Mẹ đừng có đυ.ng vào!" Diệp Tiêu lấy lại chiếc hộp ôm vào trong lòng, hét lớn về phía mẹ cô.
Mẹ tức giận đến không chịu được, vươn tay tát cô một cái mạnh.
Sức lực của mẹ rất lớn, nửa bên mặt của Diệp Tiêu bị đau đến tê rần, nhanh chóng sưng lên.
Mẹ sững người, đứng nguyên tại chỗ hoảng hồn. Diệp Tiêu ôm chiếc hộp chạy ra khỏi cửa phòng, cầm chiếc cặp được treo trên tường ngay cửa, bỏ chiếc hộp vào, rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.
Diệp Tiêu cũng không biết bản thân muốn chạy đến đâu.
Cô muốn đi đâu đây?
Cuộc đời của cô, từ trước đến giờ đều không có chỗ trú. @Goccuasonem dịch
Cô vừa đi vừa khóc trên đường, không biết bản thân rốt cuộc đã đi bao lâu. Khi băng qua một con đường, có một chiếc xe máy từ ngã rẽ xông qua, cô né không kịp, đột nhiên có người kéo mạnh cánh tay một cái.
Diệp Tiêu ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Nhất Xuyên xuất hiện trước mặt mình. Bởi vì vừa nãy giúp mình chắn, cánh tay của cậu ấy bị trầy xước một chút.
"Cậu không sao chứ?" Diệp Tiêu lo lắng hỏi, lại nghĩ đến bộ dạng thảm hại đầy nước mắt trên mặt của mình, vội vã cúi đầu xuống.
"Tớ không sao, cậu...."
Mấy bạn học quen thuộc cũng chạy đến phía sau Lạc Nhất Xuyên, cùng đi với bọn họ, còn có Diệp Phong.
"Cuối cùng cũng tìm thấy chị rồi!" Diệp Phong chạy đến trước mặt cô, "Không phải, chị bao lớn rồi mà còn chơi trò bỏ nhà đi bụi? Em thật sự phục...."
Diệp Phong còn chưa nói xong, đột nhiên bị Diệp Tiêu nắm chặt lại cánh tay.
Diệp Tiêu cúi đầu không phản kháng, bộ dạng nhếch nhác tựa như kiếng kêu cứu trong thầm lặng. @Goccuasonem dịch
"Cái đó," Diệp Phong hiểu ý cô, quay đầu nói với Lạc Nhất Xuyên, "Không sao, các anh về trước đi, em ở đây với chị ấy là được rồi."
Lạc Nhất Xuyên đối mắt với Diệp Phong, lập tức quay đầu lại nói: "Chúng ta đi trước thôi."
"Rốt cuộc chị sao vậy?" Sau khi đám người tản đi, Diệp Phong vội vàng hỏi.
Diệp Tiêu buông lỏng tay, dùng mu bàn tay lau đi nước mũi và vết nước mắt trên mặt. Diệp Phong sờ móc ra bao giấy trên người, rút ra một tờ đưa cho cô.
Diệp Tiêu lau xong nước mắt, chỉ nói là do việc điền nguyện vọng nên cãi nhau với mẹ, không nhắc đến chuyện chiếc hộp kia, càng không nhắc đến Nguyễn Vũ Thanh.
Diệp Tiêu ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, nhìn Diệp Phong chau mày gọi điện thoại cho dì nhỏ của cô.
"Mẹ, mẹ nói chuyện với dì hai được không? Đừng có hở tí lại động thủ đánh người?"
"Tối nay để chị con đến nhà mình ở."
"Được, con biết rồi, con có mang tiền."
Diệp Phong cúp máy, nói: "Tối nay chị đừng về nhà nữa, đến nhà em ở."
"Tí nữa đi ngang nhà thuốc em sẽ mua cho chị một túi đá để chườm lên mặt, đều sưng đến thế này rồi, thật sự không biết đau đến bao nhiêu."
"Có phải đứa em họ kia lúc nào cũng ăn hϊếp chị không? Đợi ngày nào đó em phải dạy dỗ cho nó một trận đàng hoàng, để cho nó nhớ lâu một chút."
"Diệp Phong." Đột nhiên Diệp Tiêu mở miệng, "Chị thật sự rất ghen tị với em."
"Ghen tị cái gì?"
Ghen tị với việc em luôn đơn giản thẳng thắn, có gì nói nấy, trước giờ đều không kìm nén bất kỳ cảm xúc nào ở trong lòng. @Goccuasonem dịch
Vậy nên em vĩnh viễn sẽ không hiểu, việc yêu thầm một người rất lâu rất lâu, loại cảm giác này rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.
Diệp Tiêu chỉ nhấc nhẹ khóe môi, không trả lời cậu.
Trong đêm hè yên tĩnh, tiếng ve kêu không ngớt, cơn gió nóng nực buổi tối xen lẫn hơi ẩm tràn vào qua ô cửa sổ. Diệp Tiêu nằm trên giường đơn trong phòng sách nhà dì nhỏ, trong phòng không có máy lạnh, dì nhỏ ngồi kế bên giường nói chuyện với cô, phe phẩy cánh quạt trong tay dì ấy.
"Thật ra mẹ con rất yêu con, chỉ là chị ấy dùng sai cách rồi, cũng chẳng thay đổi được cái tính cách này của chị ấy."
"Mẹ không thích cháu, bà ấy nhìn chỗ nào của cháu cũng thấy không thuận mắt." Diệp Tiêu nói, "Dì nhỏ, không có ai sẽ thích con người thật của Diệp Tiêu cả."
"Sao có thể chứ? Có rất nhiều người thích Tiêu Tiêu."
"Cháu xem em trai của cháu, cho dù bình thường hai đứa có cãi nhau như thế nào, vào những lúc quan trọng thằng bé vẫn xót cháu đấy thôi, nếu không cũng sẽ không để dì tìm mẹ cháu nói chuyện, còn bắt cháu phải ở lại đây đêm nay."
"Dì cũng thích Tiêu Tiêu."
"Sau này sẽ có rất nhiều người thích Tiêu Tiêu của chúng ta."
"Đợi đến khi Tiêu Tiêu học đại học rồi, sẽ gặp một người cực kỳ thích Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng sẽ rất thích chàng trai đó." Dì nhỏ chậm rãi nói, vỗ nhẹ nhàng từng cái vào vai của cô để dỗ cô ngủ. @Goccuasonem dịch
Diệp Tiêu từ từ nhắm mắt lại, khoang mũi chua xót, có nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt của cô, làm ướt đẫm vỏ gối đầu.
Trong số những người sẽ thích Diệp Tiêu sau này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có Nguyễn Vũ Thanh nhỉ.
Mà cô lại có thể gặp được ai đây?
Cho dù cô có gặp được ai, người đó đều sẽ không thể là Nguyễn Vũ Thanh rồi. @Goccuasonem dịch