- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh
- Chương 20: Người liều mạng để bảo vệ
Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh
Chương 20: Người liều mạng để bảo vệ
@Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
Người mà Diệp Tiêu liều mạng để bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Nguyễn Vũ Thanh.
Sau ngày hôm đó, Diệp Tiêu không gặp lại Nguyễn Vũ Thanh nữa.
Có đôi khi Cố Gia Nam sẽ mời cô ra ngoài chơi, chỉ cần nghe thấy Nguyễn Vũ Thanh cũng sẽ đi, cô sẽ theo bản năng mà từ chối.
Cô không còn cố ý nhiệt tình và vui vẻ nói chuyện với những chàng trai khác trước mặt cậu ấy nữa, dùng cách khoa trương vụng về để thu hút sự chú ý của cậu hay cố ý chọc tức cậu ấy.
Những gì cô nói với cậu ngày hôm đó dường như đã đâm thủng lớp giấy dán kính cuối cùng giữa bọn họ, không có lớp giấy dán kính này, mối quan hệ giữa bọn họ triệt để biến thành người lạ.
Tháng 5 đầu hạ, tiết trời vẫn chưa ấm lại, gió lớn cuốn qua khuôn viên trường học, cây cỏ bị thổi lung lay dữ dội. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
Buổi chiều ngày thứ hai của kỳ thi giữa kỳ, Diệp Tiêu đến phòng thi sớm, đang mở sách ra chuẩn bị ôn tập, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Lục Trạch Viễn ở ngoài cửa sổ truyền vào.
Vài nam sinh đút tay vào túi quần đang dựa vào cây nói chuyện, Lục Trạch Viễn cũng ở trong số đó.
"Mẹ của nó thật sự đã từng tự sát, suýt chút nữa là không cứu được, là vì bố nó có có bồ."
"Vậy mỗi ngày nó giả vờ cái gì không biết, bố nó có tiền, nhưng tiền đều đưa cho đứa con riêng đúng không? Mạng của thiếu gia nhà giàu còn hèn hơn cỏ dại nữa."
"Nếu không thì sao người ta gọi là hotboy trường được?"
*草 (cỏ) - 校草 (hotboy trường học) ở đây chơi chữ vì cùng có chữ 草
Lục Trạch Viễn vừa nói xong, mấy nam sinh liền cười ồ lớn lên.
Cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị người gõ vài cái, Diệp Tiêu quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Lục Trạch Viễn ôm cánh tay dựa vào bên cạnh cửa sổ, rũ mắt nhìn cô, khóe môi lộ ra nụ cười khinh miệt.
Cậu ta hất cằm lên với cô, ra hiệu bằng tay bảo cô ra ngoài.
Các học sinh trong phòng học dường như cũng nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ, sôi nổi thì thầm to nhỏ với nhau. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Thật hay giả vậy?"
"Sao mà Nguyễn Vũ Thanh thảm quá vậy?"
"Trải qua loại chuyện này, tâm lý chắc cũng không bình thường nhỉ."
Giáo viên coi thi ôm tập đề thi bước vào, Diệp Tiêu lại "bộp" đóng sách lại đứng dậy, không nói lời nào liền đi ra khỏi phòng học.
"Diệp Tiêu! Sắp thi rồi, em đi đâu vậy?"
Diệp Tiêu không quay đầu lại, chỉ bước nhanh ra ngoài, vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học, liền thấy Lục Trạch Viễn đứng trước cửa tòa nhà.
"Yô, nữ thần thật sự không thi nữa nè?"
Diệp Tiêu đi đến trước mặt cậu ta, xông lên nắm lấy cổ áo của cậu ta, dùng toàn bộ sức lực mà cho cậu ta một cái tát.
Cô không biết một cái tát này đánh xuống mặt của Lục Trạch Viễn có bao đau, nhưng tay của cô thật sự rất đau rất đau. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Cậu điên à?" Vẻ mặt Lục Trạch Viễn không dám tin, nhận thấy Diệp Tiêu lại muốn động thủ, cậu ta vội vã nắm chặt cổ tay của cô.
"Tôi chỉ có nói cậu ta có mấy câu, mà cậu gấp cái gì?"
"Cú đấm lần trước mà cậu ta đánh tôi còn chưa tính," Lục Trạch Viễn cười nhẹ một tiếng, "Vừa mới gọi mấy thằng bạn giúp tôi dạy cho cậu ta một bài học ở ngõ sau quán bar, tôi còn khá tò mò, không biết bây giờ cậu ấy bị đánh tơi tả như thế nào..."
Đôi tai Diệp Tiêu "ầm" một tiếng, mặc kệ cho cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, liều mạng đá cậu ta một cái, sau khi thoát ra liền chạy nhanh về phía cổng trường.
Sắc mặt cô tái nhợt, trong đầu xoẹt qua hình ảnh Nguyễn Vũ Thanh bị một đám người vây lại, trước mắt bỗng nhiên bị hơi nước bao phủ. Nước mắt lưng lưng nơi vành mắt, Diệp Tiêu không biết tại sao bản thân đột nhiên rất muốn khóc.
Rõ ràng cậu ấy đáng ghét như vậy, cậu ấy không thích cô, cả ngày ở cùng với nữ sinh khác, còn nói những lời xằng bậy như muốn cô xem cậu là bạn bè. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
Nhưng cậu ấy là Nguyễn Vũ Thanh, là Nguyễn Vũ Thanh mà Diệp Tiêu thích nhất.
Gió lớn đánh vào mặt cô, Diệp Tiêu chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân ớn lạnh, lạnh đến mức khiến cô run rẩy.
Cuối cùng cô thở hổn hển chạy đến ngõ sau quán bar, nhìn thấy trên mặt Nguyễn Vũ Thanh có vết thương, bị một đám côn đồ ép quỳ trên mặt đất, xung quanh có vô số nắm đấm và gậy rơi xuống người của cậu.
Nước mắt trào ra, trong tầm nhìn mơ hồ, Diệp Tiêu lờ mờ nhìn thấy một đứa con đồ nhặt một chai rượu rỗng trên đất đi về phía Nguyễn Vũ Thanh.
Đầu óc cô trống rỗng, dường như theo bản năng mà nhào qua, dùng thân thể của bản thân bảo hộ Nguyễn Vũ Thanh đang quỳ dưới đất. Cô nghe thấy tiếng vỡ vụn của chai rượu trên lưng mình, cơn đau dữ dội lan nhanh từ lưng, đau đến mức khiến cho ý thức của cô không còn tỉnh táo trong chốc lát. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
Vào thời khắc đó, Diệp Tiêu cuối cùng mới phát hiện ra rằng, hóa ra thích một người, cũng có thể đau đến như vậy.
Khi Diệp Tiêu tỉnh lại thì đang nằm trong bệnh viện, Nguyễn Vũ Thanh ngồi trên ghế bên giường bệnh, mắt đỏ ửng, vết thương trên mặt đã được thoa thuốc rồi.
"Còn đau không?" Thấy cô mở mắt, Nguyễn Vũ Thanh hỏi cô, cổ họng khàn không chịu được.
Diệp Tiêu lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Cậu thì sao?"
Nguyễn Vũ Thanh không nói gì nữa, ánh mắt tối sầm, dường như đang cật lực khắc chế cảm xúc.
Qua một lúc, cậu ấy cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Tại sao không thi mà lại chạy ra ngoài? Tại sao lại chạy qua giúp tớ đỡ cái đó?"
Diệp Tiêu nhấc nhấc khóe môi, lại nghe thấy cậu lạnh lùng chất vấn: "Cậu không cần mạng nữa đúng không?" @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Anh trai," Hoàng Y Trừng đột nhiên từ cửa đi vào, "Thuốc mà bác sĩ kê tớ đã lấy rồi...."
Hoàng Y Trừng hỏi: "Chị Tiêu Tiêu cậu tỉnh rồi! Cậu không sao chứ?"
Diệp Tiêu gật đầu, ánh mắt Nguyễn Vũ Thanh vẫn chăm chăm nhìn cô, vẫn đang đợi cô trả lời.
"Bời vì hôm đó cậu giúp tớ nên mới đắc tội với đám Lục Trạch Viễn."
"Lúc đó tớ chỉ nghĩ rằng, nếu như cậu thật sự xảy ra chuyện gì, tớ nên chịu trách nhiệm như thế nào, lại trả cậu ân tình này như thế nào đây."
"Tớ thà rằng là bản thân xảy ra chuyện." Diệp Tiêu nhẫn lại sự chua xót trong khoang mũi, ngẩng đầu nén nước mắt, nói từng câu từng chữ.
Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái, không nói gì. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Chị Tiêu Tiêu, cậu đừng nói như vậy, chuyện hôm đó tớ đã nghe rồi, bất luận là ai bị bám theo, anh trai tớ đều sẽ giúp đỡ hết. Thật ra chuyện đó là do tớ không đúng, nếu không phải do tớ một mực đòi đổi trực nhật với cậu...Dù sao đều là lỗi của Lục Trạch Viễn, các cậu không ai sai hết, thật đó."
Đúng vậy, bất luận đối phương là ai, Nguyễn Vũ Thanh đều sẽ giúp đỡ hết.
Nhưng người mà Diệp Tiêu liều mạng để bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Nguyễn Vũ Thanh.
Sau ngày hôm đó, Lục Trạch Viễn bị nhà trường xử lý, đình chỉ học ở nhà kiểm điểm. Những chuyện xảy ra trong gia đình của Nguyễn Vũ Thanh bắt đầu được lan truyền khắp trường, Vưu Bình đã ngăn chặn nó mấy lần, nhưng tin đồn cuối cùng vẫn không tiêu đi.
Thời gian nửa học kỳ trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Vu Dương nói rằng cậu của cậu ấy mới xây một biệt thự nghỉ dưỡng phía sau nhà hàng nhạc sống mới mở, muốn mời mấy người bọn họ qua ở một đêm, mọi người tụ tập tại một chỗ chơi với nhau. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
Diệp Tiêu vốn muốn từ chối, nhưng lại bị Cố Gia Nam khăng khăng kéo đến.
"Cậu xem cậu ôn thi ôn đến cái bộ dạng gì rồi? Phải đi, để thả lỏng thư giãn!"
Tối đó một vài nam sinh muốn ra ngoài đánh bóng rổ, Cố Gia Nam cũng theo cùng ra ngoài chơi, chỉ để lại Diệp Tiêu và Hoàng Y Trừng ở lại trong phòng khách.
"Chị Tiêu Tiêu, chúng ta nói chuyện chút đi. Thật ra đoạn thời gian này tâm trạng của tớ vẫn luôn không tốt lắm." Hoàng Y Trừng đột nhiên nói với Diệp Tiêu.
"Được," Diệp Tiêu hỏi, "Nói chuyện gì?"
"Nói về anh trai tớ." Hoàng Y Trừng nói.
Vẻ mặt của Diệp Tiêu cứng lại, lâm vào trầm mặc.
"Những chuyện xảy ra trong gia đình của cậu ấy, cậu đều nghe nói rồi chứ? Thật ra đoạn thời gian này tớ cực kỳ muốn tìm một người để nói chuyện cùng, nhưng tớ không tin được bọn họ. Ngay cả Cố Gia Nam, tớ cũng không muốn kể quá nhiều với cậu ấy."
"Nhưng tớ muốn nói với cậu, tớ cảm thấy cậu không giống với bọn họ, tớ rất tin tưởng cậu."
"Mẹ cậu ấy đã từng tự sát, vào năm cậu ấy học lớp 7." @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
*Nhắc lại: tiêu học ở TQ từ lớp 1-6, cấp 2 là từ lớp 7-9, cấp 3 thì còn lại. ⇒ Khi lên cấp 2 thì mẹ Nguyễn Vũ Thanh tự sát.
"Hôm ấy tớ học phụ đạo ở bên ngoài, tình huống cụ thể là nghe hàng xóm nói. Nghe nói lúc đó cậu ấy vừa đánh bóng xong, cầm điện thoại lên liền nhìn thấy một tin nhắn, là do mẹ cậu ấy gửi. Tin nhắn ghi: "Con trai, sau này mẹ không thể ở bên con nữa, con phải chăm sóc cho bản thân thật tốt."
Nghe đến đây, trái tim của Diệp Tiêu đau nhói mất kiểm soát.
"Mẹ của cậu ấy uống hết một bình thuốc an thần nằm ở trên giường, may mà bố cậu ấy qua kịp lúc, đưa mẹ cậu ấy đi rửa ruột, mẹ của cậu ấy mới được cứu sống."
"Sau chuyện đó, cậu ấy không còn hoạt bát như lúc trước nữa, dường như luôn che giấu tâm sự. Người khác hỏi cậu ấy có phải rất buồn không, cậu ấy lúc nào cũng cười hihi nói cậu ấy không sao." @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Chẳng qua bao lâu, bố mẹ cậu ấy liền ly hôn rồi. Trạng thái tinh thần của dì ấy sau khi ly hôn vẫn luôn không tốt, bị trầm cảm, lúc phát bệnh sẽ không khống chế được cảm xúc của bản thân. Sau này, vì cần người chăm sóc, nên thỉnh thoảng dì ấy sẽ được đưa về nhà bà ngoại của cậu ấy ở. Nhà tớ ở kế bên nhà cậu ấy, có đôi khi cậu ấy ở nhà một mình, bà nội tớ thương cậu ấy, nên luôn gọi cậu ấy đến nhà tớ ăn cơm, làm rất nhiều món ngon cho cậu ấy."
"Có rất nhiều người thích cậu ấy, nhưng sau khi biết những chuyện này liền không thích cậu ấy nữa. Nhưng tớ sẽ không. Bà nội tớ bảo tính cách của tớ giống như một mặt trời nhỏ, vậy nên tớ nghĩ, tớ nhất định phải nỗ lực hết mình để sưởi ấm cậu ấy. "
"Đúng rồi, chị Tiêu Tiêu. Có một chuyện chắc chị vẫn chưa biết, cậu ấy sắp chuyển đến Hồng Kông rồi."
"Chuyển đến Hồng Kông?" Diệp Tiêu hỏi. @Goccuasonem dịch tại truyenhdt.com
"Ừm, dì có một người bạn học cũ, bây giờ đang kinh doanh ở bên đó. Nghe nói lúc đi học thì chú kia đã rất thích dì ấy rồi, năm ngoái vợ của chú ấy mất vì bệnh, năm nay chú ấy đã liên hệ lại với dì ấy rồi, nói muốn đón dì ấy và Nguyễn Vũ Thanh qua bên đó ở."
"Dì ấy đồng ý rồi."
"Mặc dù tớ thật sự không nỡ xa cậu ấy, nhưng tớ cảm thấy, đợi đến khi cậu ấy qua bên đó, có cuộc sống mới, có lẽ sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ."
"Dù sao đến lúc học đại học, tớ vẫn có thể qua bên đó tìm cậu ấy."
Diệp Tiêu yên lặng lắng nghe, trái tim trống rỗng, dường như bị khoét một lỗ. Có một cơn gió lạnh thổi vào tròng, khiến trái tim cô đau đớn dữ dội không thôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh
- Chương 20: Người liều mạng để bảo vệ