Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Cát Niên Lòng bàn tay Lê Ly có một vết sẹo. Cắt đứt đường sự nghiệp, đường sinh mệnh, đường tình yêu. Đây là vết sẹo mà Bùi Thượng Hiên để lại cho cô, Vĩnh viễn không phai mờ. Trọn mười lăm năm …
Xem Thêm

Chương 11
Liễu Thiên Nhân khởi hành đi Mĩ, Lê Ly bị mẹ ép đến sân bay tiễn hắn. Cô rất hận Liễu Thiên Nhân, nhưng mảnh giấy hắn xé kẹp trong sách kia không thể xem nhẹ, cô không thể nói rõ cảm giác mình đối với hắn là gì, Lê Ly đành làm đà điểu không biết gì.

Thiên Nhân chỉnh lý hành trang tại nhà, đem tất cả sách vở trước khi thi đại học đều bán đi, cô thấy cuốn sách tham khảo mà cô trả cho hắn nằm ở trong đó. Trái tim Lê Ly đột nhiên nhói lên một chút, dai dẳng trong vài giây.

Đêm trước khi hắn rời đi, Lê Ly làm thêm ở công ty nghiên cứu thị trường về nhà, đi đến dưới lầu thấy Liễu Thiên Nhân cô đơn hút thuốc.

Khoảng cách mười mét, cô dừng bước chân lại. Ban đêm mùa hè oi bức, không có gió đêm, toàn thân cô toát đầy mồ hôi, trên dưới đều có, chỉ mong nhanh chóng về phòng tắm rửa.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Liễu Thiên Nhân, ánh lửa nhỏ trong màn đêm nhẹ nhàng lay động, có một chút vắng vẻ cô đơn.

Hắn và cô, cách mười mét nhìn nhau, cuối cùng không ai nói lời nào. Lê Ly xoay người lên lầu, mà hắn tiếp tục ở dưới lầu hút thuốc. Lúc cô tra chìa khóa vào cửa, giật mình nhớ được cha con Liễu Chi Hiền đều không biết hút thuốc.

Lắc lắc đầu, cô đem cảm giác quái dị ném ra sau đầu. Lê Ly vỗ vỗ mặt ra lệnh cho bản thân phải tỉnh táo, cô nhất định là điên rồi mới quan tâm để ý Liễu Thiên Nhân.

Tại sân bay lần đầu Lê Ly nhìn thấy mẹ của Liễu Thiên Nhân, một phụ nữ trung niên khí chất sang trọng và xinh đẹp. Nghe nói thường hay giống mẹ, từ bề ngoài của hắn cũng có thể đoán được mẹ hắn là mỹ nhân. Bà chẳng những có bề ngoài xuất sắc, giọng nói cũng cực kỳ êm tai, nói chuyện ngữ điệu chậm rãi,như một cô tiểu thư dòng dõi cao quý được dạy dỗ nghiêm khắc. Lê Ly đánh giá khách quan và công bằng: mặc kệ nhìn từ phương diện nào , mẹ của Liễu Thiên Nhân và Liễu Chi Hiền tương đối xứng đôi.

Có thể điều này không phải chỉ mình cô nghĩ vậy, Lê Ly phát hiện mẹ mình sắc mặt trở nên rất khó coi, sau đó Liễu Chi Hiền tựa vô ý cầm tay Lê Mỹ Tình . Nắm thật sự rất chặt,giống như muốn để cho mọi người đều biết tình cảm giữa bọn họ.

Từ trước đến nay cô không thể hiểu nổi Liễu Chi Hiền yêu mẹ mình ở điểm nào, thân là con gái Lê Mỹ Tình thế nhưng một lý do vớ vẩn mà cô cũng chẳng thể nào thuyết phục được mình, nhưng thấy cảnh này Lê Ly chợt cảm thấy thoải mái. Liễu Thiên Nhân cũng thấy, khóe miệng hiển hiện một nét cười sâu xa yếu ớt.

Hắn không tạm biệt với Lê Ly , chỉ là dùng cách tiễn người thân nhìn cô một cái. Cái nhìn này thoáng qua rất nhanh, Lê Ly căn bản bắt không được ưu tư dưới đáy mắt đó.

Chuyến bay 747 bay lên trời cao, Liễu Thiên Nhân rời khỏi thành phố này. Trên đỉnh đầu cô xẹt qua chiếc máy bay màu bạc, tựa như một con chim khổng lồ giương đôi cánh bay đi.

Ly biệt, còn có thể trở về hay không?

Khai giảng vào tháng chín, Lê Ly học đại học năm thứ ba. Bùi Thượng Hiên tại trong lúc nghỉ hè có mời cô đi ăn cơm, mang bạn gái theo giới thiệu cho Lê Ly. Chẳng phải là cô gái xinh đẹp ở phòng trà hôm trước, anh lại đổi người.

Cô nhớ được có một năm vào tháng tư, trong mùa hoa anh đào nở rộ, Bùi Thượng Hiên vỗ bờ vai cô bá đạo nói: “Lê Ly, người mà tớ thích, cậu cũng thích.”

Lê Ly mỉm cười nhẹ nhàng, lịch sự chào hỏi và hàn huyên tán gẫu với bạn gái anh, trong lòng có chút trào phúng nghĩ: người mà anh thích thật quá nhiều, cô sẽ chẳng đuổi kịp tốc độ của anh.

Có lẽ anh đã sớm quên mất câu nói ngày đó, mà cô trong nhớ từng giây từng phút, dù cho đó là hạnh phúc hay đau khổ.

Năm 2005, Liễu Thiên Nhân hung hăng đánh Bùi Thượng Hiên một đấm, khinh miệt đánh giá: “Người mà tớ thích, cậu cũng thích. Đây là câu nói tàn nhẫn nhất mà tôi từng nghe qua.”

Bùi Thượng Hiên khóe miệng rỉ máu, trước mắt hiện lên làn môi đỏ thẫm vết máu của Lê Ly, nhìn đến ghê người.

Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian, ngay cả ông trời cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, quyết tâm thu hồi quyền lợi yêu cô của anh.

Vào năm 1997, Bùi Thượng Hiên ôm bờ vai Lê Ly giới thiệu cho bạn gái mình: “Lê Ly, bạn của anh.”

Cô gái tên là Sầm Văn Văn, có một đôi mắt khiến lòng người rung động.Trong suốt sáng ngời, thị lực lại rất tốt, 2. 0. Lê Ly mang kính sát tròng, còn không nhìn được cô ấy rõ ràng.

Cô kéo tay Lê Ly , cười khanh khách nói: “Thượng Hiên thường xuyên nhắc tới bạn, trăm nghe không bằng một thấy mà.”

Có ý gì chứ? Lê Ly không biểu tình đánh giá đối phương, Sầm Văn Văn tươi cười ngọt ngào, nói chuyện giọng điệu rất nhanh, thường xuyên nhảy đề tài. Khi đề tài này còn chưa kết thúc, cô ấy còn nóng lòng muốn chuyển sang đề tài khác.

Lê Ly không ghét cô gái này, bạn gái anh trước giờ đều không thiếu dáng vẻ kệch cỡm và vênh váo tực đắc, khó có người nào hào phóng trong sáng như vậy. Thừa dịp cô ấy đi toilet, Lê Ly liếc xéo Bùi Thượng Hiên, nhàn nhã nói: “Đần độn, chọn cô ấy đi.”

Anh một mực cười, từ chối cho ý kiến. Sầm Văn Văn từ toilet trở về, bọn họ liền chuyển sang đề tài khác.

Rời khỏi quán trà, cả ba người cùng đi ăn lẩu. Khi nồi lẩu đầu cá bốc khói ngùn ngụt được bưng lên , anh đưa tay gắp một đũa thịt dê gắp cho bạn gái mình, tự dưng Lê Ly liên tưởng đến rất nhiều năm trước kia khi cậu nhỏ gắp cho Nghiêm Lệ Minh cánh gà.

“Nhóc con, không cần khách khí, cậu tự động tay cơm no áo ấm đi.” Anh nhếch miệng, cười nói.

Bạn gái và bạn bè thật khác biệt.

Bùi Thượng Hiên và Sầm Văn Văn không coi ai ra gì biểu hiện những hành động thân mật, cô ngồi đối diện với bọn họ, uống Coca đông lạnh. Chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, đồng thời cũng lướt qua trái tim. Bữa ăn lẩu này khiến cô toàn thân trở nên lạnh giá, Lê Ly không vui vẻ như trước, bởi vì người mà anh thích trước hay sau đều chẳng phải là cô.

“Cậu rất thích cô ấy?” Buổi tối Lê Ly ở nhà gọi một cú điện thoại cho Bùi Thượng Hiên. Cô cố gắng ổn định tâm lý đánh liều gọi cho anh một cuộc điện thoại, không nghĩ đến anh bây giờ lại đang ở nhà.

Bùi Thượng Hiên nằm ở trên giường, nắm ống nghe nhìn lên trần nhà, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt. Anh đã từng rất thích một người, lúc đó thiếu niên tràn đầy cảm xúc, cho rằng hai chữ “rất thích” chính là lý do lớn nhất thiên hạ, kết quả lại phát hiện ra chẳng qua điều đó thật châm chọc. Hiện tại, thích chỉ là lời dạo đầu của những bộ phim điện ảnh, vì để tiến tới những bước khác, như hôn môi và làʍ t̠ìиɦ .

Anh dùng ngón tay cuộn xoắn dây điện thoại, bỗng nhiên buộc chặt rồi bỗng nhiên buông ra, giống như đây là một trò chơi thú vị. Lê Ly lại hỏi một lần, anh hờ hững “Ừ” một câu, nhẹ nhàng thoải mái trả lời: “Đúng đó, rất thích cô ấy. Cậu không phải vừa khuyên tớ nên chọn cô ấy sao?”Anh trêu chọc, nửa thật nửa giả.

Cách đầu dây điện thoại nghe được giọng nói mê hoặc xúc động này, cô cũng đoán được biểu tình giờ phút này của anh—— khóe miệng xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên, một nụ cười như có như không, không chút dịu dàng. Cô luôn nghĩ, vẫn cho là mình coi như không phải anh thích người khác thật, chí ít có thể tự hưởng thụ một chút quan tâm chăm sóc. Nhưng anh sẽ chăm sóc một người khác, giống như ngày đó chuyển đôi đũa về phía người con gái khác, đem hạnh phúc ngắn ngủi mang đi. Những mơ mộng của Lê Ly bị thực tế cào rách thảm thương, tàn phá đến không cách nào để chắp vá hoàn chỉnh nữa. Cô im lặng, hít thở thật sâu.

Tỉnh táo đi, Lê Ly! Cô tự nhủ bản thân mình: mày không thể nói thích cậu ấy, lại có cái gì tư cách trách cậu ấy phản bội?

Thầm mến, từ lúc bắt đầu đã không phải là một trò chơi công bằng.

“Lê Ly, cậu có người trong lòng hay không?” Bùi Thượng Hiên hỏi tiếp.

Cô thấp giọng cười lên, rất nhanh trả lời anh, dùng câu phủ định.

Trong những năm tháng đó, Lê Ly rõ ràng thích Bùi Thượng Hiên, chẳng qua cô chỉ nghĩ đây là câu chuyện của riêng bản thân mình.

Năm 98, trận World Cup Argentina cùng với Anh đấu ở vòng loại mười sáu đội, Lê Ly và Uông Hiểu Phong cùng nhau xem trận bóng dài 120 phút ở quán rượu gần trường học, cùng với cả loạt sút luân lưu tiếp theo.

“Tuyệt vời, thật tuyệt vời.” Argentina bị phạt, Owen đội Anh phản kích khiến cho Uông Hiểu Phong nhịn không được lớn tiếng hét tốt, Lê Ly lần đầu tiên cùng bạn bè là nam giới xem trận bóng, mới đầu có chút gò bó.

Thấy đội Anh có bóng, Lê Ly liền gấp gáp. Cô một không thích Beckham, hai không thích Owen, một lòng một dạ ủng hộ Argentina của mình, tuy rằng đội bóng không có hình bóng Claudio Paul Caniggia .Cô không vui khi Uông Hiểu Phong cổ vũ lớn tiếng cho đội Anh như vậy, kết thúc nghỉ giữa trận cô thở phì phì chất vấn anh không nên để lập trường của mình dao động như vậy.

Uông Hiểu Phong vẻ mặt cười xấu xa, vui tươi hớn hở nói: ” Bác ái không phải là một chủ nghĩa tốt sao, cho dù đối mặt với một thất vọng, lập tức còn có thể tìm đến một cái khác để thay thế bổ sung, cậu không thấy chung thủy là một chuyện rất mệt mỏi sao?”

Lê Ly im lặng, cầm lấy lon bia trên bàn uống một ngụm. Uông Hiểu Phong luôn luôn ám chỉ cười nhạo cô đối Bùi Thượng Hiên điên cuồng như vậy, cô hiểu ý tốt của anh, hi vọng cô có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng mà dù sao trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thích Bùi Thượng Hiên, đó là chuyện của riêng mình, không liên quan đến chuyện của người khác.

Uông Hiểu Phong từng hỏi qua Lê Ly đến tột cùng thích Bùi Thượng Hiên điểm nào, thế cho nên nhiều năm trôi qua đều không nỡ gỡ bỏ anh. Thông thường những cô gái khác khác đều lắp ba lắp bắp nói không rõ nguyên nhân là vì sao, dù sao tình yêu cũng không giống tìиɧ ɖu͙©, thông thường không chỉ nhất thời xúc động mà có thể rơi vào bể tình.

Nhưng Lê Ly trả lời anh.”Ấm áp, chỉ có cậu ấy cho tôi cảm giác này.” Cô chẳng thể nào quên, mùa đông lạnh lẽo rét buốt khi đó, từ thiếu niên kia có được chút ấm áp.

Cô sinh ra vào mùa đông, số mệnh đã định khao khát có được ấm áp.

Cho nên Uông Hiểu Phong không lời nào để nói, lần nữa xác nhận Lê Ly là một người bướng bỉnh, không đến sông Hoàng Hà lòng không chết. Anh không rõ vì sao cô không muốn nói cho Bùi Thượng Hiên, tình nguyện im lặng thích .

Anh tự cho rằng là Lê Ly kỳ thật mắc bệnh muốn hưởng thụ cảm giác thầm yêu, năm rộng tháng dài si tình thành một câu chuyện cổ tích động lòng người, đầu tiên cảm động chính mình, cứ thế chẳng thể nào thoát khỏi nơi đó.

Lê Ly từ không vì mình mà giải thích, một mình liếʍ láp vết thương, yên lặng chờ đợi miệng vết thương kết vảy. Sau khi cô từ chối Khâu Tử An đó, thường thường nghe thấy chàng hoàng tử bạch mã bất bình đồn đãi, cô vẫn giữ nguyên như cũ, đem lời đồn đãi ném vào không khí.

Có một người nói cô sẽ không đem tình cảm đùa giỡn, đối với Lê Ly như vậy là đã đủ. Cô luôn dùng biểu hiện nghiêm túc để đối đãi với tình cảm, không có cách nào từ chối khéo léo Khâu Tử An.

Thân thể của cô đã không còn trong sạch, mà trái tim không chỉ một giây ngừng thích Bùi Thượng Hiên, cho nên Lê Ly kiên quyết yêu cầu chia tay.

Nghe đến cô đề xuất chia tay, Khâu Tử An hiển nhiên lắp bắp kinh hãi. Có thể là người xuất sắc như anh chưa từng gặp qua lời từ chối thẳng thừng như vậy, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lê Ly, hỏi cô có phải đang nói đùa hay không.

“Không phải.” Cô chỉ trả lời hai chữ.

“I wanna a reason.”

Lê Ly cúi đầu, tóc mái che khuất trán. Cô đá đá mảnh vụn dưới chân, quyết định chọn một câu sẽ không gây tổn thương nhất.”Cậu rất ưu tú, khiến cho tôi có áp lực.” Ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh nhìn vào gương mặt nho nhã kia, “Mà tôi, muốn sống một cách nhẹ nhàng.”

Sáng sớm vào lúc sáu giờ, hậu vệ của Anh đã thua dưới bầu trời đêm đen của Pháp, Argentina đánh bại kẻ thù lâu năm là Anh để tiến vào tứ kết. Hai quốc gia này cứ đối đầu không ngững, bởi vì bàn tay của thượng đế mà trở thành không đội trời chung, có lẽ thù hận vĩnh viễn dây dưa không ngừng.

Lê Ly vào ngày này đã nghĩ: Cuộc sống, làm thế nào có khả năng được nhẹ nhàng chứ?

Khi nhận được cuộc gọi họp lớp của các bạn học lúc trung học cơ sở, Lê Ly hơi cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài việc tụ họp một lần vào năm nhất kia, từ đó cô và mọi người đều cắt đứt liên hệ. Nguyên nhân nói tới vẫn là vì Bùi Thượng Hiên, bởi vì cô nghe được nhóm bạn cũ tụ tập bàn luận vui cười trước chuyện không may của Bùi Thượng Hiên, lại còn thị phi với Hàn Dĩ Thần, lúc đó Lê Ly đã dùng việc “ Vội” để lấy cớ thoái thác.

Cô cho rằng bản thân mình đã bày tỏ không thiết tha lắm với mấy chuyện tụ họp thì người ta sẽ liệt tên mình vào danh sách sổ đen rồi, không ngờ lại vẫn có người nhớ được cô, đương nhiên người thông báo cho cô cũng luôn tiện đề cập đến tên của Bùi Thượng Hiên.

Năm thứ tư lịch dạy học thiếu rất nhiều, buổi chiều thứ tư nhàn rỗi, Lê Ly liền chạy sang đường Thất Phổ, tìm đến cửa hàng mặt tiền Bùi Thượng Hiên tìm anh bàn bạc. Anh cho cô số điện thoại di động, cũng như máy điện thoại, nhưng mỗi lần không thể nói được vài câu anh liền cúp máy buôn bán, cho Lê Ly đối ống nghe tức giận trợn mắt.

Cửa hàng làm ăn của anh ngày càng náo nhiệt, tại đường Thất Phổ này có chút danh tiếng. Có mấy tên côn đồ từng nghĩ qua doạ dẫm vơ vét tài sản, kết quả bị Bùi Thượng Hiên đập đến khóc cha gọi mẹ, từ sau đó mọi người đều biết không nên trêu chọc vào anh.

Thứ tư là thời gian làm việc, khách hàng tương đối thưa thớt, Bùi Thượng Hiên khó có được chút thời gian để nghe Lê Ly nói hết lời.”Cậu đi hay không đi?” Lê Ly hôm nay tới đây với mục đích chính là vì hỏi câu này.

Chàng trai anh tuấn cúi thấp đầu, ngón tay đánh không ngừng trên máy tính, tựa hồ đang toàn tâm toàn ý tính sổ. Lê Ly nhìn nhìn, thuận tay nhấn nút C, toét miệng cười nhạo sự trốn tránh của anh.”Bùi Thượng Hiên, để cho những lời đồn đãi được ngậm miệng lại thì nên thoải mái đối diện mọi thứ, chỉ cần cậu chứng minh chính mình thật sự tốt, cậu xem còn có người nào dám chỉ trỏ đối với cậu?”

Anh im lặng không nói, chuyển tầm mắt xuống sàn nhà bê tông. Lê Ly thay đổi vị trí bước chân đến trước mặt Bùi Thượng Hiên, cường ép anh đối diện với mình.”Bùi Thượng Hiên, chính cậu cũng không làm sai chuyện gì, vì sao không dám trong sáng vô tư đi ra ngoài?”

“Cậu không trải qua, cậu đương nhiên nói thật nhẹ nhàng!” Anh giận dỗi rống một câu, Lê Ly biểu tình tức khắc cứng ngắc. Tự ti của anh có thể trút lên người cô, mà ác mộng cô một mình trải qua cũng chẳng có cơ hội nào để bày tỏ, chỉ có thể một mình liếʍ cắn miệng vết thương.

Lê Ly lui về phía sau nửa bước, nhún nhún vai chẳng thèm ngó tới nói: “Người nhát gan, tớ không thèm quan tâm nữa.”

“Cầu cũng không được.” Bùi Thượng Hiên hừ lạnh, lười phải che dấu sự kích động. Anh cảm thấy Lê Ly dần dần càng lo chuyện bao đồng của mình, càng lúc càng dài dòng, mỗi lần cùng cô trò chuyện anh đều cảm giác phiền chán, nói hai ba câu đều muốn cúp điện thoại. Vừa mới bắt đầu trong lòng anh còn có chút bứt rứt, thấy thật có lỗi với bạn bè nhiều năm, nhưng dần dần tập mãi thành thói quen.

Cô là người con gái lạnh lùng thông minh, tùy mặt gửi lời cũng kiên cường, tự nhiên không có những sai lầm. Nghĩ đến những “Bận rộn ” gần đây của anh, Lê Ly giật mình hiểu ra. Khéo miệng của cô hơi nhếch lên, mỉa mai cười.

Nói cái gì bạn bè cả một đời, nói cái gì so với tất cả các cô gái khác đều quan trọng hơn, quả nhiên lời nói trước kia cũng giống hệt anh, chỉ là ăn nói lung tung, mình thật là ngốc nghếch.

“Bùi Thượng Hiên, tùy cậu nghĩ như thế nào, tớ không thẹn với lương tâm.” Lê Ly xoay người, đi tới cửa, ” Trước giờ tớ không thấy cùng cậu làm bạn bè là một chuyện bẽ mặt.”

Bùi Thượng Hiên nhép nhép miệng muốn gọi Lê Ly, nhưng trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm: như vậy, cô sẽ không lại tới phiền mình đi? Anh không phát ra âm thanh, trơ mắt nhìn cô rời khỏi.

Lê Ly từ đường Thất Phổ đi trở về trường học, một đoạn đường dài như vậy, như đi cả một đời. Cô hừ hững đi qua những con đường phía sau giờ tan học, lần trong đám học sinh trò chuyện. Nhìn những khuôn mặt non nớt đó, cô thấy mình và Bùi Thượng Hiên đã từng bước qua.

Rốt cuộc cũng chẳng trở về được.

Đứng bên ngời cửa trường học, Lê Ly nói cho mình con đường đi đến cùng này, cô cuối cùng cũng có thể buông anh rồi.

Thời gian rảnh rỗi để mọi người họp mặt không giống nhau, cho nên quyết định vào lễ quốc khánh. Sau khi tốt nghiệp Trung học sơ cấp mọi người đều như cơn gió bay đi, từng người có bất đồng phát triển, chưa hẳn mọi người đều “Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền “, lấy thi đại học làm mục tiêu. Theo Trần Thiến báo cáo có một vài người đã đi làm, ngày rảnh của người này chưa chắc người khác đã được nghỉ ngơi, cho nên người tổ chức thông báo cho mọi người ngyaf hai tháng mười tụ họp.

Trần Thiến nói chuyện giọng điệu y hệt trước kia, cẩn thận dè dặt sợ bị người khác trách mắng. Cô vừa nghe vừa hồi tưởng, ký ức lại một lần sống lại.

Nghĩ đến Bùi Thượng Hiên ghét bỏ mình, cô cắn môi, đầu lưỡi liếʍ vết máu.

Lê Ly tâm tình không tốt. Khi ra đến cửa do dự cả nửa ngày, lòng nghĩ nếu hiện tại nổi lên bão cấp tám hoặc là mưa đá, mình liền có lý do nguyên vẹn không đi. Đáng tiếc cuối thu không khí mát mẻ, ánh nắng tươi sáng.

Cô đến muộn gần tiếng đồng hồ, vừa mới đi đến cửa phòng liền nhìn thấy Trương Dũng béo mập hướng về mình vung mạnh tay chào. Lê Ly nhanh chóng tươi cười đi qua, khoa trương đặt câu hỏi cho Trương Dũng có phải ăn nhầm bột, sao lại béo thành hình dạng này.

Ngô Lệ Na mái tóc dài gợn sóng cười khanh khách, ngón tay ngọc thon thon hướng Lê Ly gò má chọc hai cái: “Lê Ly, cái miệng cậu vẫn độc như vậy.”

“Me? That’s impossible.” Cô thoải mái mà nói đùa, nhiệt tình gọi tên bạn cũ. Ánh mắt đảo qua bốn phía, vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Dĩ Thần .

“Có vài người dọn nhà, điện thoại cũng đổi, muốn cả lớp đến đông đủ, có chút khó khăn đấy.” Ngô Lệ Na đem mái tóc trước ngực đẩy ra sau, kéo Lê Ly ngồi xuống bên cạnh.Cô nhìn bên trái mình, là Khâu Nguyệt Dung cô gái hoa khôi xinh đẹp trong lớp lúc trước, sơn ngón tay màu hồng sáng bóng chói mắt.

Lê Ly ngồi xuống, nghĩ đến nhiều năm trước kia mình nói qua cho các cô ấy về lý luận “ người đẹp nhân đôi”. Nếu là hai vị mỹ nữ này thêm một người xấu như cô, so sánh hiệu quả càng rõ ràng.Trong lòng cô cười lạnh, bình chân như vại ngồi xuống, thuận thế cười nhạo Khâu Nguyệt Dung vàNgô Lệ Na: “Hai vị mỹ nữ cùng một mình tôi, tôi lại sợ các chàng trai khác chết đuổi trong dấm mất.”

Mọi người đều cười, Khâu Nguyệt Dung còn khoa trương nhéo nhéo mu bàn tay Lê Ly, giả ý khiển trách cô dám đem cô ra đùa. Đột nhiên có người hỏi Lê Ly Bùi Thượng Hiên tới hay không, cô dừng một chút, khuôn mặt tự nhiên bịa chuyện: “Tôi chuyển nhà, rất lâu rồi không liên lạc với cậu ấy.”Đã đến sáu giờ rồi, cô nghĩ anh chắc không muốn đến đây. Bùi Thượng Hiên, anh để ý những người bên trong, không quan tâm đến Lê Ly.

“Mọi người đều rất quan tâm cậu ấy, không biết bây giờ cậu ấy như thế nào .” uỷ viên thể dục Quách Đại Vũ trước kia từng thích Hàn Dĩ Thần, đối với Bùi Thượng Hiên cướp đi tình nhân trong mộng khiến trong lòng tồn tại khúc mắc. Lê Ly nhớ được lần nào tụ họp hắn cũng nhắc đến đề tài này. Lúc đó cô không gặp Bùi Thượng Hiên, hiện tại cũng quyết định—— không nghĩ về anh nữa.

Cô vươn tay ấn lên cái xoay trung tâm bàn tòn, vừa cùng mọi người trêu chọc Anh ngữ gọi cái này là “Lazy Susan” , vừa đem bình trà chuyển đến trước mặt mình, rót một chén trà.”Giống như tất cả chúng ta, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.” Bình tĩnh châm chọc, người thông minh vừa nghe liền hiểu.

Ngô Lệ Na tiếng sắc nhọn, vừa cười vừa nói: “Lê Ly, cậu vẫn còn giúp Bùi Thượng Hiên như trước kia.”

“Ở sau lưng nói xấu tôi sao, mỹ nữ.” Ngoài cửa truyền tới giọng nói hài hước, Lê Ly quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện Bùi Thượng Hiên đứng ở chỗ ấy.

“Các bạn học, đã lâu không gặp .” Tinh thần anh thoải mái, ánh mắt quét qua khắp phòng một lần, vẫn chưa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp. Anh ngầm nhẹ nhàng thở ra, cánh tay duỗi ra kéo vào một cô gái xinh đẹp, ” Mọi người không để ý khi tôi mang bạn gái theo chứ?”

Lê Ly quay đầu nhìn chén trà trước mặt, nhắm mắt làm ngơ.

Bữa cơm này tương đối thú vị, Bùi Thượng Hiên vừa ngồi xuống liền được mọi người đẩy cho quyền chọn thức ăn, lật thực đơn nói một chuỗi tên các món ăn. Ngồi bên cạnh anh là Đặng Kiếm Phong cùng anh nhìn thực đơn, biểu tình quỷ dị. Trực giác Lê Ly là Bùi Thượng Hiên gọi những món ăn mắc nhất, nếu không người phục vụ kia làm sao cười tươi như đóa hoa loa kén?

Cuối cùng, Bùi Thượng Hiên khép lại thực đơn, cười tít mắt nhìn mọi người đang ngồi xung quanh: “Không biết có đủ hay không?” Tầm mắt của anh chuyển qua Lê Ly, mà cô không hề nhìn lại anh.

Đặng Kiếm Phong liều mạng nháy mắt ra dấu, thế là mọi người lòng dạ biết rõ kia mấy cái thức ăn kia có vấn đề, nhìn xung quanh kéo người khác cùng nhau nói “Đủ đủ, không đủ lại gọi tiếp .”

Bùi Thượng Hiên vỗ vỗ bàn tay bạn gái xinh đẹp , phong lưu phóng khoáng cười: “Chúng tôi hai người đi ăn cơm thường hay gọi như vậy, chẳng lẽ mọi người đều giảm béo?”

Cô gái cười khúc khích, những người ở đây đều lúng túng.

Lê Ly ngẩng đầu, ánh mắt khinh thường. Bùi Thượng Hiên hiển nhiên nghe được lời khuyên của cô, diễu võ dương oai tới khoe khoang mình “Thật sự tốt”, rất giống bọn nhà giàu gặp may mới nổi.

Ánh mắt anh dừng trước ánh mắt cô, thấy trên mặt cô khinh miệt —— lần đầu tiên trong mấy năm qua anh thấy biểu hiện này xuất hiện trên gương mặt cô. Bùi Thượng Hiên không cho là đúng vẫn vui mừng tươi cười, thậm chí mang theo giọng điệu tuyên chiến nói: “Bạn học cũ đãlâu không gặp, bữa cơm này để tôi tính.”

Bùi Thượng Hiên dùng một bàn tiệc và một cô gái xinh đẹp để khiến mọi người ngậm miệng, anh đã chứng minh được mình cực kỳ tốt, so với mọi người đều tốt hơn.

Thêm Bình Luận